VÙNG ĐẤT BÌNH YÊN

2014-05-08 / Trần Đức Lượng / VÙNG ĐẤT BÌNH YÊN / Tiếng Việt / 

Chiếc phi cơ đưa tôi hạ cánh xuống sân bay Đào Viên vào một đêm hè gió mát trăng thanh,hòa với dòng người tấp nập làm thủ tục nhập cảnh xong cũng là lúc có người đón tôi về công ty môi giới . 
Ngồi trên xe bao câu hỏi dồn dập ập vào đầu tôi, vừa bỡ ngỡ vùa lo lắng khi lần đầu tiên tôi đặt chân lên đất nước xa lạ này .Rồi tôi thả hồn về với khung cảnh Đài Loan khi màn đêm buông xuống . 
Kìa !Những vì sao lung linh quện vào những ánh điện muôn màu sặc sỡ. 
Chà !Tuyệt làm sao chiếc xe đưa tôi vun vút chạy trên đường cao tốc uốn hình ,tôi cảm giác như mình đang được múa rồng múa lân vậy.
Ôi ! Những nhà máy hiện đại ,những ngôi nhà chọc trời ,những ngọn núi, những nhịp cầu .....nhìn xa xa kia là những ngọn hải đăng lấp lánh gợn lên những làn sóng biển bồng bềnh mờ mờ ,ảo ảo hiện ra trước mắt tôi.Thật đúng là một Đảo Ngọc phồn hoa tráng lệ . 
Ngày mai môi giới đưa tôi đến công xưởng ,ra đón tôi là bà chủ ,đáp chào bà ,tôi lướt nhìn dáng cao mập và nét mặt nghiêm khắc của bà tôi thấy sờ sợ .Nhưng không như tôi nghĩ.tiễn môi giới ra về bà chủ đưa tôi đi thăm công xưởng bà nhiệt tình dạy bảo việc cho tôi, bà nhỏ nhẹ nhắc và phải lấy tay làm tín hiệu khi tôi không hiểu , bà giới thiệu tôi với ông chủ và con trai bà cùng những anh chị công nhân người Đài ,họ nhìn tôi mĩm cười thật thiên cảm ,bà còn nói với những đồng nghiệp Việt Nam của tôi rằng tôi mới đến còn bỡ ngỡ mọi điều hãy giúp đỡ bảo ban cho tôi , bà còn nói tôi vừa tới người còn mệt hãy nghỉ ngơi ngày mai hãy đi làm ,những cử chỉ ,hành động ,lời nói của bà đã xua đi mặc cảm trong tôi khi lần đầu nhìn thấy bà . Tôi ra đứng trước cửa công xưởng ngắm quang cảnh xung quanh,khác với trí tưởng tượng của tôi là đài Loan luôn náo nhiệt với những đô thi phồn hoa lộng lẫy ,nhưng nơi đây giữa cánh đồng mênh mông bát ngát lại hiện lên một công xưởng xay xát lúa gạo được mang tên "CÔNG XƯỞNG GẠO KIM NÔNG " Đây là công xưởng gạo của chủ tôi . 
Đang miên man với những dòng suy nghĩ bà chủ gọi tôi vào ăn cơm ,trong bữa ăn ông bà chủ cùng những người công nhân Đài đều quây quần bên mâm cùng ăn với anh em Việt Nam chúng tôi không phân biệt chủ tớ .ông bà chủ luôn nhắc chúng tôi ăn tự nhiên đừng khách sáo để đảm bảo sức khỏe còn làm việc ,tôi cảm thấy như đang được cùng gia đình bên bữa cơm đạm bạc nhưng thật nồng ấm tình thân vậy . 
Cơm nước xong chúng tôi về phòng tâm sự và giới thiệu quê quán với nhau, biết mỗi người một quê ,một hoàn cảnh nhưng chúng tôi đều chung một chí hướng là đến miền đất hứa Đài Loan này cố gắng chăm chỉ làm việc để hướng tới tương lai . 
Ước mơ lớn còn nung nấu trong tôi đó trường đại học Y sẽ mở cổng chào đón tôi khi tôi sang đây làm đủ tiền để đóng học phí .Vì tôi sinh ra ở Miền Trung Việt Nam giữa vùng quê nắng cháy ,lụt bão luôn hoành hành để quê tôi phải chịu bao thương tang mất mát cả tài sản lẫn tính mạng con người .Mặc dù bố mẹ tôi vẫn hàng ngày tần tảo chăm chỉ làm ăn nhưng vẫn không đủ gạo tiền cho tôi vào đại học ,Vậy là tôi quyết chí nuôi ước mơ từ đây ........ 

