TIỀN VÀ NƯỚC MẮT



2014-05-10 / Phương Linh Anh TIỀN VÀ NƯỚC MẮT Tiếng Việt / Không 


Tâm sự với tôi về cuộc đời của chị ,mà hai hàng nước mắt chị không ngừng chảy .Cổ họng tôi như nghẹn lại ,đồng cảm trước nổi đau của chị ,tôi muốn chia sẻ ra đây cùng bạn đọc về số phận và cuộc đời của chị . Chị tên Minh người phụ nữ có khuôn mặt hiền lành và phúc hậu ,chịu thương ,chịu khó vậy mà số phận lại không mĩm cười với chị . Chị xậy dựng với anh Thịnh người cùng làng đã hơn mười năm và đã có với nhau hai mặt con .cuộc sống gia đình chủ yếu là thuần nông nên kinh tế gia đình không lấy gì là khá giả ,nhưng cuộc sống vợ chồng anh chị thật đầm ấm và hạnh phúc ,chỉ bấy nhiêu thôi giữa một vùng quê thuần túy lúc bấy giờ là đủ rồi phải không các bạn ? Nhưng cuộc sống luôn là những ẩn số khiến con người không thể lường trước được điều gì ,sự bình yên trong ngôi nhà anh chị chẳng được bao lâu thì chồng chị đột nhiên lâm bênh ,thể là cuộc sống gia đình anh chị đã có những thay đổi nhất định kể từ nay .Gánh nặng gia đình dồn hết lên đôi vai nhỏ bé của chị ,một phần lo thuốc thang cho chồng ,một phần lo cho hai con ăn học ,chị phải chạy ngược chạy xuôi, nghe đồn ở đâu có thầy thuốc giỏi là chị đến ,không quản nắng mưa ,bão gió ,vượt dặm đường dài chỉ mong bệnh tình anh nhanh khỏi .
Thế rồi thời gian điều trị cũng đã lâu ,nhưng bệnh tình anh vẫn không hề thuyên giảm ,chị đã nhiều đêm mất ngủ lo cho bệnh tình của chồng nếu như không có tiền mua thuốc tốt và thường xuyên thì bệnh của chồng chị sẽ ngày một nghiêm trọng ,phải làm gì đây ?.Chẳng lẽ lại đứng nhìn chồng như vậy sao ?Không ...Không thể ,bất chợt trong đầu chị lóe lên một tia hy vọng .Đúng rồi ! Con đường đi xuất khẩu lao động mới chính là con đường cứu cánh cuộc đời của vợ chồng chị .
Đêm hôm ấy chị quyết điịnh bàn bạc với chồng chị về chuyện này ,nghe chị nói anh không đồng ý .vì anh lo lắng cho chị một thân một mình nơi đất khách xứ người ,chị sẽ càng vất vả hơn ,cùng với khoản tài chính lổng lồ kia thì gia đình anh chị đào ở đâu ra ,Nhưng với ý chỉ quyết tâm chị đã dần dần thuyết phục được chồng mình .
Thế rồi điều gì đến cũng sẽ đến ,ngày chị xách va ly sang đất nước Đài Loan hoàn tàn xa lạ,bỏ lại sau lưng bao nỗi nhớ ,niềm thương .Cùng những giọt nước mắt chia ly ,chị ôm hai đứa con vào lòng như muốn truyền hơi ấm cho các con tình mẫu tử trước khi chị rời xa đất Việt ,dù biết phía trước với chị sẽ còn nhiều chông gai thử thách .Nhưng chị tự nhủ lòng mình hãy cố gắng ...cố gắng nhất định sẽ thành công .
Chỉ hơn ba tiếng đồng hồ chiếc phi cơ đã hạ cánh xuống miền đất lạ ,miền đất chị đặt chân đến thật nguy nga và tráng lệ ,thành phố đã về đêm những ánh đèn hào quang tỏa sáng lung linh sặc sỡ đủ sắc màu ,những ngôi nhà cao chọc trời thật lộng lẫy và kiên cố .Sau khi hoàn tất mọi thủ tục ở công ty chị được môi giới đưa đến chăm một bà cụ tám mươi tuổi ,bà không đi lại được phải ngồi xe lăn ,thoáng nhìn bà nằm trên giường với thân hình to béo ,lúc đó môi giới quay sang dặn dò chị ,chị ở lại cố gắng làm việc nhé ,lát nữa nhà chủ sẽ giao việc cho chị .Nói xong họ chào nhà chủ ra về .
