Ơn sinh thành

2015.05.30 / 阮錦垂 / Ơn sinh thành / VN

                Từ ngàn xưa chúng ta đã được học qua sách vở và được thầy cô dạy bảo mỗi khi đến trường, đến lớp về công ơn sinh thành và dưỡng dục của cha mẹ; không những vậy mà ta được đọc trên báo đài và truyền thông qua những ca khúc hay các bài thơ. Các bạn có biết không chúng ta được sinh ra và lớn lên trong vòng tay ấm áp của mẹ, được mẹ chăm sóc dạy dỗ, lo cho ta từng miếng ăn giấc ngủ, mẹ là người mang nặng đẻ đau sinh ra ta từ khi còn đỏ hỏn trên tay và bây giờ được lớn khôn thì hình ảnh người mẹ đã già theo năm tháng.
                      “ Công cha như núi Thái Sơn
                      Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
                          Một lòng thờ mẹ kính cha
                     Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”
câu ca dao, tục ngữ trên cũng dạy cho ta biết đạolàm con phải làm tròn chữ hiếu mới xứng đáng với công cha mẹ đã nuôi ta và dạy dỗ ta nên người tài đức vẹn toàn.
              Mỗi người đều được sinh ra và lớn lên trong tình thương yêu cùng với sự chở che của cha mẹ, không ai sinh ra mà không được ôm ấp và vuốt ve, yêu thương phải không các bạn, Tình mẹ, một tình cảm thiêng liêng, cao quý luôn hiện diện trong mỗi người con dành cho đấng sinh thành của mình.
                                “ Lên non mới biết non cao
                                Nuôi con mới biết công lao mẫu từ”
và cho dù có đi đâu và ở đâu thì không ai tốt, chăm sóc, lo lắng cho con bằng chính cha mẹ. Mẹ tôi năm nay đã ngoài 60 tuổi nhìn mái tóc của mẹ đã bạc trắng, mẹ ơi! Tóc mẹ bạc trắng vì tuổi mẹ đã cao hay là mẹ luôn suy nghĩ, lo lắng cho các con dù các con nay đã trưởng thành.
               Mẹ ơi! Các con của mẹ nay đã trưởng thành và mẹ vẫn mong con lập gia đình “giờ mẹ còn khỏe, con lập gia đình rồi sinh con. Mẹ sẽ trông cháu cho con, lỡ sau này, không còn mẹ ai sẽ hướng dẫn và dạy bảo con chăm sóc em bé thế này rồi lại thế kia” đó là nỗi lo lắng của mẹ trong suốt quãng đời còn lại luôn nghĩ cho con cho cháu, không mẹ ơi, mẹ phải sống lâu với chúng con để chúng con được chăm sóc và phụng dưỡng cha mẹ lúc tuổi già sức yếu để cho con được báo hiếu công lao vô cùng to lớn để mỗi dịp Vu Lan về mẹ con cùng nhau đi chùa xin được bình an và được nhiều sức khỏe để trên áo con cài bông hồng đỏ thắm thấy hạnh phúc khi cha mẹ được mạnh khỏe luôn ở bên con. Hơn bao giờ hết mẹ sẽ được nhìn thấy những đứa cháu ngoan ngoãn của mẹ lần lượt ra đời, mẹ tôi là thế chỉ biết lo cho mọi người trong nhà chứ chưa bao giờ mẹ nghĩ đến hay lo cho bản thân mình dù là một bữa ăn ngon hay là một bộ đồ đẹp ôi tình mẹ sao cao thượng quá, vĩ đại quá. Từ tấm bé, khi biết cảm nhận được cuộc đời, tình mẹ luôn lớn dần trong tôi
               “ Ầu ơ…. Ví dầu cầu ván đóng đinh
               Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi
               Khó đi mẹ dắt con đi
               Con đi trường học mẹ đi trường đời”
Nghe câu hát ru của người mẹ ru con trong đêm thâu ở miền quê nghèo có lẽ cũng đưa tôi theo nguồn yêu thương của tình mẹ bao la.Ở quê tôi các bà mẹ cũng thường hát ru con ngủ mẹ tôi cũng không ngoại lệ nghe giọng hát ru ngọt ngào của mẹ tôi mới hay làm sao nhờ tiếng ru đó mà tôi có một giấc ngủ say. Từ khi còn bé tôi đã được mẹ nuôi từ dòng sữa ngọt lành cũng chính nhờ nó mà tôi được ngày hôm nay.
