NHẪN 忍

2014-05-14 / Trần Thị Đào 陳氏桃 / NHẪN  Tiếng Việt / 四方報


NGUYÊN NHÂN TÔI ĐẾN ĐÀI LOAN
Quá khứ không thể quên, Cách đây 16 năm về trước gia đình tôi có 1 đại lý thu mua cà phê và nông sản. Kinh doanh sau 4 năm phát sinh nhiều lý do trong lĩnh vực kinh doanh khiến gia đình tôi lâm vào cảnh phá sản. Tôi cố sức làm lại không quản bao sự khó khăn , nhưng vẫn đem đến thất bại, tôi chỉ còn hai bàn tay trắng. Một nách còng 3 đứa con dại, tôi đành mở 1 quán bún bên lề đường kiếm sống nuôi con qua ngày. Còn số nợ lớn đang còn nặng triễu trên vai, cùng cực của con người vây quanh lấy tôi và tôi không thể tìm ra cách giải quyết nào. Năm ấy có đợt tuyển (khám hộ công) đến Đài Loan. Đây như là 1 cơ hội cho tôi để giải quyết khó khăn của gia đình. Tôi thiết nghĩ với mức lương cơ bản 15840 đài tệ tôi cố gắng làm trong 3 năm sẽ có thể thoát khỏi được số nợ trên cho nên tôi quyết định rời xa 3 đứa con dại để chồng chăm sóc, bất luận gia đình và người thân ngăn cản.

QUYẾT ĐỊNH RA ĐI
Mùa Thu ngày 16 tháng 9 năm 2002 tôi vác ba lô đi đến Đài Loan, hợp đồng của tôi đến khu Bắc Thuận thành phố Đài Trung để chăm sóc cụ ông 82 tuổi. Đặt chân đến sân bay Đào Viên muôn vàn bỡ ngỡ, ngồi chờ môi giới đến đón mỗi lúc mỗi khuya khiến tôi sợ hãi và hoang mang ,bất chợt nghe có người gọi tên tôi,ngoái đầu nhìn thấy 1 người trạc tuổi trung niên, giọng nói oang oang luôn miệng hối thúc bảo đưa hộ chiếu của tôi cho họ và tập trung 1 số người nước khác dồn lên xe. Lúc đó đã 2 giờ đêm, xe chạy bon bon đến Thành phố Đài Trung. Ông ta dừng xe hối thúc chúng tôi vào ngôi nhà rất to rồi lên trên tầng 3. Vào 1 căn hầm tối mịt u ám, tôi cảm thấy sợ hãi va phát run lên. Vừa đói,vừa lạnh và mệt, cảnh tượng như đẩy mình vào hầm chứa. Tại đó trong hầm có vài người đang ngồi chóc ngóc,thấy chúng tôi đến họ liền chạy đến thì thào nói (chị ơi:đến đây là cửa chết rồi ) tôi nghe đến đây hồi hộp quá hỏi vì sao??. Cô ấy kể: em qua đây được 1 tuần họ đưa em đến chăm sóc ông già, nhưng ông ấy lại sờ soạn và bảo em phải ngủ với ông ta, nhưng em không chịu rồi ông ấy gọi điện cho môi giới tới nói là em làm việc không tốt nên lập tức chuyển em qua chủ thứ 2,sự việc xảy ra như trên. Kỳ này môi giới cho em về nước chị ạ. Cô gái thứ 2 cũng kể như trên sau đó rồi họ ôm nhau khóc nức nở. Nếu về thì tiền đâu họ trả ngân hàng, tôi nghe đến đây toàn thân bũn rũn mọi suy nghĩ của tôi như sụp đổ, tôi không đủ can đảm để nghe người thứ 3 kể nữa tôi hoang mang quá thiếp đi lúc nào không hay. Khoảng 4 giờ sáng họ đến la inh ỏi,gõ cửa rầm rầm bảo chúng tôi dậy đi khám sức khỏe, rồi phát cho mỗi người 1 cốc nước suối. Họ cứ liên tục hối thúc khiến các chị em có va li to rất vất vả khi di chuyển. Đến bệnh viện thành phố Đài Trung chưa kịp lại đứng xếp hàng cô y tá lại véo cánh tay tôi 1 phát có vết bầm ngay tức khắc. Đau quá hai hàng nước mắt tôi cứ tuông trào, đó chính là ấn tượng đầu tiên của tôi ở nơi đất khách. Sau đó họ tiếp tục chở tôi đến công ty(Đông Phương) hàng ngày đi dọn dẹp nhà cửa,nấu ăn hết nhà này đến nhà khác. Tối về tập trung 5-7 chị em ngủ chung 1 phòng. Có cô Hảo là người Việt trực thuộc chi nhánh, hàng đêm đều bắt chị em đấm bóp cho ả, tôi rất bất đồng sự lợi dụng, cô ta lập tức đưa ra hình phạt là đêm đi làm về kiểm tra ngôn ngữ sau đó vẫn phải đấm bóp cho cô ta vì nếu không tuân thủ cô ta dọa sẽ cho về nước. 

