2014-05-14 / Hoàng Thị Kim Phượng / GIỌT NƯỚC MẮT MUÔN MÀU / Tiếng Việt / Không
Giọt nước mắt muôn màu
Chuông điện thoại đổ dồn – Kim nhấc máy,tiếng Bà chủ ngọt xớt:
-Con mèo của tôi có ngoan không chi nhớ phải nói chuyện với nó ,nói bằng tiếng Việt cũng được,kẻo nó sẽ buồn vì cô đơn…Kim trả lời ngoan ngoãn
-Vâng !Tôi hiểu rồi!
Kim ngồi vuốt ve con mèo,từ nay có cô thêm một người bạn!Con mèo như cảm nhận được sự âu yếm từ bàn tay của Kim,nó lim dim mắt ngủ.Đôi mắt của Kim chợt nhòa,giờ này đứa con trai của cô có lẽ đang ở lớp mẫu giáo,nó đã vắng bàn tay của người mẹ khi chưa đầy hai tuổi!Cô thẫn thờ…
…Sân bay Nội Bài ồn ào,tiếng nhân viên phát thanh thông báo đã sắp đến giờ máy bay cất cánh –Người Anh họ và cũng là chủ công ty môi giới dúi vào tay Kim tờ giấy rồi giục cô ký vào để còn nhanh chóng để làm thủ tục bay,không cần đọc Kim ký vội vàng rồi quay sang bên ôm lấy con.
-Con ở nhà với Bố, ngoan nhé!
-Mẹ đi đâu?
-Mẹ đi Bà ngoại!
-Mẹ nhớ mua quà về cho con….
Không kịp nghe con nói hết,Kim quay mặt dấu dòng lệ đang chảy dài trên má,vội bước đi như chạy,được một đoạn cô quay đầu lại –Đứa con trai tội nghiệp đang chập chững chạy theo gọi mẹ thất thanh!Đứa con lớn vội ôm lấy em rồi cả hai hòa vào dòng người hối hả.
Tiếng động cơ ầm ầm không át nổi lại nỗi chia ly xé long!Người kim hẫng hụt chơi vơi…
Sau hơn hai giờ chao đảo trên máy bay,cô đã bình tĩnh trở lại,dã xuất hiện những bong đèn nhấp nháy,Đài Loan đã ở trước mắt cô với vẻ đẹp muôn màu lúc ẩn,lúc hiện.
Sân bay Đào Viên ào ào gió lạnh,Kim run lẩy bẩy đi theo đoàn người với những hành lý lủng củng ,họ cũng giống cô ,đó là những lao động đến từ Việt Nam ,Indonesia,Thai Lan;gương mặt ai cũng toát lên sự mệt mỏi lo lắng .Trên tay mỗi người cầm một phong bì viết tên họ của mình,một vài người đi tới đi lại ngó nghiêng rồi từng người một được gọi lên xe.Đêm đầu tiên ở Đài Loan là vậy,đệm là nền nhà và chăn là những chiếc áo khoác và để rồi sang hôm sau ,sau khi khám sức khỏe,cái đám người nô lệ lại tách ra rồi từng người một lại được những người là Ông Bà chủ đón đi tới chỗ làm việc của mình.
Kim đến nhà chủ,nhà chủ đông hơn cả chục người,họ nhìn Kim không một chút thiện cảm,công việc của cô là chăm một Bà cụ,Bà không biết gì,cô lầm lũi tận tình chăm Bà!Người thân duy nhất của Kim là cô chủ.Mỗi khi Kim khóc cô chủ thường nắm lấy bàn tay Kim ,không hiểu tiếng nhưng Kim đọc được trong mắt cô chủ niềm cảm thông chân tình ấm áp .Cô thường mua cho Kim những đồ ăn có tiếng ở Đài Loan về cho Kim ăn để Kim được thưởng thức hương vị ẩm thực của người Đài Loan.Qua một năm chăm Bà cả gia đình nhà chủ thay đổi cách đối xử với cô,họ quý cô và coi cô như người trong nhà.Nhưng bà cụ đã ra đi,Kim ôm Ama khóc không thành tiếng!Ngày chia tay,cả nhà chủ đều ngậm ngùi lưu luyến!