Hàn huyên với các anh một hồi rồi tôi chìm vào giấc mộng ,sáng ra ngày đầu tiên đi làm ,tôi phải điều hành những cổ máy xay xát gạo hiện đại to cồng kềnh ,kêu oang oang ,tôi còn vác bao nhiêu tấn gạo trên vai thả vào dây chuyền xoay như chong chóng ,bụi trấu ,cám bay mù mịt cả đất trời khiến mắt tôi đỏ ửng ,đầu óc quay cuồng ,những cơn nôn bắt đầu hành hạ tôi,chỉ làm được nửa ngày tôi không chịu nổi phải xin bà chủ cho về nghỉ ,bà như thấu hiểu tình cảnh của tôi lúc bấy giờ nên bà mĩm cười gật gật . Cứ như thế này chắc tôi không chịu nổi ,phải vứt bỏ mộng ước để xin về Việt Nam mất ,nhưng nghỉ mình là thanh niên trẻ mọi người làm được sao mình lại không và ngưỡng cửa trường đại học Y còn đang chờ tôi mà .Vậy là với ý chí và lòng quyết tâm của bản thân ,sư đông viên của bạn bè,sự quan tâm của ông bà chủ tôi đã vượt qua thử thách bước ban đầu .Ngày tháng trôi qua giờ công việc quá ok với tôi rồi . Ông bà chủ cũng luôn quan tâm đến sức khỏe ,tinh thần của chúng tôi,Công xưởng giờ được lắp ráp máy hút bụi,bảo hộ lao động được trang bị đầy đủ,,biết chúng tôi buồn khi xa quê ông chủ còn mua ti vi đầu đĩa cho chúng tôi xem ,mua xe đạp cho chúng tôi dạo chơi ngày nghỉ.Đặc biệt ông bà chủ còn mượn thêm chị Việt Nam đến nấu ăn cho chúng tôi hợp khẩu vị ,bà còn mua nước giải khát ,bánh trái cho chúng tôi điểm tâm giữa ca. 
Không phụ lòng tốt của ông bà chủ ,anh em chúng tôi đều bảo ban nhau ,tự giác để làm ,không cần chủ nhắc nhỡ, khi khách cần hàng chúng tôi thay phiên nhau làm đến mười một ,mười hai giờ đêm ,nhiều hôm máy hỏng chúng tôi tự nghiên cứu để sữa tiết kiệm cho chủ tiền thuê thợ về sữa. 
Những lúc tôi lái chiếc xe nâng to khổng lồ đưa những bao gạo nếp tẻ được mang nhãn mác của công ty thật đẹp xếp lên những chiếc xe tải được người lái xe chở đi giao cho khách hàng muôn nơi ,lòng tôi lại cảm thấy vui vui vì trên khắp mọi miền đất nước Đài Loan mọi người ăn những hạt cơm trắng ngần ,thơm phức trong đó có phần công sức nhỏ bé của mấy anh em Việt Nam chúng tôi ,Bỗng tôi lại gợi nhớ lên bài thơ của Chủ Tich Hồ Chí Minh mà tôi yêu thích : 
"Gạo đem vào giã bao đau đớn 
Gạo giã xong rồi trắng tựa bông 
Sống ở trên đời người cũng vậy 
Gian nan rèn luyện ắt thành công". 
Những ngày nghỉ chúng tôi lại đạp xe chủ mua ra phố đến ngắm chiếc cầu đỏ dài nhất Đài Loan được mang tên "Siluo Daqiao".ngồi dưới chân cầu nhấp nháp ly cà phê mang đậm hương vị Đài đến thế . 
Nếu ai có dịp tới huyện Vân Lâm đi đến tận cuối địa danh thị trấn Tây Loa nhớ ghé thăm "Công Xưởng Gạo Kim Nông "của chủ tôi nhé .Ở đây có bán các loại nông sản như gạo nếp tẻ,xì dầu ,lạc vừng ....với chữ 'TÍN "hàng đầu và lòng hiếu khách của ông bà chủ tôi sẽ nhất định "VUI LÒNG KHÁCH ĐẾN -VỪA LÒNG KHÁCH ĐI". 

Tôi chỉ ước mong sao ước mơ của tôi sẽ trở thành hiện thực ,để lần hai tôi quay lại với Đài Loan tôi sẽ là một sinh viên du học ,tôi sẽ được học hỏi ở đất nước bạn những tinh hoa y học tiên tiến ,hiện đại để khi trở về với nước Việt thân yêu tôi có thể cống hiến một chút tài hèn sức mọn phục vụ những bênh nhân nghèo ,trẻ mồ côi ,người tàn tật ,người già không nơi nương tựa ở chính nơi quê hương nơi chôn rau cắt rốn của tôi khi họ không có tiền nộp viện phí . 
Cám ơn miền đất hứa Đài Loan đã và đang nuôi lớn trong tôi niềm tin hy vọng . Quê hương Việt Nam ơi hãy chờ tôi ...chờ tôi về Người nhé !