CHỦ THỨ NHẤT
Ngày thứ 11 tôi được chuyển đến Đại Nha chăm sóc 1 cháu trai voi 1 cháu gái đang học cấp 1. Mẹ cháu đi làm từ 10 giờ trưa đến 12 giờ đêm mới về, còn ông chủ ở với vợ lớn thỉnh thoảng mới về. Công việc hàng ngày là: buổi sáng gọi các cháu dậy ,mặc quần áo ,sắp xếp sách vở cho cháu đến trường, dọn dẹp nhà cửa(3 lầu), nấu cơm và tắm rửa cho các cháu. 2 cháu nghịch bướng bĩnh sáng ngủ không muốn dậy khóc la inh ỏi giỗ dành mãi cũng không nghe. Đợi mẹ đòi đánh lúc đó mới chịu dậy. Chiều đi học về nhà thì vứt cặp đó rồi đi ra ngoài mua đồ ăn chứ không chịu ăn cơm. Cùng mấy đứa bạn trong xóm chơi đồ chơi xong roi vứt đồ ở đấy tôi theo sau chúng dọn dẹp mệt mà vẫn không hết việc. Ngày chủ nhật bắt tôi phải làm ngựa cho chúng cưỡi, cõng từ lầu 1 đến lầu 3, từ lầu 3 xuống đến lầu 1, tôi mệt quá nên nghỉ mệt một chút thì chúng nó lại lập tức mét mẹ chúng là tôi không chịu chơi chung với chúng. Nghe vậy là bà chủ mắng tôi. Mỗi lần đi tắm, chúng bắt tôi cởi đồ tắm chung với chúng nếu không chịu thì 2 anh em xông vào đánh và xé quần áo. Sau đó chúng gọi điện với mẹ chúng vu oan tôi đánh chúng, tôi quá tủi thân nên tức tưởi khóc, không sao ngủ được.Tôi cố gắng chịu đựng thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, Thu đi Đông đến vài ba bộ đồ mùa hè cũng phải ráng chịu qua mùa Đông ở xứ Đài. Đã qua mấy tháng rồi vẫn không nhận được lương, nỗi lo không biết gia đình ra sao, con cái sống thế nào? Tôi tự động viên ráng thêm 1 tháng nữa xem sao. Nhưng cứ ráng nhưng vẫn không thấy họ nói gì về lương cả. Công ty môi giới chưa 1 lần đến thăm nom tôi, trong túi không có 1 đồng dính túi trong lòng tôi như lửa đốt nên xin chủ điện đến công ty họ đều không bắt máy. Tôi không còn cách nào khác đành phải xin bà chủ cho tôi gọi về công ty Việt Nam, nhưng bà không đồng ý. Tôi khóc lóc van xin cho tôi gọi 1 lần, ba chủ thấy tôi khóc dữ quá nên mới đồng ý cho gọi gặp công ty. Gặp công ty họ bảo đối với tôi họ đã hết trách nhiệm, “Tôi như con bỏ chợ” lúc đó tôi chỉ biết lạy trời cứu con. Có một hôm ông chủ về thăm con thấy tôi ông không nói gì, rồi qua hôm sau ông cùng vợ đi uống rựu về say xỉn bước ngắn bước dài té lên té xuống tôi thấy vậy phụ đỡ với bà chủ đưa ông chủ lên phòng. Độ nữa đêm, ông xuống phòng tôi đập cửa phòng rồi xông vào ,tôi lúc đó hoản sợ phóng ra cửa phòng thoát thân. Ông sợ vợ biết nên lập tức bỏ đi. Vài hôm sau ông ta lại về lúc đó tôi đang nấu cơm chiều, thấy tôi ông ta lại dở quẻ cũ vì có kinh nghiệm tôi miệng vừa la cứu chân chạy thật nhanh ra ngoài. Khu chung cư lúc bấy giờ vắng vẻ không còn cách nào khác tôi đành ngồi co ro bên ngoài chịu lạnh chờ bà chủ về. Ông chủ thấy không dở trò đồi bại với tôi được nên ông ta bỏ về gọi điên cho môi giới không cần tôi nữa. Sau đó môi giới đến giải quyết đưa tôi đi chuyển chủ. Tại nơi đây tôi làm được 7 tháng 10 ngày + với 10 ngày ở công ty. Họ nói 20 ngày thử việc nên không có lương còn 7 tháng tính như sau: 1/ gởi tiết kiệm mỗi tháng 3000*7=21000 đài tệ.
2/ gởi về Việt Nam dùm tôi 9000 (1+2)=30000 đài tệ
15840/1 tháng *7 tháng= 110880 – 30000 =80880 đài tệ còn lại công ty môi giới thu.
Tôi vô cùng bức xúc nên tôi gọi đén đường day nóng (........)TP Đài Bắc gọi rất nhiều lần mới gặp được cô Nga đó 1 lần. Cách trả lời của họ không một chút tình cảm và nói rằng không có cách giúp đỡ gì (tôi vô cùng thất vọng với đường dây đó). Cay đắng quá nuốt nghẹn không nói thành lời và đành tuân thủ theo chân họ chuyển chủ.