Kim đã đến đây -Nhà này không đông người nhưng cô bị cấm không được quan hệ với bất kì ai,Bà chủ khéo mồm nhưng keo kẹt bủn xỉn. Kim nhớ Ama!Nhớ nhà chủ cũ!Cô thấy nản long nhưng cô chủ cũ gọi điện động viên Kim cố gắng!Hôm qua,bà chủ mang con mèo về,thế là cô có một người bạn để có thể chia sẻ vui buồn…
Reng..Reng..Reng..-Tiếng chuông điện thoại lại réo lên kéo cô về với thực tại.Tiếng bà chủ thánh thót:
-Con mèo thế nào?Một tiếng au tôi về ăn cơm đấy!
-Vâng.
Kim vội nháo nhào vào bếp nấu cơm…
Con bà chủ đã lớn có thể tự làm việc nhà,con mèo cũng không còn suốt ngày kêu meo,meo nữa!Bà chủ quyết định trả cô về môi giới.
Thêm một lần nữa,Kim lại đổi chủ khi hợp đồng chỉ còn lại một tháng,Bà chủ mới đón cô với nụ cười niềm nở ,đôn hậu.
-Ama là người tốt !chị chăm Ama được chứ?
Kim nhìn bà cụ rồi quay sang Bà chủ gật đầu.
Bà cụ đã một trăm tuổi nên đôi lúc thật khó tính nhưng bù lại cô đã có một ngôi nhà ấm áp,thân thiện.Hợp đồng sắp hết nhưng cô cần quay lại bởi người chồng ốm đau và hai đứa con nhỏ rất cần những đồng tiền của cô .Kim hỏi Bà chủ về việc quay lại làm việc,Bà chủ cười nói sẽ làm thủ tục cho cô quay lại,đúng lúc đó,môi giới nói, họ sẽ không làm thủ tục cho Kim nếu Kim không nộp cho họ 2200USD .Về thì biết làm sao?Kim đã lặng lẽ bỏ trốn khi hợp đồng chỉ còn lại tám ngày.
Những cuộc điện thoại của Bà chủ làm cô thấy khó xử,cô hiểu nhà chủ quý và không lừa gạt cô nhưng Kim không tin công ty môi giới,chẳng phải người Anh họ của cô làm môi giới cũng lừa cô đó sao?Cái bảng lương mà cô ký vào trước giờ máy bay cất cánh đã làm cô phải làm không công gần năm trời đó sao!?Kim như người trong mộng du,cô buồn vì đã làm một việc không phải với nhà chủ và lo cho những ngày lang bạt sắp tới!Cô khóc ròng…!
Gọi điện cho cô không được ,Bà chủ đã cầu cứu tới người bạn thân của cô,Bà chủ của người bạn của Kim không đành lòng cũng nhảy vào cuộc.
Hai bà chủ cùng dỗ dành cô!Kim như người đứng giữa nơi ngã ba đường!Đúng lúc đó người bạn của cô là Bích gọi điện cho Kim-Bích làm ở cục lao công nên khi nghe Kim kể về hoàn cảnh thực tại,Bích giục cô nên quay lại nhà chủ.
Kim đã quay về nhà chủ khi hợp đồng chỉ còn lại một ngày-Cô trở về Việt Nam trong buồn vui lẫn lộn và đặt mọi điều cho sự may rủi…!
Kim đã trở lại Đài Loan khi những cánh hoa đào chớm nở!Mùa xuân dịu dàng mang theo hơi ấm ngọt ngào đón cô trở lại.
Kim cười ngượng nghịu hói bà chủ:
-Bà có tha lỗi cho tôi không?
-không tha lỗi thì tôi gọi chị về làm gì?.
Kim nhìn bà chủ rưng rưng nước mắt:
-Tôi thật lòng xin lỗi Ông Bà!
