Hạnh phúc đợi chờ

2015/5/31 / Thúy Lan / Hạnh phúc đợi chờ / Tiếng Việt / Không

“Đài Loan mấy hôm nay mưa dầm dề, rả rích, cả ngày lẫn đêm, làm em thêm nhớ anh. Mới đó mà đã gần hai năm rồi anh nhỉ. Ngày mình tạm biệt, Sài gòn như một cô nàng tình nhân đỏng đảnh, hay dỗi hờn bằng những cơn mưa đầu mùa, càng làm tăng thêm nỗi nhớ lúc biệt li. Nào còn đâu công viên chiều chủ nhật, những giọt mưa mây chợt đến rồi chợt đi nhưng cũng đủ cho em cảm nhận được sự ấm áp bên anh...”

***
Hương bắt đầu những dòng nhật ký của mình trong một chiều tha hương mưa tầm tã. Ngày ấy, Hương và Minh là một đôi thanh mai trúc mã, cùng lớn lên với những trò chơi thuở bé, rồi yêu nhau. Tình yêu của họ càng thêm vững chắc khi được sự vun đắp và đồng thuận của hai bên gia đình. Cứ ngỡ cuộc đời sẽ mãi êm đềm như một dòng sông trôi, nhưng số phận sao vẫn cứ muốn thử thách con người ta hoài vậy!

Sau bao ngày cùng nhau dùi mài kinh sử, Minh đậu vào một trường Đại học ở thành phố Hồ Chí Minh, còn Hương thì không được cái may mắn ấy. Đó thực sự là một cú sốc lớn, vì cả hai đều học phổ thông rất khá. Với Hương, mọi thứ dường như sụp đổ. Ước nguyện cùng lên thành phố lập nghiệp của hai người gặp thử thách từ đây. Cũng vào những ngày đó, một người chị họ của Hương vốn đang đi lao động ở Đài Loan về ghé chơi nhà. Chị kể rất nhiều chuyện về nơi được mệnh danh là đảo Ngọc, về một nền công nghiệp tiên tiến với những ứng dụng khoa học kỹ thuật trong sản xuất. Phải nói, chị đã mở ra cho Hương một tầm nhìn mới, một ý tưởng mới, nó hình thành và thôi thúc trong suy nghĩ của Hương: Hương muốn ra nước ngoài, đi đến Đài Loan, 1 trong 4 con rồng của Châu Á!

Từng con chữ của Hương vẫn đều tăm tắp như thuở còn đi học. Những dòng nhật ký cứ thế dài ra theo nỗi nhớ trong tim.

***
""Em biết anh sẽ buồn khi em nói ra ý định của mình. Em đã suy nghĩ nhiều và phải đợi tới khi anh gần nhập học, mọi thủ tục của em đã xong thì em mới đủ can đảm để báo cho anh biết. Với chúng ta đó quả là một thử thách lớn khi cả hai hầu như chưa bao giờ đi ra khỏi làng quê của mình. Nhưng anh ơi, Bussy Rebutin từng nói ""Tình yêu trong xa cách ví như ngọn lửa trong gió. Gió thổi tắt ngọn lửa nhỏ và thổi bùng ngọn lửa lớn."" Em sẽ tự động viên mình khi nhớ anh, còn anh hãy lấy tình yêu của đôi ta làm động lực mà phấn đấu nhé. Em tin rồi một ngày không xa mình sẽ được bên nhau mãi mãi. Còn nhược bằng con tạo trớ trêu không cho anh và em được toại nguyện thì em vẫn sẽ luôn chúc phúc cho anh.""

***
Sân bay Tân Sơn Nhất một chiều mưa.... Ngày Hương xa rời quê nhà cũng là ngày Minh nhập học. Nhìn cha mẹ như già thêm mấy tuổi, nhìn đôi mắt anh chất chứa niềm yêu thương, Hương biết mọi người lo lắng cho mình nên càng tỏ ra tươi cười để mọi người yên tâm. Trước khi cất bước, Hương ngoái lại nhìn một lần rồi quay người đi nhanh, cố dấu đi những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên gương mặt. Hương tự nhủ rằng: “Mọi người giữ gìn sức khỏe, đợi ngày con về! Con hứa sẽ tự lo cho bản thân và làm việc thật tốt.”