CHỦ THỨ HAI
Tôi chuyển qua công ty (Hoàn Cữu) nơi làm việc ở Thủy Nam chăm sóc người phụ nữ trên 80 tuổi. Bà bị tai nạn xe ,mất trí nhớ nhưng vẫn đi lại được . Hợp đồng là vậy nhưng thực tế ngoài chăm sóc bà hằng ngày tôi họ còn bắt tôi đi ra 1 xe hàng(xe huynh đai 1,4 tấn) trên xe cá, thịt, rau, tạp phẩm các loại. Sau đó phải phụ chặt xương heo ,bó rau,làm việc bằng tay nhưng đôi mắt luôn để ý đến Bà. Bệnh tình của bà thì ngồi 1 chỗ không yên, có những lúc làm túi bụi quay lại thì không thấy bà đâu phải chạy đi kiếm. Ở nhà ông chủ lên giọng chửi bới,đến trưa bán xong đồ còn dư tôi xếp gọn đưa lên xe những thùng đá ướp cá rất nặng, một mình tôi đưa lên rồi đưa xuống 3 lượt. Sau đó phải chà rửa sạch sẽ chỗ bán rồi họ chở tôi về nhà đem hàng xuống đưa vào tủ lạnh bảo quản. Còn rổ rá chà sạch sẽ úp ráo để ngày mai tiếp tục sử dụng, sau đó mới được vào ăn cơm và lúc đó thì đã 2 giờ chiều. Bước rón rén như mèo để họ yên tĩnh nghỉ ngơi, lỡ mà có gây ra tiếng động là ông gầm từng tiếng. Vào bàn ăn thì chỉ còn vài cọng rau, canh lỏng bỏng toàn nước. Tôi cầm chén cơm lên mà hai dòng lệ cứ trào ra, cuốn họng thì cứng lại như lên cơn nất không sao nuốt nỗi. Tôi lên gác nghỉ trưa ,nhưng không được nghỉ là vì bà già đã ngồi trong cái lồng sắt thấy tôi lập tức kêu. Ngày cũng như đêm không sao có một giây phút bình yên. Thời gian trôi qua sức khỏe ngày càng kiêt quệ, vậy mà đến tháng lãnh lương chua chát, những việc sơ suất trong tháng ông chủ báo với môi giới khiển trách đay nghiến. Tôi rất tủi thân khi ngửa tay nhận lương tháng chỉ vỏn vẹn 6000 đài tệ.
Xa nhà đã lâu muốn viết thư về thăm quê,chồng con. Đến 8 giờ toàn bộ điện trong nhà đã cúp, tôi phải dùng ánh đèn đốt muỗi để viết thư rồi nhờ họ gửi dùm bưu điện. Họ tỏ thái độ không vui nên họ không cho xem ti vi, điện thoại không được dùng, áp lực từ công việc đến tinh thần nhưng cũng phải ráng cam chịu cố gắng vì gánh nợ ở nhà đang chờ tôi. Thấm thoát cũng chịu được 5 tháng, vậy tôi ở Đài Loan đã 1 năm rồi. Vài bộ đồ lót nay cũng đã quá cũ rồi ,tôi xin nhà chủ cho tôi ra chợ mua nhưng họ không đồng ý. Người con trai cả bảo để xin đồ lót của bạn gái đem về cho tôi mặc. Tôi nói không thể được nhưng vẫn cương quyết không cho tôi đi. Sau giờ đi bán về cánh cửa sắt luôn đóng kín, vây quanh tôi chỉ là 4 vách tường. Có một hôm tôi đang nấu cơm chiều, để bà cụ ngồi ở ghế và tôi xào rau. Bà đứng dậy chạy vụt ra ngoài không kịp chạy theo bà ấy đã té nhưng không nghiêm trọng nhưng vẫn bị chửi một trận tơi bời. Sau đó ông ta kêu môi giới đến không cần tôi nữa . Môi giới đến tôi trình bày đó là 1 việc sai sót nhỏ tôi sẽ cố gắng làm tốt hơn nhưng họ một mực bảo cho tôi về nước. Tôi nói vẫn có thể cho tôi đổi chủ tại sao không đổi chủ cho tôi. Môi giới nói khi công ty (Đông Phương) chuyển hồ sơ qua(Hoàn Cữu) trên giấy tờ ghi đã qua 6 chủ rồi. Tôi ngơ ngác không biết gì luôn nhưng vẫn kịp phản ứng là không chấp nhận sự thật. Họ nói dựa trên giấy tờ làm việc chứ không nghe lời giải thích của tôi. Và họ đã lấy lương của tôi đặt vé máy bay. Trong túi tôi lúc này không có một đồng, tôi chợt nhớ đến số tiền công ty Đông Phương giúp tôi 7 tháng tiết kiệm xin rút về, nhưng có được đâu. Họ trả lời chưa hết hạn 3 năm nên không được rút. Vậy là 1 năm 20 ngay trên đất Đài loan tổng số tiền gởi về nhà được 700 USD không đủ số tiền tôi nộp khi đi.Sau một năm chỉ còn lại hai bàn tay trắng tôi đã đờ đẩn không dám về Việt Nam
-Ngừơi môi giới họ LÝ hàng tháng đến thu tiền công ty có thể thấu hiểu tâm trạng của tôi vì mỗi tháng đến thu phí đều thấy tôi ôm mặt khóc tức tửi, tôi muốn nói với người họ LÝ tôi chịu quá nhiêù oan ức ,nhưng không biết nói mô tả như ngươì câm, sau khi họ đưa tôi về nhà họ LÝ đó ở qua đêm,đơị sáng đưa ra sân bay ,ngươí họ LÝ kêu tôi lại cho 3.000 đài tệ về mua quà cho con cái. Nói yên tâm, về họ sẽ giúp làm thủ tục đưa tôi qua laị, ngôn ngữ còn yêú kém ,nên tôi không chăc chắn có phải vậy không.