                                       “ Sữa mẹ nuôi con từ thuở bé
                                         Như quê hương thắm mướt phù sa
                                         Cây lành, trái ngọt, quê tươi tốt”
 Thật đấy cũng chính từ dòng sữa đó mà tôi được lớn khôn dưới sự chăm sóc từ bàn tay mẹ, bàn tay mẹ quạt nồng ấm lạnh những khi trái gió chở trời, khi nhìn con được khỏe mạnh thì lòng mẹ tràn đầy niềm vui và cảm thấy hạnh phúc.
              Tôi còn nhớ vào một đêm tôi bị sốt mẹ không sao ngủ được, bàn tay mẹ nhẹ nhàng sờ trán tôi và suốt đêm mẹ không chợp mắt được để rồi sáng dậy mẹ nấu cho tôi một nồi xông mà lúc nhỏ tôi cứ ngỡ nồi xông đó là thuốc tiên để cho tôi hết bệnh“ Con ho lòng mẹ tan tành, con sốt lòng mẹ như bình nước sôi” . Mẹ ơi! Con yêu mẹ biết chừng nào mẹ đã nuôi con từ khi lọt lòng cho đến khi con chập chững biết đi mẹ là người nắm tay cho con đi những bước đi đầu đời của tuổi thơ ngây, khi con vấp ngã nhìn con khóc mà lòng mẹ đau như chính mình bị ngã rồi chạy lại ôm con âu yếm sít so và vỗ về cho con nín.
                        “ Công cha bao năm sinh thành dưỡng dục
                           Nghĩa mẹ chín tháng cưu mamg
                           Bên ướt mẹ nằm, bên ráo con lăn”
Khi tôi được 6 tuổi mẹ cho tôi đi học để biết mặt chữ, mẹ nắm tay tôi đến trường như bao phụ huynh khác, trước mắt tôi là một cổng trường to lớn mà lúc nhỏ tôi cứ ngỡ đó là cây cột chống trời, ngôi trường xa lạ đối với tôi mẹ tôi làm nghề giáo viên cũng dạy trong trường đó và đó cũng là lợi thế của tôi với mấy đứa bạn cùng trang lứa, nhưng không phải vậy đâu các bạn ơi! Mẹ dạy trong trường nhưng tôi cũng bị đánh và bị la những khi không thuộc bài và làm bài tập về nhà, có lúc bị cô giáo mách mẹ thế là bữa đó về nhà bị một trận đòn nhừ như trái chuối, nhớ lại thấy còn sợ thật là không nên thân chút nào cả khi vào lớp Một lớp học đầu cấp tôi còn nhỏ nên còn khóc nhòe và được mẹ an ủi vỗ về lúc đó mẹ thì thầm bên tai câu nói gì đó mà tôi không còn nhớ nữa, tôi không khóc nữa và ngồi học cùng các bạn trong lớp. Mẹ tôi đi dạy cũng vất vả  và cực khổ lắm tiền lương chỉ có bốn mươi bảy ngàn đồng một tháng, mẹ chỉ có một bộ đồ mặc khi đến lớp dạy khi về phải giặt phơi lên liền cho mau khô để sáng hôm sau mặc cho buổi dạy kế tiếp. Tôi nghe mẹ kể lại thời đó rất khó khăn đâu có đủ vật chất như con bây giờ với lại nhà mình nghèo không đủ lo cho các con hai bữa cơm như nhà người ta mẹ kể lại mà mắt mẹ đỏ hoe rồi tiếp đó là những giọt nước mắt cứ rơi xuống. Mẹ nói muốn mua đồ thì phải xếp hàng ai đến trước thì có trước nếu đến lượt mình mà hết thì đành chịu. Nhà tôi nghèo không đủ cơm gạo ăn hàng ngày nữa mà nghĩ đến chuyện có quần áo đẹp để mặc như các bạn trong lớp thì đó chỉ là giấc mơ xa đối với tôi nhìn các bạn trong lớp được mặc những bộ đồ đẹp, tập vở đầy đủ nhìn lại mình sao chua sót quá, mẹ ơi! Sao nhà mình nghèo vậy? câu hỏi đó cứ đeo đẳng tôi từ lúc nhỏ cho đến bây giờ.