Bà chủ nắm tay Kim nhẹ nhàng
-Thôi nào đừng khóc nữa!
Kim ngẩng nhìn trời,những tia nắng gặp phải dòng lệ trở nên muôn màu lấp lánh!...
…Thêm bốn năm trôi qua bà cụ giờ đã 103 tuổi nhờ có sự hăm sóc tận tình của Kim mà Bà vẫn được mạnh khỏe ,An Khang!Với cô-Công việc mà cô đang làm không phải vì những đồng tiền mà nhà chủ trả hàng tháng mà là sự ràng buộc của tình người!Sự tin yêu của nhà chủ với cô.
Lòng thương yêu của cô dành cho bà cụ là kết quả hoàn thiện của cách sống làm người!
Trải qua mọi cơ cực với bao chông gai trong những ngày trong những ngày đầu ở xứ người đã cho Kim một trải nghiệm,một bài học quý giá.
Tôi học ở người niềm tin vào chiến thắng!
Sống biết vị tha khi ở giữa muôn người
Biết vượt khổ đau,luôn giữ được nụ cười
Sống biết yêu Người !Đời cho ta hạt nắng!
Đài Loan giờ đây đã là quê hương thứ hai của Kim.Đài Loan không có những người đã sinh ra cô nhưng Kim có những người đã yêu thương ,đùm bọc,dưỡng dục kim trưởng thành với đời.
Đài Loan vắng tiếng khóc,cười của hai đứa con bé bỏng của Kim nhưng có thể nói:Kim đã có một gia đình để cô trở về sau những giờ mệt mỏi !Một mái ấm an toàn cho dù chưa trọn vẹn!
Đến một ngày!
Một ngày không xa,Kim phải rời xa Đảo Ngọc Đài Loan.Ngày đó, chắc chắn lệ sẽ rơi!Nhưng đó không phải là những giọt lệ chia ly khổ đau mà đó là những giọt lệ được kết lại từ bao điều Ân Nghĩa!
Những giọt lệ ấy mãi lấp lánh ,lắng đọng trong cuộc đời của Kim.
Hoàng Kim Phượng
Chuông điện thoại đổ dồn – Kim nhấc máy,tiếng Bà chủ ngọt xớt:
-Con mèo của tôi có ngoan không chi nhớ phải nói chuyện với nó ,nói bằng tiếng Việt cũng được,kẻo nó sẽ buồn vì cô đơn…Kim trả lời ngoan ngoãn
-Vâng !Tôi hiểu rồi!
Kim ngồi vuốt ve con mèo,từ nay có cô thêm một người bạn!Con mèo như cảm nhận được sự âu yếm từ bàn tay của Kim,nó lim dim mắt ngủ.Đôi mắt của Kim chợt nhòa,giờ này đứa con trai của cô có lẽ đang ở lớp mẫu giáo,nó đã vắng bàn tay của người mẹ khi chưa đầy hai tuổi!Cô thẫn thờ…
…Sân bay Nội Bài ồn ào,tiếng nhân viên phát thanh thông báo đã sắp đến giờ máy bay cất cánh –Người Anh họ và cũng là chủ công ty môi giới dúi vào tay Kim tờ giấy rồi giục cô ký vào để còn nhanh chóng để làm thủ tục bay,không cần đọc Kim ký vội vàng rồi quay sang bên ôm lấy con.
-Con ở nhà với Bố, ngoan nhé!
-Mẹ đi đâu?
-Mẹ đi Bà ngoại!
-Mẹ nhớ mua quà về cho con….
Không kịp nghe con nói hết,Kim quay mặt dấu dòng lệ đang chảy dài trên má,vội bước đi như chạy,được một đoạn cô quay đầu lại –Đứa con trai tội nghiệp đang chập chững chạy theo gọi mẹ thất thanh!Đứa con lớn vội ôm lấy em rồi cả hai hòa vào dòng người hối hả.