----Tôi có mặt tại sân bay Nội Bài lên tàu vào ĐÀ NẴNG tìm cô giáo dạy tiếng Trung thụât lại đâù đuôi câu chuỵên,nhờ cô liên lạc với người họ LÝ xem có đúng như vậỵ không
Nếu đúng như vậy tôi mới giám về nhà bằng không con đường chết đang chờ tôi,liên lạc xong cô báo với tôi chị yên tâm về thăm chồng con,đợi HÀ NÔỊ gọi điên vô ra đó làm thủ tục, tiền đi qua công ty HOÀN CỮU ứng giúp chị sau đó trừ khâú vaò lương . Biết rằng đi qua cung khổ nhưng nếu ở laị không biết soay sở ra sao,thôi đành quyết tâm đi qua laị, chia tay cô giao HƯƠNG tôi về Ban Mê Thuột 2 vòng xe đã hết 3000 đài tệ không còn lấy 1 đồng mua cho con cây kẹo ngặm. Bên chồng con hai dòng lệ cứ tuông traò không giám kể sự thật ,tôi đã noí dối gia đình chủ đi HỒNG KONG chơi tôi nhớ nhà xin về ở nhà được 4hôm rồi sau đó ở HÀ NÔỊ gọi ra lam hồ sơ.

Một lần nữa bịnh rịn chia tay chồng con lên đường ra ra Hà Nội để đi qua lại nhưng trong túi lại không có tiền, tôi đi nấu cơm cho 46 học sinh ở công ty để có cơm ăn. 21 ngày sau thủ tục đã làm xong tôi quay lại Đài Loan ký hợp đồng chăm sóc người trung
niên khoảng trên 60 tuổi ở Thủy Nam.

CHỦ THỨ BA
Trong gian phòng âm u bất chợt tôi giật mình trên giường lộ ra hai con mắt đang chằm chằm nhìn tôi. Hỏi bà chủ mới biết chuyện trước đây ông bị tai nạn xe và bị trúng phong do đó 2 chân 1 tay đã bị đơ cứng thân thể của ông chỉ còn da bộc xương. Mỗi khi ông đi đại tiện phải dùng tay móc từng cục phân ra ngoài. Đêm ông ta ngủ không được la cả đêm. Bước qua ngày thứ hai tôi nắm được bệnh tình, tôi nói với bad chủ mua cho tôi mấy củ khoai lang va các loại rau. Tôi nấu cháo bỏ vào một ít khoai lang và đổi món luột các loại rau cho ông ăn để nhuận trường. Chỉ vài hôm sau ông đi đại tiện dễ dàng hơn và tôi cho ông uống nước thường xuyên. Hàng ngày vào buổi sáng tôi đưa ông đi phơi nắng, đầu ông ngồi xe lăng thường hay gục xuống, nước miếng chảy liên tục. Tôi áp dụng phương pháp bấm huyệt quai hàm, gáy, hai bờ vai, còn cánh tay co quắt tôi nắn bóp từng ngón một sau đó dùng một chiếc khăn khô cuộn tròn cho ông nắm . Chỉ cần 1 thời gian không lâu ông ta ăn được ngủ được, cổ gáy đã thẳng nước miếng không còn chảy và tay đã mềm mại hơn.Hàng tháng có 1 nhóm y tá thường đến tận nhà xem bệnh,cấp thuốc. Chỉ sau vài tháng các cô rất ngạc nhiên trước sự tiến triển bệnh tình của ông ta, không ngớt lời khen tôi chăm sóc sao mà tốt vậy. Tôi chỉ mỉm cười nhẹ và nói chỉ cần để tâm vào là được . 6 tháng sau ông ta đã lên được 9 Kg da dẽ hồng hào, việc chăm sóc của tôi khỏe đi một tí.
Bà chủ thấy vậy liền bảo tôi đi dọp dẹp nhà của con trai va nhà con gái bà mỗi tuần 2 lần. Buổi tối cháu nội đi học về tắm rửa cho hai đứa. Thời khóa biểu ngày càng dày đặc. Ngoài giờ chăm sóc tôi phải dọn dẹp 3 căn nhà mỗi căn nhà 3 lầu. Nấu cơm 7 miệng ăn,tắm rửa 2 cháu nội. Trong lòng tôi biết buồn nhưng vẫn cố gắng làm. Ông già ngày càng khỏe mạnh “sinh lý” biết đòi hỏi . Mỗi lần bồng ông ta xuống xe lăn còn một tay muốn sờ mó. Tôi nói không nên đối xử với tôi như vậy ,ông tức lên dùng hết lực bình sinh tát tôi 1 phát 5 dấu tay đỏ chótin hằng trên má. Hai hàng nước mắt như mưa tuông, hàng ngày tôi phải chịu cực hình như vậy. Tôi có nói với bà chủ nhưng bà phớt lờ như không có chuyện gì, đã vậy người con gái cả bắt tôi đợi cô ấy 12 giờ đi làm về đóng cửa rồi mới được đi ngủ. Thử hỏi cả ngày tôi quần quật với công việc, nửa đêm phải thay tả lót cho ông chủ. Cả ngày 24 tiếng đồng hồ tôi đươc nghỉ chưa được 6 tiếng, sức khỏe tôi ngày càng kiệt quệ. Một năm rưỡi sau tôi không còn sức chịu đựng và nhiều lần tôi đã nói với môi giới đổi chủ nhưng họ nói ở đâu cũng vậy cố mà làm. Tôi bức xúc quá nói kỳ này không đổi tôi sẽ ra ngoài. Sau đó họ mới chịu đổi tôi qua chủ khác.