                    Nhà tôi nghèo lại có người nghèo hơn đúng là nghèo còn mắc cái eo, tôi còn nhớ bữa hôm đó cũng như thường lệ mẹ tôi đi dạy về giặt bộ đồ dài lên phơi nó đã bạc màu theo năm tháng, sờn cả đôi vai vậy mà tối hôm đó thằng ăn trộm nó đã lấy mất bộ đồ của mẹ tôi mà tôi rất quý đó là tài sản của mẹ, nhìn mẹ buồn tôi không biết phải làm gì để an ủi mẹ đồng lương hàng tháng của mẹ có vài chục ngàn không đủ để tran trải trong gia đình lấy tiền đâu mua lại bộ đồ khác  bây giờ? Mẹ ơi! Con nhủ với lòng mình và luôn nhắc nhở bản thân cố gắng học thật giỏi sau này có công ăn việc làm con sẽ kiếm thật nhiều tiền để mau cho mẹ quần áo đẹp thế là từ hôm mẹ bị mất đồ tôi cũng biết giúp mẹ làm những công lật vật mình nhỏ làm việc nhỏ tôi phụ mẹ quét nhà, rửa chén…. Thời gian còn lại tôi đi mò cua bắt ốc hái rau để bán lấy tiền mua gạo ăn có hôm bắt không được con nào chỉ biết ngồi khóc lúc đó mình ước sao có ông bụt hay cô tiên nào hiện ra giúp mình trong những lúc khó khăn con chỉ ước sao cho mẹ con có bộ đồ đẹp để mẹ mặc khi đến trường dạy học cho các bạn nhờ mẹ tôi hiền lành nên được đồng nghiệp yêu mến và giúp đỡ mẹ cho bộ đồ khác. Mẹ ơi! Con thương mẹ quá con phải làm sao để cho mẹ sống được vui vẻ, đầy đủ cơm gạo để cho cha mẹ được ăn ngon mặc đẹp. Vào một ngày nọ mẹ phát hiện tôi không ở nhà học bài mà đi đâu mất mẹ kiếm tôi xung quanh nhà mà không thấy tôi đâu lúc đó mẹ vừa lo vừa sợ không biết tôi ở đâu khi mẹ gặp tôi quần áo dính đầy sìn bùn và ướt đẫm tôi run cầm cặp mẹ chạy lại ôm tôi vào lòng như mẹ vừa tìm thấy vật gì đó mà  mẹ đã đánh mất từ lâu, con cái là tài sản quý giá nhất trên đời mà tạo quá đã ban cho ta.Mẹ hỏi tôi đi đâu và làm gì đến nỗi ướt như thế này? Con đi mò cua bắt ốc bán để lấy tiền mua gạo ăn, mẹ đừng đánh con nhe mẹ.Mẹ ôm tôi vào lòng và khóc nhìn mẹ khóc làm tôi khóc theo mẹ nói nhìn con vầy lòng mẹ như quặn thắt lại mẹ nói trong nước mắt mẹ xin lỗi con vì sinh con ra mà không lo cho con đầy đủ như các bạn cùng trang lứa với con, không đâu mẹ con cám ơn mẹ vì mẹ đã cho con được sinh ra đời và được làm con của mẹ đó là điều hạnh phúc nhất trên đời mẹ đã cho con hình hài và cho con thấy được thế giới muôn màu kỳ diệu hai mẹ con ôm nhau khóc.Và từ đó mẹ không cho tôi đi mò cua bắt ốc nữa mà ở nhà chuyên tâm học bài nhà mình nghèo có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo chứ mẹ không cho con đi làm việc đó nữa chuyện học của con là trên hết.