Chị bắt đầu tiếp nhận công việc hàng ngày của chị ,ngoài chăm bà cụ ra chị còn phải giặt giũ ,quét dọn và cơm nước cho sáu người ăn .Mới ngày đầu tiên bà đã nói với chị " Nhiều đứa đến ở nhà này tao không ưng nên tao đã đuổi ,còn mày làm thử vài ngày xem sao ,không vừa ý tao thì mày cũng phải ra đi ".Chị hoang mang lo sợ trước những lời nói của bà ,chị lễ phép đáp lời bà "Vâng ạ ". Kết thúc ngày làm việc đầu tiên chị thả người xuống chiếc giường của mình .Nói là giường nhưng thực ra nó chỉ là một tấm phản ,được đăt lên nền nhà với chiếc chăn mỏng trải lên trên ,dù đã thấm mệt nhưng chị không thể nào đi vào giấc ngủ được ,Nỗi nhớ gia đình chồng con lại ùa về trong chị ,chị nghĩ giờ này ba bố con đã ngủ chưa ? Chắc cũng nghĩ và nhớ chị nhiều lắm .Nghĩ đến đó những giọt nước mắt lại lăn dài trên má chị .

Thế rồi thấm thoát cũng đã tròn một tháng chị được nhận tháng lương đầu tiên .cầm số tiền trên tay chị mừng vui khôn tã ,chị sẽ nhanh chóng biên thư và gửi tiền về cho 
chồng con,dù công việc của chị vô cùng vất vả,chủ ngược đãi,khinh miệt đồ ăn thức ăn của chị toàn là cơm thừa canh cặn .Chị như người bị cùm giam trong bốn bức tường ,không được dùng điện thoại ,nhiều lúc nhớ gia đình chống con đến cồn cào ,chị phải xin bà chủ ra ngoài gọi điện thoại công cộng ,nhưng bà chủ nhất định không cho ,chị chỉ còn biết nhờ cánh thư làm nhịp cầu nối tình cảm giữa chị và gia đình .Mỗi cánh thư chị viết về mang nặng nỗi nhớ ,niềm yêu thương vô hạn ,tủi nhục lắm ,cơ cực lắm nhưng chưa bao giờ chị thổ lộ .Chị vui mừng vì bệnh anh đã khá hơn ,các con ngoan học giỏi ,điều đó như tiếp thêm cho chị thêm sức mạnh . Rồi một ngày kia trời đang nắng ,ánh mây đen ở đâu ùn ùn kéo đến ,cũng đúng là ngày chị nhận được tin sét đánh mẹ chị đã qua đời vì một cơn đau tim đột ngột .Chị vô cùng đau đớn và xót xa ,chỉ biết ngậm ngùi nuốt những giọt nước mắt vào tim .Nỗi đau này chưa qua thì nỗi đau kia lại đến vì thương nhớ người bạn đời của mình nên bố chị cũng đã lâm bênh và theo mẹ chị ra đi mãi mãi .Chỉ trong vòng có tám tháng mà ông trời đã cướp đi của chị hai người thân yêu nhất ,chị muốn gào thét lên :Cha ơi .....Mẹ ơi .....Sao cha mẹ nỡ bỏ con mà đi ,công sinh thành ,dưỡng dục con chưa kịp đền đáp ,nước mắt chị nhạt nhòa, tim đau nhói ,dường như có vật gì đó đang cắt xé đi từng tế bào sống trên cơ thể của chị .Từng đêm về chị nức nở xót xa vì không thể về thắp cho cha mẹ một nén nhang ,phương xa chị chỉ biết cầu nguyện cho linh hồn cha mẹ nơi chín suối được an giấc ngàn thu và xin hãy tha thứ cho chị .Một lần chị vô tình chị để bà cụ nhìn thấy chị khóc ,bà đã quát mắng chị " Mày ở trong nhà tao khổ lắm sao mà khóc với lóc ,nếu khổ thì mày hãy cút đi ".Chị chạy đến quỳ xuống chân bà cố thanh mình ,giải trình rõ sự tình .Nghe xong bà cụ chẳng những không một chút động lòng thương xót mà bà còn trừng mắt lên mắng chị "Thế thì mày về Việt Nam mà khóc cha mẹ mày ,ở nhà tao không có ai chết đâu mà mày khóc ,nhanh đi lấy nước cho tao ngâm chân " Biết bà cụ không cảm thông trước nỗi đau của mình ,chị từ từ đứng dậy lùi về phía sau làm theo những lời bà sai bảo . 