Tiếng động cơ ầm ầm không át nổi lại nỗi chia ly xé long!Người kim hẫng hụt chơi vơi…
Sau hơn hai giờ chao đảo trên máy bay,cô đã bình tĩnh trở lại,dã xuất hiện những bong đèn nhấp nháy,Đài Loan đã ở trước mắt cô với vẻ đẹp muôn màu lúc ẩn,lúc hiện.
Sân bay Đào Viên ào ào gió lạnh,Kim run lẩy bẩy đi theo đoàn người với những hành lý lủng củng ,họ cũng giống cô ,đó là những lao động đến từ Việt Nam ,Indonesia,Thai Lan;gương mặt ai cũng toát lên sự mệt mỏi lo lắng .Trên tay mỗi người cầm một phong bì viết tên họ của mình,một vài người đi tới đi lại ngó nghiêng rồi từng người một được gọi lên xe.Đêm đầu tiên ở Đài Loan là vậy,đệm là nền nhà và chăn là những chiếc áo khoác và để rồi sang hôm sau ,sau khi khám sức khỏe,cái đám người nô lệ lại tách ra rồi từng người một lại được những người là Ông Bà chủ đón đi tới chỗ làm việc của mình.
Kim đến nhà chủ,nhà chủ đông hơn cả chục người,họ nhìn Kim không một chút thiện cảm,công việc của cô là chăm một Bà cụ,Bà không biết gì,cô lầm lũi tận tình chăm Bà!Người thân duy nhất của Kim là cô chủ.Mỗi khi Kim khóc cô chủ thường nắm lấy bàn tay Kim ,không hiểu tiếng nhưng Kim đọc được trong mắt cô chủ niềm cảm thông chân tình ấm áp .Cô thường mua cho Kim những đồ ăn có tiếng ở Đài Loan về cho Kim ăn để Kim được thưởng thức hương vị ẩm thực của người Đài Loan.Qua một năm chăm Bà cả gia đình nhà chủ thay đổi cách đối xử với cô,họ quý cô và coi cô như người trong nhà.Nhưng bà cụ đã ra đi,Kim ôm Ama khóc không thành tiếng!Ngày chia tay,cả nhà chủ đều ngậm ngùi lưu luyến!
Kim đã đến đây -Nhà này không đông người nhưng cô bị cấm không được quan hệ với bất kì ai,Bà chủ khéo mồm nhưng keo kẹt bủn xỉn. Kim nhớ Ama!Nhớ nhà chủ cũ!Cô thấy nản long nhưng cô chủ cũ gọi điện động viên Kim cố gắng!Hôm qua,bà chủ mang con mèo về,thế là cô có một người bạn để có thể chia sẻ vui buồn…
Reng..Reng..Reng..-Tiếng chuông điện thoại lại réo lên kéo cô về với thực tại.Tiếng bà chủ thánh thót:
-Con mèo thế nào?Một tiếng au tôi về ăn cơm đấy!
-Vâng.
Kim vội nháo nhào vào bếp nấu cơm…
Con bà chủ đã lớn có thể tự làm việc nhà,con mèo cũng không còn suốt ngày kêu meo,meo nữa!Bà chủ quyết định trả cô về môi giới.
Thêm một lần nữa,Kim lại đổi chủ khi hợp đồng chỉ còn lại một tháng,Bà chủ mới đón cô với nụ cười niềm nở ,đôn hậu.
-Ama là người tốt !chị chăm Ama được chứ?
Kim nhìn bà cụ rồi quay sang Bà chủ gật đầu.
Bà cụ đã một trăm tuổi nên đôi lúc thật khó tính nhưng bù lại cô đã có một ngôi nhà ấm áp,thân thiện.Hợp đồng sắp hết nhưng cô cần quay lại bởi người chồng ốm đau và hai đứa con nhỏ rất cần những đồng tiền của cô .Kim hỏi Bà chủ về việc quay lại làm việc,Bà chủ cười nói sẽ làm thủ tục cho cô quay lại,đúng lúc đó,môi giới nói, họ sẽ không làm thủ tục cho Kim nếu Kim không nộp cho họ 2200USD .Về thì biết làm sao?Kim đã lặng lẽ bỏ trốn khi hợp đồng chỉ còn lại tám ngày.
