THẮP SÁNG TRONG TIM TÂM HỒN NGƯỜI VIỆT

2014-05-29 / NGUYEN THI NGOC ANH / THẮP SÁNG TRONG TIM TÂM HỒN NGƯỜI VIỆT / Tiếng Việt / Không

                                        THẮP SÁNG TRONG TIM
TÂM HỒN NGƯỜI VIỆT
"Đài Loan là nơi mến khách đón người
Tôi đi không đứt tôi dứt không ra"
Thời gian trôi thấm thoát đã mười năm trên mảnh đất thân thương đầy hy vọng, một đất nước dang rộng cánh tay mở lối thoát cho bao người thập phương đến kiếm cuộc sống, một mảnh đất mang lại niềm vui nỗi đau khổ và sự mất mát nhưng phần chính nó mang lại nhựa sống thắp sáng tâm hồn của nhiều nước mà tôi cũng phải cất lên lời cảm ơn nước bạn đem đến cho tôi cuộc sống và nụ cười .Cảm ơn người tôi chăm sóc đã mang lại cho tôi việc làm
Ngày đầu tiên bước chân đến nhà chủ trong lòng tôi cảm thấy hồi hộp vô cùng khi bà chủ mở cửa bà nở nụ cười đón tôi .Tôi thấy phấn khởi hơi ấm của chủ trao làm tôi không bỡ ngỡ ngồi bên chiếc ghế salông là ông chủ và bé mà tôi đến chăm sóc, khi bước chân lại gần chào bé không thấy bé ngẩng đầu lên mà đầu cứ cúi gằm xuống khi nâng đầu bé lên
Chao ôi! Bé xinh gái quá mà sao tội thế này, tự nhiên lúc này nước mắt tôi cứ lăn đều chẩy tôi kìm mà không được bởi lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy như vậy. Sao trời bất công cho ra đời một đứa trẻ xinh thế này mà bị liệt não chân tay quắp lại như chân chim vậy tôi thấy thương bé vô cùng .Ngày đêm miệt mài chăm bé những ngày đầu chăm bé tôi cảm thấy rất buồn bởi hai số phận gần tựa cảnh ngộ bé thì liệt tôi thì nghèo mà trời xe duyên cho tôi đến chăm bé .Đêm nào cũng vậy trước khi đi ngủ tôi ngồi niệm phật cho bé nghe để phật phù hộ cho bé khỏe .Sau khi công việc ổn định chủ bảo tôi mai bắt đầu đưa bé đi học làm tôi lại ngạc nhiên bé như một khúc gỗ mà chẳng biết nói sao lại đi học, đến trường là niềm vui bất diệt mà trời ban cho tôi phúc lộc được sự nhiệt tình dang những cánh tay mềm mại âu yếm với sự bao dung tràn đầy tình thương của hiệu trưởng, chủ nhiệm, y tá và hai cô giáo dạy bé.Đến trường linh cảm hơi ấm của gia đình cứ vây xung quanh làm cho tâm hồn tôi tự tin hơn lúc đó tôi cảm tưởng trường cấp một Quốc Hưng thành phố Trung Lịch là mái nhà hạnh phúc của tôi, khi đến trường mới nhận cảm được thế nào là tình thương.Trường cũng có lớp dành cho các cháu tàn tật .Ôi! mái trường mang lại hạng phúc ,tình thương và nước mắt trong tâm tôi, từ mái trường Quốc Hưng tận mắt tôi được nhìn thấy những đóa hoa khuyết tật hồn nhiên tỏa ra mỗi khi ra chơi những đóa hoa đó mang đến cho tôi những hương vị nghẹn ngào làm tôi lại thương bé nhiều hơn bởi trong lớp bé là người thiệt thòi
bệnh của bé nặng gắn trên hàng nước mắt của tôi.Ở trường các cô thấy tôi nâng niu bé quá rồi các cô tâm sự bé và gia đình bé cho tôi nghe.Từ đó tôi có cảm nhận tình thương nhân loài mọi người trao cho tôi hơi ấm sức
mạnh để tôi có can đảm lòng quyết tâm chăm bé, ngày nào đến trường cũng vậy hai cô ăn sáng cũng phần tôi một góc rồi cô hỏi tôi đã ăn sáng chưa?Làm nước mắt tôi ứa ra vì xúc động ,đến giờ ăn trưa của lớp tuy békhông có phần cơm ở trường vì bé không ăn được cơm nên bố mẹ bé không đóng tiền ăn cho bé nhưng các cô biết nỗi khổ của tôi tuy tôi không tâm sự nhưng các cô cũng biết cứ đến bữa ăn trưa là các cô bảo tôi ăn no và còn thừa cơm thì đem về ăn, ngày ngày cứ như vậy vừa ăn vừa chan nước mắt bởi đến nhà chủ trong sinh hoạt cũng có phần vất vả nhưng đến trường tâm hồn lại tỏa ra vì được sự bao dung chăm sóc của hai cô giáo làm điểm tựa cho tôi cố gắng. Ngày qua ngày tôi quen với bé tình thương trong tâm tôi bộc phát hay do trời sui khiến những ngày tới trường giờ ăn trưa của lớp các bạn bé ai cũng có phần bé thì không có tôi ăn mà bé không được ăn tôi thấy tội bé rồi ngày nào tôi cũng nhá cơm cho bé ăn no rồi tôi ăn ,cứ như thế sau một năm gắn liền với trường tình cảm thiêng liêng đưa tôi lên tới đỉnh cao của hy vọng thì phải chia tay với mái trường thân yêu .Hai cô giáo biết nỗi lo của tôi khi chia tay tôi mất đi điểm tựa nhưng được chủ nhiệm và hai cô giáo động viên dành tình cảm thiêng liêng hiếm có cho tôi, các cô bảo yên tâm các cô sẽ là điểm tựa tinh thần cho tôi có chỗ dựa vững chắc để tôi yên tâm làm việc. Các cô hy vọng tôi sẽ là người đem cho bé niềm vui ,ở nhà hai tháng cũng vất vả sau lại tiếp tục lên cấp hai
Trời ơi !Niềm vui của tôi lại sáng rực lên vòng tay to lớn của mái trường cấp hai Trung Lịch dang tay che chở cho tâm hồn tôi nơi đây mang đến cho tôi bao niềm vui của hiệu trưởng với bao thầy cô giáo và các bạn hoc sinh thân thương ba năm trường lại là nơi vươn lên sức mạnh cho tôi, tôi lại càng thương bé. Ba năm mái trường đưa tôi đến với linh cảm của cuộc sống các bạn học sinh của lớp tàn tật đã khơi dạy thắt lại trong trái tim tôi từng nụ cười tiếng khóc ba năm tôi cùng các em tung tẩy vui chơi với những nụ cười hồn nhiên làm lắng đọng những giọt nước mắt trong tim tôi.Đúng mỗi người một số phận khi bước chân vào trường cấp hai tôi cảm tưởng tâm hồn tôi lớn hẳn lên sáng hẳn ra ,trái tim tôi biết dung động, biết thông cảm, biết san xẻ và tỏa ra những hơi ấm tình thương trường cấp hai cũng là nơi sửa đổi tâm hồn tôi biết yêu thương, đùm bọc và che chở từ mái trường không những cho tôi kiến thức mà mái trường đã làm cho trái tim tôi biết dung động hòa nhập với tất cả, ba năm trường đã để lại cho tôi bao lưu luyến và được tiếp cận với bao cháu tàn tật nhưng các cháu đó còn biết hưởng thụ và biết chơi đùa bé tôi chăm thi thiệt thòi nhiều quá bé chẳng biết gì mà tôi chỉ biết trách ông trời sao cho hình thành một con người mà sao không cho hoàn hảo, sao lại bắt tội bé thế.Tuy trách ông trời một phần nhưng phần lớn tôi rất trách bố mẹ bé,sinh con thế này mà không biết mở rộng tấm lòng nếu như thuê người chăm sóc giọt máu của mình thì phải sởi lởi với người ở thì họ mới tận tâm chăm con mình mà sao bố mẹ bé lại hẹp hòi ,ích kỷ thế.Nhưng tội lai nghĩ cũng không sao đó là bố mẹ bé chứ không phải bé, bé chỉ là đứa trẻ vô tội cả cuộc đời bé chỉ sống nhờ vào bàn tay người chăm sóc, chăm tốt thì bé được hưởng lộc chăm không tốt đó là số phận của bé mà tôi cảm thấy rất thương .Số phận bé làm cho người chăm sóc day dứt lương tâm bởi trong sinh hoạt hàng ngày của bé rất vất vả không biết ông trời đầy bé đến bao giờ mới cho bé thoát .Thời gian trôi cũng nhanh ba năm lại phải chia tay với mái trường lại thêm lần luyến tiếc với bao lưu luyến của những đóa hoa khuyết tật gắn trong đôi mắt và bộ nhớ của tôi sau mỗi kỳ nghỉ hè bị mất nó nhưng sau ba năm tôi bị mất hẳn vì bé không có khả năng đi Đào Viên học được.Từ đây bé không đi học nữa ở nhà tôi lại có nhiều thời gian chăm bé hơn, việc nhà làm xong còn thời gian tôi đưa bé ra công viên hưởng thụ ánh sáng và hít không khí bên ngoài để cho cơ thể bé khỏe,ở nhà thời gian gần bé nhiều làm tôi lại càng thương bé.Tôi cũng mang hết tình thương của mình để vun đắp cho bé, tôi cứ thấy bé mệt hay khó chịu là tự nhiên tôi cảm thấy trong