Mấy hôm nay hầu như chị không được nghỉ ,bệnh tình của bà lại tái phát ,bà vật vã với những cơn đau khủng khiếp .Ngồi xoa bóp cho bà chị cũng thương bà lắm dù biết rằng bà đối xử và khinh thường chị nhưng chưa bao giờ chị để bụng ,vì căn bênh hiểm nghèo ,cộng thêm tuổi già sức yếu nên bà cụ đã qua đời .Và như thế chị chẳng còn lý do gì để ở trong căn nhà này nữa . Hơn hai năm trời nơi đây ,đã chứng kiến bao nhiêu buồn vui và nước mắt của chị như muốn níu bước chân chị chậm lại, ngắm nhìn ngôi nhà lần cuối ,dù sao nó cũng là điểm đến đầu tiên của chị trước khi môi giới đưa chị đến nhà chủ khác . Chiếc xe lao vun vút giữa hai hàng cây xanh tỏa mát bên đường ,cửa kính xe hé mở ,chị hít thở không khí bên ngoài ,cảm giác thật dễ chịu ,vì đã lâu lắm rồi chị mới được như thế này .Thả hồn mình vào không gian bao la ,xa xa những cánh hải âu vờn bay trên sóng biển ,chị cầu mong đến nhà chủ mới họ sẽ đối xử với chị tốt hơn ,Vừa lúc ấy thì chiếc xe dừng lại trước con đường nhỏ vòng quanh dưới chân núi ,Bước vào ngôi nhà nhỏ giữa thung lũng toàn là vùng sâu và đồi núi ,Ra đón chị và môi giới là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi ,nở nụ cười niềm nở mời chị và môi giới vào nhà và giới thiệu ông là con trai của bà cụ chị chăm ,Rồi ông đưa chị đến bên giường của bà ,Ngồi xuống bên bà chị ngắm khuôn mặt của bà thật hiền từ phúc hậu ,chị cảm thấy một chút yên tâm . Thời gian thấm thoắt trôi đi , từ ngày chị về chăm bà cụ ,căn nhà trở nên ấm cúng hơn ,cuộc sống của hai bà cháu thật đầm ấm ,chị làm việc chăm chỉ lại ngoan hiền nên bà cụ quý và xem chị như con cháu của bà .Từng đêm về chị tâm sự cho bà nghe về hoàn cảnh của gia đình chị ,bà lại càng thương chị hơn ,bà bảo con gái bà mua cho chị một chiếc điện thoại để chị liên lạc về với chồng con ,cảm giác hơn hai năm chị mới được nghe giọng nói của chồng con ,lòng chị tràn ngập niềm vui và hạnh phúc ,chị đi vào giấc ngủ say nồng ,chị mơ thấy mình được trở về bên ngôi nhà thân yêu được nghe lời ru ngọt ngào của mẹ và nghe tiếng sáo của cha và cả tiếng cười giòn tan của con trẻ ,các con chị mừng vui reo to" A...a...mẹ đã về" . Bỗng chị giật mình tỉnh giấc vì chiếc điện thọại ngân lên một hồi chuông ,chị với chiếc điện thoại lên vội vàng nghe máy .Đầu dây bên kia là tiếng em gái chị với giọng nói run run và yếu ớt "Chị ...chị ơi anh ...anh ...." chị liên hồi gặng hỏi em gái "Anh ...anh anh làm sao ...làm sao hả em "? Giọng người em gái nghẹn ngào trong tiếng nấc "anh ...anh đã mất rồi chị ạ sau một vụ tai nạn giao thông trên đường đưa cháu đi học ,hiện giờ cháu còn đang trong phòng cấp cứu ".Chị như không tin vào chính tai mình nữa ,chiếc điện thoại đã tụt khỏi tay chị lúc nào mà không hề hay biết ,chị ngã gục xuống nền nhà gào thét Không ...không thể ...nước mắt chị giàn giụa chắng lẽ hết thật rồi sao ?Sao anh nỡ bỏ mẹ con em mà đi chứ ?Ngày đoàn viên không còn bao lâu sao anh không đợi em về .Biết được chuyện chẳng lành đến với chị ,bà cụ ôm chị vào lòng an ủi "Gắng lên con âu cũng là số trời đã định "Chị đau đớn lắm ,nước mắt cũng gần cạn kiệt ,tinh thần suy sụp ,biết vậy nhà chủ đưa chị vào bệnh viện thuốc thang chăm sóc .Mấy ngày sau chị xin phép ông bà chủ và gọi môi giới xắp xếp cho chị về nước .