               Thời gian cứ lần lượt trôi qua, công việc dạy học của mẹ tôi không đủ nuôi gia đình vì đồng lương ít ỏi nên mẹ quyết định nghĩ dạy chuyển sang nghề khác nghề buôn bán nhỏ mẹ làm lạc và bán mía lạnh ở trường học, còn tôi đi học một buổi còn một buổi ở nhà phụ mẹ bán hàng nhờ vậy mà cuộc sống của gia đình tôi đỡ hơn.Mẹ hi sinh tất cả để dành cho các con những gì tốt đẹp nhất, mẹ lao động từ sáng tinh mơ cho đến tối để lo cho cuộc sống con được trọn vẹn, mẹ thức trắng đêm làm việc, mẹ long đong sớm chiều vì công việc để lo cho con đủ miếng cơm, manh áo….sự vất vả, tận tụy ấy không thể kể hết bằng lời được. Hằng ngày mẹ phải đạp xe hàng chục cây số để lấy cọng lạc về se lại giao cho người ta làm võng…mẹ chẻ cọng lạc ra và se chúng lại thành cọng cứ như thế đôi tay bé nhỏ ngày nào cầm phấn dạy cho các em mà bây giờ nó đã cần cõi và chai sần theo thời gian,những việc làm và tình cảm của mẹ dành cho con không gì có thể sánh bằng.Bởi mẹ chính là người đã chăm sóc nuôi nấng ta từng ngày, vượt qua bao nhiêu gian lao vất vả, vượt qua tất cả những khó khăn thử thách của cuộc đời là người chấp cho tôi những đôi cánh ước mơ để bay đến chân trời hi vọng.
           Khi con đến tuổi thành gia lập thất mẹ là người luôn lo lắng cho con lấy được tấm chồng sao cho con được hạnhphúc và luôn được nhà chồng thương yêu, che chở như mẹ luôn dành trọn cả cuộc đời cho con. Ngày rồi lại qua tháng thời gian cứ lần lượt trôi qua cho đến một ngày tôi quyết định lấy chồng xa xứ để giúp cha mẹ đỡ vất vả để kiếm miếng ăn cho cả gia đình bên nhà chồng tôi cũng không khá giả gì lắm, sáng mai là ngày tôi về nhà chồng để rời mảnh đất thân thương nơi  đã cho tôi có cuộc sống êm đềm với bao kỉ niệm vui buồn thời còn được mẹ ầu ơ… thế là suốt đêm đó mẹ con tôi không ngủ được mẹ dạy tôi nhiều điều  để có cách đối xử tốt bên chồng mẹ dạy cho tôi công ngôn dung hạnh đó là đức tính của người phụ nữ, mẹ dạy cho tôi bổn phận làm dâu, và bổn phận làm vợ.Mẹ tiễn con đi trong nước mắt nghẹn ngào, hai mẹ con ôm nhau để rồi lâu lắm có dịp về thăm mẹ, tôi cố dằng lòng mình cố ngăn dòng nước mắt chảy ngược vào trong chứ không cho nó rơi xuống để mẹ yên tâm hơn, để mẹ nghĩ mình mạnh mẽ lắm chứ không yếu đuối không đâu mẹ ơi con yếu đuối như bao nhiêu người khác con tỏ ra mạnh mẽ trước mắt thôi, nhìn mẹ tôi tôi nghĩ mẹ cũng giống như tôi cũng giấu đi những giọt nước mắt, mẹ nói tôi phải cố gắng làm tròn bổn phận của một nàng dâu và là người vợ hiền nhe con.Tôi quay đi thì lúc đó những giọt nước mắt cứ lặng lẽ lăn dài trên má.Mẹ ơi! Tạm biệt mẹ con phải làm sao đây khi đã rời xa mẹ xa mảnh đất thân yêu để về nơi xứ lạ quê người khác nhau về ngôn ngữ và phong tục nhưng tôi không cho mẹ thấy vẻ mặt lo sợ của mình. Khi về làm dâu nhà chồng thì mọi người tỏ ra hờ hững với mình dù tôi đã cố gắng hòa thuận và luôn vui vẻ với mọi người, luôn làm tròn bổn phận của một nàng dâu và đứa em dâu trong gia đình.Về sống bên chồng mọi thứ điều xa lạ với tôi nhưng tôi cũng phải cố gắng để vượt qua vì đó là con đường mà tôi đã chọn dù khổ cực đến đâu tôi cũng phải chịu đựng miễn sao làm đẹp dạ bên nhà chồng,có lúc nhớ nhà, nhớ mẹ nhớ các em chie biết nhìn về phương xa mà rơi nước mắt có khi nước mắt trang cơm mà ăn, dù mẹ chồng tôi có khắc khe với tôi bao nhiêu vì thương chồng mà tôi luôn chiều chuộng, chồng tôi rất thương tôi luôn an ủi tôi và đó cũng là động lực để tôi vượt qua, dù mẹ anh hay mẹ em thì em cũng thương yêu và quý trọng như nhau, khi chồng tôi gọi điện thoại về cho mẹ tôi để hỏi thăm sức khỏe nghe được tiếng nói của mẹ thì lòng tôi vui sưóng như có mẹ ở bên cạnh mình vậy đó, mẹ hỏi thăm đủ thứ về cuộc sống của tôi bên nhà chồng thế nào mọi việc điều tốt cá mẹ à, mẹ chồng rất thương yêu con chỉ dạy con moi thứ nếu như không biết gì thì mẹ chồng con dạy bảo cũng như mẹ kề bên con mẹ đừng lo nhe mẹ cho con hỏi thăm cha nói với cha đừng uống rươu nhiều không tốt cho sức khỏe đâu, mấy đứa em học hành thế nào rồi mẹ.Tháng sau con sẽ gởi tiền về cho gia đình, mẹ đùng lo nhe mẹ chồng con rất thương yêu co. Chào mẹ con cúp máy đây tôi khóc trong vòng tay của chồng anh an ủi tôinhưng anh ta biết điều gì đó qua cách tôi nói chuyện với mẹ thật là đứa con có lỗi nói dối mẹ thật là có tội tại tôi không muốn mẹ phải lo.
