2015/5/31 / Má lúm đồng tiền nhỏ / Gửi mẹ _miền xứ Đài / Tiếng Việt / không
Cũng như bao người con đất Việt, tôi sinh ra trong một gia đình thuần nông, làng tôi nằm trải dài bên bờ sông Hồng.Miền đất nổi tiếng với ngôi đền Mẹ Âu Cơ,cái nôi của dân tộc và đên thờ các vị vua Hùng đã có công dựng nước và gĩư nước.Tự hào lắm quê hương Phú Thọ thân thương.Nhà có 3 chị e, trên là chị gái tôi là thứ 2với một người e trai sinh đôi ,là người có vẻ năng động va tháo vát hơn nên mẹ cũng thường yên tâm hơn khi tôi xa nhà.
Rời ghế nhà trường,thất bại trong kỳ thi đại học.Trong khi bố mẹ còn đang nuôi chị gái học đại học và cậu vừa có giấy báo trúng tuyển Cao đẳng.Tôi quyết định đi xuất khẩu lao động Đài Loan để có thể giúp đỡ phần nào cho bố mẹ.
Mới ngày nào còn bỡ ngỡ bước chân đến nơi đây mà nay thấm thoắt đã gần sáu năm trời.Cảm nhận mọi thứ đều xa lạ mà nay đã trở nên quá đỗi gần gũi và quen thuộc.Còn 6 tháng nữa tôi sẽ phải tạm biệt hòn đảo Ngọc này trở về với quê hương,gia đình yêu dấu.Sẽ nhớ lắm còn người và cuộc sống nơi này.Đặc biệt là người bà mà tôi đã quen biết suốt.thời gian ở đây.Bởi đó không đơn thuần là mối quan hệ giữa người Việt -Đài mà với tôi đó là tình cảm thiêng liêng,tình Mẫư-tử.
Tôi biết bà qua chú dì tôi,bà coi chú dì như con nên cũng coi tôi như cháu.Còn nhớ như in lần đầu tôi gặp bà tại nhà.Khi cánh cửa vừa mở,tôi lật ""xin chào bà chủ""vì chú dì đã nói qua nên bà nhận ra ngay và bảo tôi vào và ngồi xuống ghế.Không biết nói nhiều nên bà chỉ hỏi chuyện mấy câu đơn giản trong khi chờ chú dì đi chợ về.Một lát sau,tiếng cửa mở chú dì tôi bước vào lớn tiếng gọi ""mama""chạy cũng bước ra và cười giòn.Chú nói một hồi về tôi rồi nói chuyện rôm rả.Tôi chợt nhận ra ánh mắt và khuôn mặt bà thật nhân hậu và bao dung.Khác hoàn toàn với cái suy nghi lúc đầu chắc bà khó tính và nghiêm nghị lắm.
Bữa cơm được dọn lên, bao nhiêu là món ngon:thịt bật chỉ luộc,gà rang gừng,mực xào dứa,rau lang xào tỏi va cả canh xương hầm khoai môn nữa.Nhưng tôi quay sang e ngại va tò mò hỏi dì ""bà có ăn quen đồ ăn Việt Nam không dì?"",dì cười tươi nói""đây đều là những món bà thích đó.""lúc đó tôi mới nói đùa ""chắc chú dì thường xuyên nấu,nên gìơ bà cũng bị quen rồi"",""khi nào bà sang Việt Nam thì không lo món ăn không hợp khẩu vị nữa""cả nhà cười rộ.Bà khoe ""nó gọi mẹ là bà chủ""không hiểu sao mà mọi người lại bật cười sảng khoái. Rồi chú nói gọi bà là ""nải nai""(bà nội) là được rồi.Bà tròn mắt khi mới 53 tuổi mà đã có cháu nổi lớn vậy.Cả nhà lại vang tiếng cười.Chợt cảm thấykhông khí thật ấm cúng của gia đình cảm giác thật đã lâu mới có từ khi tới nơi đây.