CHỦ THỨ TƯ
Tôi đến đường Tiến Hưng thành phố Đài Trung chăm sóc cụ ông 88 tuổi. Cụ bị té lầu đã 6 năm nằm liệt một chỗ. Tôi đến qua sự bàn giao cô khám hộ công người INDONESIA. Đêm đầu tiên tôi đến nghe cụ la inh ỏi người vật vả người cả ngày lẫn đêm không ngủ, lúc đó tôi mới hỏi cô ta cụ bị làm sao mà la quá vậy? Cô ấy trả lời cô cũng không biết nữa!!! Ông ấy thường như vậy nên cô cũng không làm sao ngủ được, bà chủ nói tôi nhét bông gòn vào tai mà ngủ.
Qua hôm sau tôi theo dõi cụ như thế nào trong người mới kêu la như vậy. Tôi đi tìm nguyên nhân, tôi nghĩ cụ đói nên pha sữa cho cụ uống nhưng cụ càng quằn quại. Hay là đau bụng, tôi lấy dầu thoa nhưng vẫn không ăn thua gì. Tôi bèn nấu một chén cháo bỏ một tí muối với gừng say bằng một thìa cho vào cháo để cụ ăn. Có cảm giác như dễ chịu hơn. Và cứ thế chỉ vài ba hôm cụ khỏe hẳn ăn được ngủ ngon . Cụ hiền gương mặt phúc hậu, ngày đầu mới đến tôi đã có cảm tình và xem cụ như người cha của mình. Ngoài giờ chăm sóc cụ tôi dọn dẹp ba tầng lầu. Buổi trưa, xuống tầng trệt dọn quầy bán hàng ăn điểm tâm của cháu nội cụ, chiều đến nấu cơm cho 7 người trong nhà ăn. Bà chủ thấy tôi làm nhanh gọn lại phân tiếp việc cho tôi. 4 giờ sáng dậy dọn hàng trái cây cho bà bán sau đó quay qua dọn hàng cho người con trai, không còn bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi. Công việc vất vả nhưng tháng này là tháng đầu tiên tôi nhận được 15840 đài tệ tiền lương qua 29 tháng khấu trừ, tôi quên hết vất vả buồn phiền vì tôi đã vượt qua chặn đường lo lắng rồi.
Gia đình chủ tôi có 4 thế hệ trong nhà không đơn giản để mà làm vừa lòng tất cả. Ông chủ của tôi tính tình rất tốt, rất cương trực đối với cụ ông rất có hiếu. Nhưng ông lại thường ở trên núi trồng trái cây thỉnh thoảng mới về nhà khi có công việc. Ở nhà tôi với sự điều khiển của Bà chủ và cháu dâu. Tôi như kẻ làm dâu vậy, vừa ý bà chủ thì không vừa ý cháu dâu và ngược lại. Mẹ chồng con dâu gây nhau thì lấy tôi làm làm tấm bia đỡ đạn. Tình huống như vậy tôi luôn nhẫn nhục và không hề nói lai với ông chủ. Tôi nghĩ chuyện trong nhà đưa ra xào xáo tôi cũng không vui gì.
Có một hôm ban lao động đến kiểm tra họ bảo tôi không được xuống giúp quán điểm tâm đó nếu làm là sai pháp luật, công việc của cô chỉ là chăm sóc ông cụ tốt là được rồi. Biết là vậy nhưng bà chủ có bớt việc cho tôi đâu. Hôm đó sự việc bất ngờ xảy ra....con dâu chửi tôi cái tội phơi đồ trễ tôi có giải thích là hôm nay giặt hai lượt nên mới phơi trễ vậy mà vẫn bị chửi. “Tức nước vỡ bờ” tôi cắt toàn bộ công việc khác chỉ toàn tâm chăm sóc cho ông cụ mà thôi, từ đó về sau bà chủ và con dâu đối xử với tôi không ra gì, thậm chí cơm nước cũng không thèm quan tâm nên tôi tự bỏ tiền ra mua cơm ăn.
Thấm thoát đã 4 năm 5 tháng tuổi của cụ ông đã gần 93 tuổi . Bệnh thận ngày càng nặng và gia đình quyết định không “rửa thận” cho cụ. Tôi ở bệnh viện nuôi cụ rất vất vả vì bệnh tình nặng cho nên cụ đã ra đi để lại trong tôi nỗi buồn vô tận, nỗi thương nhớ này suốt đời không quên. 21 ngày đưa cụ đến nơi yên nghỉ cuối cùng cũng la ngày tôi chuyển đến Chương Hóa.