                      Vài tháng sau có chị họ về Việt Nam tôi gởi mẹ cho mẹ ít quà và số tiền ít ỏi trên tay mà chồng tôi cho tôi sài tôi để dành gởi về cho mẹ. Chị họ tôi về Việt Nam chơi được vài tuần rồi chở qua mẹ gởi cho tôi ít đồ như dưa mắm, muối tiêu…đó là món mà tôi thích ăn, nghe chị họ tôi kể lại khi mẹ tôi nhận tiền và quà tôi gởi về mẹ em mừng hả chị ? Không đâu nhỏ ơi!mẹ em cầm tiền trên tay mà mẹ em buồn hỏi thăm chị cuộc sống em thế nào?con nói cho dì biết đi khi nó điện thoại về lúc nào cũng nói khỏe và sống tốt không hà?Dì không tin đâu nay có con về dì muốn biết sự thật rồi chị có nói giống em nói với chị không?Tôi biết ngay mẹ tôi sẽ hỏi chị họ tôi nên tôi nói chị giấu đừng cho mẹ em sự thật phủ phàng này nhe chị .Dì cầm số tiền mà con dì cho dì rất là đau không biết cuộc sống của con mình thế nào có giống như nhưngc gì nó đã nói hay không hay là ngược lại chỉ có một mình nó ở nơi xứ người thà là nó sống gần dì mẹ con có nhau như lúc trước thì vui biết mấy cũng vì chữ nghèo mà mẹ con mỗi người một nơi bệnh hoạn không ai chăm sóc chị họ kể mà chỉ còn khóc còn tôi thì sao hu hu hu…mẹ ơi những lúc con buồn con chỉ biết nhìn về nơi xa nhớ quê hương và nhớ gia đình giờ này chắc mọi người đang quây quần bên nhau cùng ăn chung bữa cơm còn con bên này thui thủi một mình nhớ quê nhà.Có chồng xa xứ không được ở gần cha mẹ buồn lắm ai ơi thế những ai gần cha mẹ thì hãy thương yêu nhe mọi người, còn tôi đêm đêm chỉ biết chắp tay cầu cho cha mẹ được nhiều sức khỏe để cho con được yên lòng, mẹ hãy yên tâm dù cho con có khổ đến đâu con cũng phải chăm lo cho cha mẹ cũng không đền ơn được công lao cha mẹ đã hi sinh cho con suốt cả cuộc đời. Thời gian trôi qua, được vài năm tôi về quê tham gia đình cuộc sống gia đình tôi không khó khăn như trước nữa tôi đã cắt cho cha mẹ được ngôi nhà khang trang đầy đủ tiện nghi để cho cha mẹ được sống sung sướng, cùng ăn cơm chung với gia đình có đầy đủ các thành viên. Nhìn mẹ tôi vui mà tôi quên đi những cực nhọc mà bên chồng tôi phải gánh chịu bao năm qua thời gian ở gần mẹ không được bao lâu tôi phải vế vì cha chồng tôi bệnh.
         Vài năm sau đó, cha chồng tôi mất vì một căn bệnh hiểm nghèo, tôi và chồng cũng chia tay nhau với bao nhiêu sóng gió mà tôi phải chịu vì anh ta có vợ bé. Tôi phải dọn ra ngoài ở cùng với đứa con gái bé nhỏ, còn chồng tôi nuôi thằng con trai lớn.Tự tay tôi phải kiếm tiền nuôi đứa con gái nhưng thời gian cứ thắm  thoát trôi qua cuộc sống tôi được khá giả hơn tự mình lo cho gia đình và gởi tiền về Việt Nam để phụng dưỡng cha mẹ già tôi giấu mẹ chuyện tôi li dị chồng nhưng giấu không được bao lâu mẹ tôi biết và buồn lắm nhưng không biết làm sao hơn chỉ biết an ủi con khi một mình phải lo cho con vất vả lắm nhưng được sự giúp đỡ của bạn bè tôi đã vượt qua tất cả bây giờ có cuộc sống thoải mái hơn trước rất nhiều cám ơn tất cả mọi người
        Mẹ chính là nơi nương tựa vô cùng vững chải cho những đứa con sau mỗi lần mình bị vấp ngã là nơi mỗi người con chúng ta có thể thổ lộ mọi điều thầm kín, là nguồn động viên là niềm tự hào và hạnh phúc của một con người.Mẹ ơi! Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua giờ con đã lớn khôn nhìn mẹ đã già đi theo năm tháng bao nhiêu cực nhọc mẹ điều gánh trên đôi vai bé nhỏ làm sao đủ sức để vượt qua những khó khăn vất vả mà mẹ đã chịu đựng để nuôi con.Từ khi sinh ra đến khi khôn lớn trưởng thành, mẹ luôn dõi theo bước con đi khi con vấp ngã mẹ sẵn sàng nâng con dậy. Khi con vui hay buồn mẹ là người ở bên con an ủi con và động viên con “ con dù lớn vẫn là con của mẹ, đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con”./.