Về tới nhà chị lao vào khụy ngã trước bàn thờ anh vật vã gào thét thê thảm ,chị nói trong nghẹn ngào đau xót "Anh Thịnh ơi em đã về ....về với anh đây ,anh chờ đợi ngày em về như thế này sao hả anh "? Chị lại gào thét lên "Con tôi ,,,con tôi đâu"? khiến mọi người không kìm được nước mắt ,"tôi phải đi thăm con tôi ngay ",Vào tới viện thấy con chị nằm bất động trên giường ,chị kêu lên "Trời ơi con tôi ",như một phép màu nhiệm ,con của chị hé mở đôi mắt nhìn chị ,trong hơi thở phều phào khẽ gọi' Mẹ ...mẹ ơi...mẹ về với con rồi sao" ?Không kìm chế được chị ôm chầm lấy con vừa khóc vừa nói ,"Mẹ về ..về với con đây Hải ơi ".giọng con chị lại phều phào yếu ớt "Me...mẹ ở nhà với con mẹ nhé" ,chị hôn lên trán con và nói ;"Ừ nhất định mẹ sẽ không bao giờ rời xa các con nữa" ,Chị cảm nhận nụ cười trên môi của con thật hạnh phúc ,Bỗng cháu nấc lên một hồi ,đôi mắt từ từ khép lại ,chị vội chạy đi gọi bác sỹ hãy cứu cháu ,nhưng đã muộn vì cháu bị trấn thương sọ não ,chị ngất xỉu đi mọi người phải đưa chị vào cấp cứu ,khi tỉnh dậy không còn nhớ những gì đã xảy ra nữa ,chị lúc cười ,lúc khóc như người dỡ dại , thương cho tuổi đời chị còn trẻ mà phải chịu bao nổi bất hạnh ,bà con hàng xóm thường lui tới quan tâm và giúp đỡ chị . Ngày mai là ngày tết thanh minh khu nghĩa trang tấp nập người , hương khói nghi ngút ,hoàng hôn đã tắt ,mọi người không ai bảo nhau đều lần lượt ra về ,chỉ duy nhất còn lại người phụ nữ ,dáng người cao gầy bên một bé gái còn ngồi lại trước những ngôi mộ ,đó chính là mẹ con chị Minh ,dường như chị không muốn về ,vì với chị những người thân yêu nhất đều nằm lại nơi đây,chị muốn ở lại để tạ lỗi với cha mẹ ,chồng con và xin nhận những vành tang trắng . Gần ba năm trời bôn ba nơi xứ người ,tủi nhục, đắng cay "chị ăn bao nhiêu hạt cơm Đài là bấy nhiêu giọt nước mắt chị rơi" .Giờ chị không còn gì để mất nữa ,tài sản vô giá nhất của chị là đứa con gái là niềm an ủi là nguồn hạnh phúc còn lại của đời chị ,chị muốn vứt bỏ tất cả những hoài bão ước mơ ở miền đất hứa Đài Loan để ở nhà hương khói cho cha mẹ ,chồng con và tiện chăm sóc cho con gái của chị măc cho bà chủ Đài Loan vẫn luôn điện thoại động viên thăm hỏi và bảo chị thu xếp công việc để trở lại chăm bà cụ vì bà cụ nhớ chị khóc hoài ,Nhưng chị chỉ biết cảm ơn bà và nói lời xin lỗi .
NghĨ về chị người phụ nữ tuổi đời còn quá trẻ ,nhưng chị thật bất hạnh ,lòng tôi thật sự xót thương cho chị "Giá như có một phép màu nhiệm gì đó ,có thể làm thay đổi được cuộc đời của chị ,hay Thượng đế ban cho tôi một điều ước ,nhất định tôi sẽ dành điều ước đó cho chị ,tôi chỉ biết cầu nguyện cho chị được bình an và "XIN ĐỪNG BAO GIỜ LẤY ĐI NHỮNG GÌ CÒN LẠI TRONG CUỘC ĐỜI CỦA CHI."