CHỦ THỨ NĂM
Đến đây tôi chăm sóc cho người bệnh nhân 60 tuổi ông ta bị bệnh tiểu đường, trúng phong, mắt mù nằm liệt giường đã 3 năm rồi. Công việc hằng ngày của tôi là bón sữa, hút đờm vệ sinh đại tiểu tiện cho nên 24 tiếng đồng hồ phải luôn bênh cạnh( giám sát sức khỏe) túc trực. Tôi chăm chỉ vỗ đờm, tập thể dục, bấm huyệt sau vài tháng ông ấy đã khỏe ra rất nhiều, tiến triển rất rõ rệt trong lòng tôi cảm thấy rất vui. Tôi thường thỏ thẽ với ông rồi chụp cho ông vài tấm ảnh lưu lại xem tình hình tiến triển của ông ta như thế nào. Loanh quanh trong 4 bức tường quanh năm chưa nghỉ được 1 ngày. Nói chuyện với bà chủ thì bà lại nói cô nói gì tôi không hiểu,trong lòng tôi buồn lắm. Nhà ở bên cạnh trường học nên tôi ước có một ngày tôi được đến trường đi học. Có 1 hôm bà chủ nhờ tôi bồng cháu nội bà đi chơi, tôi bồng qua trường chơi, đi dạo vô tình thấy có mở lớp học tiếng Hoa cho cô dâu nước ngoài. Bụng tôi mừng thầm và chạy tới đó hỏi cách thức nhập hoc như thế nào. Tôi được chỉ và cô giáo ở đó cỗ vũ và rất hoan nghênh tôi đến học. Tôi về xin bà chủ cho tôi qua đó học mỗi tuần 3 buổi( tối) mỗi buổi 3 tiếng nhưng bà chủ không đồng ý. Rồi bà mời môi giới đến, tôi nói là vì ngôn ngữ của tôi quá yếu nên tôi muốn đi học. Môi giới nói với bà rằng cho tôi đi học chứ tôi vất vả 24 tiếng trong vách tường như vậy thần kinh tôi căng thẳng sao chịu nổi và thế là bà chủ đồng ý cho đi. Tôi mừng như chưa từng được mừng vậy. Nhưng khi môi giới về bà chủ chỉ đồng ý cho đi 1 tiếng mà thôi. Tôi đành chọn giữa giờ để học, đang học thì bà chủ chạy qua bảo về dọn phân do ông già đi. Đại tiện nhiều lần như vậy, cô giáo thấy tội nghiệp tôi nên ra nhiều bài tập về nhà cho tôi hiểu nhiều hơn. Bà chủ thấy vậy bèn cúp điện khi nào cho ông già ăn hay là tắm thi bà mới mở điện lên để dùng. Tôi cố gắng học hết khóa, trong lòng bà ấy rất giận nhưng không có cớ gì để la tôi. Ngoài chăm sóc ông già, nấu cơm ,dọn dẹp nhà cửa công việc vuông tròn sau một thời gian bệnh Gan của bà mỗi ngày mỗi nặng, trong nhà có 2 người bệnh nấu thuốc chăm luôn cả bà. Có 1 hôm con trai cả hỏi tôi: “Mày xem xem liệu ông già sống được bao lâu”rồi tôi trả lời “xem thể lực của ông”. Nó nói: “hay là máy giết ổng đi tao cho mày 10.000 đài tệ”. Tôi nghe vậy cứ tưởng nó nói đùa. Qua 2 hôm sau người con gái cũng nói y như vậy, tôi kinh ngạc vô cùng. Chưa hết vợ ông ấy nói: “nó nói thật đó”. Tôi hỏi giết bằng cách nào??? Bà chủ liền bảo lấy cái gối mà đè lên mặt cho ổng ngạc thở chết đi. Tôi bảo “sao bà không giết đi mà bảo tôi”.
Tôi chăm sóc ông ấy được 1 năm 2 tháng, gia đình quyết định không rửa thận cho ông ta, nên ông ta bị phù nề nghiêm trọng. Chuyển viên hơn 1 tháng vợ, con không ai vô thăm nom ông lấy 1 lần. Những ngày ở viện 24 tiếng tôi không sao chợp mắt được vì rửa bàng quang cứ 5 phút phải đi đổ nước tiểu 1 lần. Tôi đã rơi và trạng thái mất ngủ và kiệt sức và cũng trong khoảng thời gian đó ông ấy cũng ra đi. Đưa xác về nhà xong họ lập tức phân tôi vào viện nuôi bà chủ. Tôi đuối quá mà vẫn phải xách gói đồ vào viện, trên đường đi con gái của bà dặn dò tôi là đừng cho bà chủ biết là ông chủ đã chết. Tôi nghe lời nói với Bà như vậy. Bà nổi nóng cho tôi là nói láo thế là bà không cho ăn cơm, tôi tự bỏ tiền túi ra mua cơm...!!! Tôi quá bức xúc vì chăm bà không phải là hợp đồng của tôi tại sao tôi phải làm đã vậy còn đối xử với tôi như vậy. Nuôi bà được 21 ngày Gan phình to ép tim bà khó thở đưa vào phòng chăm sóc đặt biệt, tôi quyết định không làm nữa. Sau đó, môi giới đến tính lương cho tôi 21 ngày chăm sóc bà nhưng họ không hề muốn trả lương cho tôi. 2 bên chủ và môi giới nói chuyện với nhau bằng tiếng Phúc Kiến tôi ức quá nói hết chuyện cho môi giới nghe và tôi đã khóc trước sự tàn nhẫn không có tính người của chủ tôi. Môi giới họ Lý thấy vậy bảo tôi rằng: ví von như trận sóng thần ở Nhật Bản con người cái sống với cái chết chỉ cách trong tích tắc, thôi hiểu là được không hơn thua. Và người họ LÝ đó đã lấy tiền của mình bù cho tôi 21 ngày đó. Tôi vẫn ấm ức mãi giữa xã hội văn minh tại sao còn tồn động những con người này.