Không biết ông Trời vô tình hay hữu ý, Đài Loan chào đón Hương cũng bằng những cơn mưa, điều ấy càng làm cho lòng Hương càng thêm nặng nề. Khi vừa mới sang, do không quen thời tiết, không quen thức ăn, cộng với tâm trạng nhớ nhà, Hương ngã bệnh. Nhờ sự chăm sóc của những người đồng hương, sống chung trong dãy phòng trọ, Hương đã vượt qua những khó khăn ban đầu. Hương cũng nhận ra rằng tình cảm từ người đồng hương thật đáng quý biết bao, hãy luôn trân trọng và giúp đỡ mọi người khi mình có khả năng. Năm tháng qua đi, Hương cũng đã thích nghi được với cuộc sống nơi xứ người. Sự năng động, hiện đại của Đài Loan đã mang lại cho Hương những trải nghiệm mới mẻ, nó khác rất nhiều so với miền quê yên bình của Hương. Thời tiết cũng vậy, lạnh hơn, có bốn mùa rõ rệt chứ không phải lúc nào cũng ngập tràn nắng ấm và gió sông như ở nhà. Thức ăn vị Đài lúc trước không quen, nhưng giờ Hương lại cảm thấy rất ngon miệng, thậm chí Hương còn học nấu vài món để thỉnh thoảng trổ tài cho mọi người thưởng thức mỗi khi có dịp gặp gỡ liên hoan.

Hương cũng cố gắng học tiếng Trung mọi lúc mọi nơi, từ internet, từ báo Bốn Phương và nhất là từ người bạn Đài gần gũi thân thiện. Nỗi mặc cảm vì không đậu đại học của Hương cũng đã dần được xóa nhòa. Đảo Ngọc thực sự đã mở ra cho Hương một con đường mới. “Mình đã bỏ lỡ việc học đại học, vậy hãy chăm chỉ học tiếng Trung thật tốt, khi về Việt Nam sẽ có nhiều cơ hội để ứng dụng. Đây là mục tiêu, hoài bão mình phải thực hiện cho bằng được.” Hương tự nhủ với mình như vậy và lòng cô cảm thấy vui hơn lên.

Sự hiện đại của công nghệ cũng đã xóa nhòa mọi khoảng cách. Giờ đây, Hương có thêm một niềm động viên tinh thần lớn lao đó là những lần gặp gỡ với Minh qua điện thoại, cùng nhau chia sẻ buồn vui vào mỗi buổi tối, sau khi rũ bỏ bao lo toan của một ngày lao động mệt nhọc. Cả hai cùng động viên nhau với quyết tâm vượt mọi thử thách, khó khăn. Minh chia sẻ những vui buồn thời sinh viên nơi giảng đường đại học, còn Hương thì kể cho Minh về những trải nghiệm cuộc sống ở Đài Loan, về những khu du lịch nổi tiếng mà mình có dịp đi qua, về những buổi chợ đêm đậm nét văn hóa xứ Đài...

Gập cuốn nhật ký lại, Hương khẽ ngước nhìn qua khung cửa sổ nơi cơn mưa vẫn còn đâu đó. Con đường của Hương đã rẽ sang một hướng khác, không giống như những ước mơ dự định ban đầu. Nhưng như vậy mới thấy cuộc sống thật phong phú và rộng lớn biết bao nhiêu. Hương và Minh giờ đây càng tin tưởng vào một ngày hạnh phúc đang chờ họ không xa trong tương lai.

***
""""Vượt ngàn dặm xa người đến đây với mảnh đất này. Không biết con đường ngày mai ra sao, nhưng tin số phận chẳng lẻ nào...” Anh có còn nhớ lời bài hát ấy không anh? Em mừng vì cả hai chúng ta đều vẫn đang bước đi vững chắc trên con đường đến với nhau. Một tình yêu đẹp là một tình yêu chung thủy, chúng ta hãy cùng nhau viết lên một bản tình ca hạnh phúc như vậy anh nhé!

Nhớ anh một chiều mưa.”