Kể từ đó mỗi khi được nghỉ tôi lại đến nhà bà chơi cảm giác thật gần gũi và thân thiết.Được hơn 1năm thì chú dì tôi về nước,bà ngày càng thương tôi hơn.Mỗi khi tới nhà hay đi ăn cơm cùng gia đình bà lại giành 1chỗ bên cạnh rồi kéo tôi lại gần.Nhớ lần đầu tôi đưa bạn trai đến ra mắt bà vui mừng nhưngười mẹ có đứa còn gái lớn đến tuổi gả chồng.Bà nghiêm túc soi xét, chất vấn bạn tôi.Thoáng nghĩ đó là tư tưởng và tâm lí chung của những ai làm mẹ nên cũng lấy làm kiêu hãnh và tự tin.
Ba năm trôi đi, cũng đã kết thúc hợp đồng .Chúng tôi tạm xa nhau một thời gian và vẫn liên lạc thường xuyên.
Trở lại lần hai,với một nơi làm việc mới và môi trường mới.Tôi liền thông báo với bà điạ chỉ công ty mới,giọng bà sốt sắng""công ty này rất gần nhà,chỉ cần đi qua cầu là tới""Vì là người mới chưa được ra ngoài bà sốt ruột hỏi ""tới khi nào con mới có thể ra ngoài được,bà rất nhớ con"",""còn có thiếu đồ dùng gì không để bà đưa đến cho còn"".Lần này trở lại bà là người thân duy nhất của tôi.Gặp lại nhau hai bà còn vui mừng khôn xiết.Lần này đi lại thuận tiện nên tôi thường tới với bà hơn.Nhiều khi hai bà con tâm sự nói thật là cái duyên.Bà lo cho tôi như một người mẹ,sợ tôi ăn không đủ no mặc không đủ ấm.Thọạt nghĩ so với bạn bè tôi là đứa may mắn và hạnh phúc khi có bà.Tôi thường tự hào và kiêu hãnh mỗi khi kể về bà.Mặc dù có hai người còn trai nhưng do điều kiện công việc nên hai chú đều không ở bên cạnh bà.Đôi khi tôi thấy thương bà vô cùng.Thương bà năm nay đã sáu mươi nhưng vẫn ngày ngày tự lái xe hơn tiếng đồng hồ để đến cửa hàng làm mà bà không nỡ nghỉ hay đóng cửa.bà nói đó là công sức mà ông đã gây dựng nên.Mỗi lần nhắc đến ông là bà lại kể lại những kỉ niệm,khó khăn mà ông bà đã từng trải qua.Tôi để ý thấy đôi mắt bà dưng dưng.Nói về quá khứ tôi thấy cảm phục bà vô cùng.Bà nói sống thì phải có lòng bao dung và nhân hậu và đặc biệt phải chân thực.Tôi thấm thiá và cố gắng sống như lời bà dạy.
Bà ơi, con không sao quên được mỗi buổi chủ nhật,mặc dù đã 11h đêm,bà lại lái xe đưa con về . Con trở vào công ty mà lòng nặng trĩu khi bà lại lủi thủi một mình về.Con không sao quên mỗi khi chưa thấy con đến bà lại ra đứng ngóng""sao cái giang vẫn chưa tới nhỉ""Con cũng sẽ không sao quên hình ảnh bà mái tóc đã bạc hơn dần theo thời gian.Bà cứ nói giá mà bà có một đứa còn gái.Nhưng trong lòng con bà không chỉ là thần tượng mà còn là mẹ của con tự bao gìơ.
Còn không lâu nữa con phải xa bà rồi.Trong lòng nhiều bồi hồi và lưu luyến, con sẽ nhớ lắm bao tình nghiã,yêu thương bà giành cho con mà con không thể đáp trả.Tận đáy lòng còn luôn cầu chúc cho bà được mãi mạnh khỏe và luôn vui vẻ.Kể sao hết tình cảm bà giành cho con.Con xin khắc cốt ghi tâm.Con muốn nói rằng""Con yêu và biết ơn bà nhiều lắm"" người mẹ xứ Đài.
#☆☆☆☆☆☆☆☆#
Đài Loan,31-5-2015.