CHỦ THỨ SÁU
Chờ 1 tháng sau tôi đến đổi chủ mới ở đường Đông Sơn TP Đài Trung chăm sóc bà cụ 88 tuổi bi lão hóa. Chồng bà gần 90 tuổi vừa mổ sau 2 tháng đi đứng vẫn còn yếu. Đến với ngôi nhà lụp sụp, trong nhà hình như rất lâu rồi không có người ở, đồ đạc lung tung hôi hám nơi nào cũng có chuột chết. Phải bỏ mất 1 tháng mới dọn dẹp được căn hộ tương đối tươm tất.
Bà cụ ăn uống ít, đi đứng cũng yếu, đêm lại hay nói nhảm phải uống thuốc an thần. Hằng ngày tôi phải nấu các món ăn khác nhau để thay đổi khẩu vị, qua một thời gian sau Bà bắt đầu ăn được cơm rồi thèm ngủ, từ đó Bà không phải uống thuốc an thần nữa. Mỗi tối thể lực càng tốt, đi đứng vững vàn và tự ngồi múc ăn không cần tôi phải đút như trước đây. Còn ông già tôi thấy chân ông có mùi hôi, mỗi buổi tối tôi đều nấu nước muối ngâm chân sau một thời gian chân ông không còn hôi nữa. Sau khi mổ xương sống chân ông hay tê tôi bèn thường xuyên đấm bóp chân cho cụ. 2 ông bà theo đạo tin lành, hàng tuần tôi và cô chủ đưa ông bà đi lễ. Mọi người trong giáo xứ đều khen nức lời và cảm ơn sự chăm sóc của tôi. Cô chủ tôi cũng mát lòng thường bảo tôi là “thiên thần” của gia đình họ Lương. Hằng ngày cầu cho chính phủ mở cửa 12 năm để cho tôi qua chăm sóc ông bà vì lúc bấy giờ quy định chỉ được ở Đài Loan 9 năm mà thôi. 8 tháng sau tôi mãn hợp đồng 9 năm ở bên này và tôi phải về nước. Về được 2 hôm thì có thông báo chính thức là Đài Loan cho phép lên thành 12 năm. Vì họ đã hợp đồng với người INDONESIA nên tôi phải chờ đến 8 tháng sau. Sau đó cô chủ có ý tốt muốn giúp tôi qua sớm 4 tháng để cho tôi đi học “Thư Pháp”tại trung tâm văn hóa. Khi qua lại mỗi khi đi học vẽ thĩnh thoảng cô chủ chở tôi đi học tình cảm thật khắn khít, thời gian đi học tôi ở cùng với ông bà. Có một hôm tôi xuống lầu không thấy ông già và cô bé INDO đâu chỉ có bà già ngồi một mình, tôi bèn đi kiếm!!! Nghe trong buồn tắm có nước xối tôi nghĩ là cô bé INDO đang tắm vậy mà ông già giờ này đi đâu. Tôi mở cửa ngoài ra của đường đi vào buồn tắm thì mới thấy ông già mở của sổ đang chằm chằm nhìn nhìn cô bé tắm. Tôi hoảng hốt vội chạy vào. Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến tôi nghĩ mong lung và tôi quyết định chuyển qua nhà con gái tôi ở tạm một thời gian. Cô chủ thấy tôi chuyển đi không biết lý do, biểu hiện không được vui!!!
Một tháng sau cũng đã đến thời gian tôi quay về làm chính thức. Giữa tôi và ông ấy đã có 1 khoảng cách cho nên tôi rất cẩn thận. Có một hôm tôi đang ngồi vẽ 1 tay câm dĩa màu 1 tay cầm bút ông ta từ phía sau bất chợt chồm đến ôm lấy tôi, tôi hốt hoảng bỏ đi lên lầu và tôi khóc. Ông lên gác cứ gọi tôi xuống kêu mãi cả hai tiếng đông hồ. Ông xưng hô với tôi là “Đào muội” tôi lạnh hết tóc gáy. Những lúc đi tắm cửa tôi đã đóng vậy mà ông vẫn có cách mở ra bất ngờ tôi thấy hai con mắt thèm thuồn dục vọng của ông đang chằm chằm nhìn thân thể tôi. Tôi không thể nào tin được chừng tuổi nầy rồi mà ông già hành động một cách lỗ liễu như vậy. Như điên cuồng tôi đập cửa cái rầm!!!!!! “ông nhìn cái gì” ông ta vội chạy đi nhưng vẫn không từ bỏ ý định lập đi lập lại đến 3 lần, tôi chịu hết nỗi. Sống trong nhà không có 1 chút yên tâm. Nhiều lần tôi muốn nói với cô chủ nhưng cô nghe điều này chắc đau lòng lắm nên thôi khiến trong lòng tôi cứ phải nhin nhục. Rồi cái gì đến cũng phải đến sức chịu đựng có hạn tôi đem chuyện này nói với cô chủ. Sau đó cô bảo tôi tha thứ cho Ba của cô, đối với cô cô vẫn tôn trọng ba của mình nên không góp ý kiến gì. Nhưng rôi chứng nào tật nấy ông vẫn lên gác chỗ tôi ngủ đập rầm rầm kêu cửa. Tôi sợ lắm có lúc tôi muốn gọi điện cho cảnh sát đến nhưng nghĩ lại trước đây cô chủ đối xử với tôi rất tốt nên tôi nỡ lòng nào gọi điện cho cảnh sát tới làm việc. Có 1 hôm con gái của tôi đến thăm tôi tối cháu ở lại ngủ qua đêm. Lúc cháu lấy đồ đi tắm ông ta thấy vậy liền để ý và đi theo mở cửa sổ nhìn lén. Tôi nhẹ nhàng đi phía sau bắt quả tang ông ấy ngọng họng ú ớ nói không ra tiếng với tôi. Tôi liền gọi người con trai cả về trình bày sự việc nhưng họ vẫn làm ngơ. Vì quá giận, quá sợ tôi bắt đầu phát bệnh. Mỗi ngày mỗi nặng tim xiết chặc, người đờ đẫn luôn sợ sệt. Sắc mặt trắng bệt ra, cô chủ thấy vậy đưa tôi đi bệnh viện khám, kiểm tra mọi thứ. Kết quả bác sĩ nói do áp lực quá lớn khai thuốc thần kinh (an thần) cho tôi uống, tôi ra nông nỗi vậy mà ông cũng không thay đổi. Tôi không thể chấp nhận được nên mời môi giới đến đổi chủ. Họ tìm cách cho tôi hay là đóng bít cửa đó đi và họ đã giúp tôi đóng cố định chỗ đó lại và ông không còn cơ hội nữa. Nhưng sự chăm sóc của tôi đối với ông biến thành khó khăn, từ ăn uống đến mặc đồ. Tôi nói gì ông ấy cũng không nghe và thường nổi nóng với tôi.