Những cuộc điện thoại của Bà chủ làm cô thấy khó xử,cô hiểu nhà chủ quý và không lừa gạt cô nhưng Kim không tin công ty môi giới,chẳng phải người Anh họ của cô làm môi giới cũng lừa cô đó sao?Cái bảng lương mà cô ký vào trước giờ máy bay cất cánh đã làm cô phải làm không công gần năm trời đó sao!?Kim như người trong mộng du,cô buồn vì đã làm một việc không phải với nhà chủ và lo cho những ngày lang bạt sắp tới!Cô khóc ròng…!
Gọi điện cho cô không được ,Bà chủ đã cầu cứu tới người bạn thân của cô,Bà chủ của người bạn của Kim không đành lòng cũng nhảy vào cuộc.
Hai bà chủ cùng dỗ dành cô!Kim như người đứng giữa nơi ngã ba đường!Đúng lúc đó người bạn của cô là Bích gọi điện cho Kim-Bích làm ở cục lao công nên khi nghe Kim kể về hoàn cảnh thực tại,Bích giục cô nên quay lại nhà chủ.
Kim đã quay về nhà chủ khi hợp đồng chỉ còn lại một ngày-Cô trở về Việt Nam trong buồn vui lẫn lộn và đặt mọi điều cho sự may rủi…!
Kim đã trở lại Đài Loan khi những cánh hoa đào chớm nở!Mùa xuân dịu dàng mang theo hơi ấm ngọt ngào đón cô trở lại.
Kim cười ngượng nghịu hói bà chủ:
-Bà có tha lỗi cho tôi không?
-không tha lỗi thì tôi gọi chị về làm gì?.
Kim nhìn bà chủ rưng rưng nước mắt:
-Tôi thật lòng xin lỗi Ông Bà!
Bà chủ nắm tay Kim nhẹ nhàng
-Thôi nào đừng khóc nữa!
Kim ngẩng nhìn trời,những tia nắng gặp phải dòng lệ trở nên muôn màu lấp lánh!...
…Thêm bốn năm trôi qua bà cụ giờ đã 103 tuổi nhờ có sự hăm sóc tận tình của Kim mà Bà vẫn được mạnh khỏe ,An Khang!Với cô-Công việc mà cô đang làm không phải vì những đồng tiền mà nhà chủ trả hàng tháng mà là sự ràng buộc của tình người!Sự tin yêu của nhà chủ với cô.
Lòng thương yêu của cô dành cho bà cụ là kết quả hoàn thiện của cách sống làm người!
Trải qua mọi cơ cực với bao chông gai trong những ngày trong những ngày đầu ở xứ người đã cho Kim một trải nghiệm,một bài học quý giá.
Tôi học ở người niềm tin vào chiến thắng!
Sống biết vị tha khi ở giữa muôn người
Biết vượt khổ đau,luôn giữ được nụ cười
Sống biết yêu Người !Đời cho ta hạt nắng!
Đài Loan giờ đây đã là quê hương thứ hai của Kim.Đài Loan không có những người đã sinh ra cô nhưng Kim có những người đã yêu thương ,đùm bọc,dưỡng dục kim trưởng thành với đời.
Đài Loan vắng tiếng khóc,cười của hai đứa con bé bỏng của Kim nhưng có thể nói:Kim đã có một gia đình để cô trở về sau những giờ mệt mỏi !Một mái ấm an toàn cho dù chưa trọn vẹn!
Đến một ngày!
Một ngày không xa,Kim phải rời xa Đảo Ngọc Đài Loan.Ngày đó, chắc chắn lệ sẽ rơi!Nhưng đó không phải là những giọt lệ chia ly khổ đau mà đó là những giọt lệ được kết lại từ bao điều Ân Nghĩa!
Những giọt lệ ấy mãi lấp lánh ,lắng đọng trong cuộc đời của Kim.
Hoàng Kim Phượng