Cô chủ về nhà thấy cánh cửa đó bị đóng kín, cô nghĩ việc làm của tôi là vấn đề tổn thương cho gia đình cô. Bao sự yêu thương lúc trước dành cho tôi bây giờ đổi thành gương mặt lạnh lùng và kiếm chuyện gây phiền phức cho tôi. Cái không khí ấm áp của ngày xưa đã không còn nữa, mệt mỏi, chán nản và tôi nói với cổ rằng 2 năm nay tôi không nở nổi nụ cười hỵ vọng còn 1 năm hãy cho tôi bình an và vui vẻ.
Năm Tị ra đi và năm Ngọ lại đến cô chủ không có mừng tuổi cho tôi. Năm mới bạn bè hỏi tôi ,tôi nói: “Sống trên đất Đài 12 năm trời đây là lần đầu tiên tôi không có tiền mừng tuổi” . Vất vả 1 năm 1 đông tiêng lì xì cũng không có. Cô chủ lên trên Facebook thấy vậy mùng 3 tết về nhà hỏi tôi tại sao viết vậy. Tôi trả lời rằng: đó là sự thật lên Facebook tự do ngôn luận lẽ nào cũng cấm sao. Cô lập tức bảo cho tôi về nước, tôi bình tĩnh hơn lúc nào hết và tôi hỏi: 3 năm nay tôi làm việc chưa sai phạm một điều gì,vậy lý do gì cho tôi về nước.
Cô chủ trả lời : do tôi keo kiệt
Tôi nói: keo kiệt có trong hợp đồng cho nghỉ việc không? Tôi chăm sóc ông lẫn bà, chăm chút từng li từng tí , tiết kiệm mọi thứ cho chủ, thực phẩm mua về không đủ nấu tôi đã dung tiền riêng của tôi mua thêm để đủ nấu cho ông bà ăn vậy cô còn chưa vừa lòng sao???
Lúc này tôi không thể nhẫn nhịn được nữa tôi yêu cầu cô mời môi giới tới để giải quyết theo pháp luật. Vài ngày sau cô về ôm lấy tôi và mở lời xin lỗi và nói với tôi bỏ qua mọi chuyện. Tôi cũng chỉ mong 1 năm còn lại cho tôi bình an mà làm nốt công việc còn lại.
Bên cạnh đó được biết báo Bốn Phương còn bao mảnh đời đáng thương hơn tôi đó cũng là động lực tạo cho tôi nghị lực hơn để tôi vượt qua tất cả. Và cũng từ báo Bốn Phương đã đem đến cho tôi 1 cơ hội vào con đường hội họa, là ước mơ tôi từng khao khát. Tôi vô cùng biết ơn sâu sắc.
TRƯƠNG CHÍNH <TỔNG BIÊN TẬP BÁO BỐN PHƯƠNG> là người đem sự ấm áp cho những người tha phương cầu thực, cho tôi nhận thấy bao quát về cuộc sống phía ngoài thân phận (khám hộ công). Người đã làm thay đổi cách nhìn của tôi để trong lòng tôi có ấn tượng tốt đẹp về Đài Loan và tôi đã chọn nơi này là điểm gởi gấm con và cháu đến đây học tập.

ĐOẠN KẾT
Chữ “Nhẫn” đã cho tôi một đúc kết:
1/ Người xuất khẩu lao động trước khi đến nước bạn làm việc điều cần thiết nhất là:
-Nắm vững điều lệ trong hợp đồng và am hiểu cơ chế pháp luật lao động (khi nắm vững rồi bạn sẽ tự đấu tranh để dành quyền lợi cho chính bản thân mình)
2/ Người chủ cần phải nắm rõ điều lệ mướn người, cần tuân thủ đúng quy định chính phủ ban hành.
3/ Chính phủ nghiêm khắc trừng trị chủ sử dụng lao động đã vi phạm các điều đã ban hành.
Tôi hy vọng rằng: Sẽ giảm đi mối ức hiếp, chà đạp nhân phẩm của con người.
Tránh được sự bóc lột sức lao động, mới dừng ý tưởng nhiễu loạn tại Đài Loan