lòng rất khổ tâm .Tôi có thói quen ở Việt Nam thấy người khó chịu là tôi đi hái những lá mát "藥草"vò lấy nước uống nên ở nhà có thời gian tôi cũng đi hái các loại lá mát về vò cho bé uống những lần đầu tôi cũng sợ vì bé không biết nói cứ mỗi lần cho bé uống tôi đều phải khấn bồ tát không sảy ra chuyện gì ,bé cảm tôi đi hái lá về đun cho bé sông bé sốt tôi đi hái lá về vò cho uống bé bị nóng trong tôi đi đào các loại rễ cây mát về phời sắc cho bé uống cứ như thê một thời gian tôi thấy bé khỏe ít ốm tôi thấy mừng thế rồi thời gian càng đong càng đầy tình thương.Tối bé ngủ cánh tay tôi làm gối cho bé ,bé phải ôm tôi bé mới ngủ tôi thở ra thì bé hít vào bé hít lại những hơi thở của tôi bé mới ngủ, tôi ăn cái gì mà đứng gần bé miệng bé há ra như chú chim non đợi tôi nhai nát bón cho bé nếu bé có nhiều đờm thì bé nhìn tôi nước mắt bé chảy ra miệng bé há ra đơi tôi lấy tay móc cho bé thế nên tôi cứ thấy tội và thương bé không dời được bé thế rồi thời gian tám năm cũng đã đến tám năm miệt mài với công việc tôi cảm thấy vui và phấn khởi khi bé tôi chăm trong nhiều năm bé không phải uông thuốc ,bé cùng tôi chung chăn chung gối cùng chung nhịp thở tôi cũng mang hết khả năng của mình chăm bé ngày ngày vui với công việc mà mình đã trọn.Sau tám năm làm việc lại thoang thoảng hương bánh trưng hòa quện với tiếng cười nói của ngày tết Đoan Ngọ đưa tôi đến bến bờ tình yêu trên nước bạn bên cạnh công viêc lại cho tôi thêm niềm vui .Khi gặp anh vào ngày tết Đoan Ngọ Việt Nam là ngày diết sau bọ thì trên nước bạn tôi đón thêm người bạn,qua trò chuyện tôi hỏi thăm đời tư của anh ,anh kể cho tôi nghe anh cũng lấy vợ được vài năm thì phát hiện vợ bị ung thư qua đời ,tôi hỏi con anh nói trước lúc phát hiện bệnh thì vợ bị sẩy lúc này tôi rơm rớm nước mắt tim tôi thắt lại nhìn anh nghẹn ngào thốt lên lời xin lỗi đã khơi lại nỗi đau của anh.Sau một thời gian làm bạn tôi mang lòng yêu anh rồi một ngày gần nhất tôi đến thăm vợ anh nhìn tấm ảnh thờ mà tôi bàng hoàng cảm động không kìm được nước mắt ngày ấy chị ra đi bằng tuổi tôi hôm nay làm tôi càng buồn và thương chị có khi đó là định mệnh của tôi fải gặp những chỗ như bé và chị tôi cũng không biết ông trời thử thách tôi điều gì mà cho tôi gặp những chỗ phải rơi nước mắt.Khi cầm nén hương lên nước mắt tôi cứ chảy ra sao khổ tâm thế nếu chị ra đi để lại mầm tình yêu thì tốt nhưng ông trời không cho phép chị để lại kỷ niệm ,tôi cảm thấy buồn thay khi đứng trước hương hồn chị rất mong ở nơi chị sống hôm nay được khỏe không mang trong người một căn bệnh gì hồn nhiên xinh đẹp lại tìm cho mình một gia đình hạnh phúc đó là điều tôi mong rồi tôi đến thăm gia đình mẹ anh và mẹ chị tôi thấy họ rất cởi mở làm cho tâm hồn tôi yên tâm hơn rồi từ đây thỉnh thoảng tôi nghỉ đến thăm mẹ anh .Thời gian trôi cũng rất nhanh quen anh một năm thì tôi hết hợp đồng chín năm chủ tôi vẫn muốn tôi quay lại chăm bé nhưng tôi thấy tuổi cao rồi về cùng anh xây hạnh phúc. Khi về tôi hứa với mẹ anh khi sang tôi ở nhà chăm mẹ và làm việc nhà giúp anh để anh yên tâm đi làm ,hứa với bé thường xuyên đến thăm bé.Khi về được nửa tháng thì anh điện cho tôi anh không sang được lần đó cũng là lần cuối tôi được nói chuyện với mẹ anh rồi vài ngày sau anh điện cho tôi mẹ anh qua đời
Trời ơi !Ý định kết hôn của tôi đã bị tan biến tôi nghĩ đó là số phận trời chưa cho phép tôi làm theo ý mình muốn thời gian ở nhà cũng rất buồn mẹ tôi thấy tôi buồn ngày nào mẹ tôi cũng đưa tôi đi chùa lễ cho tư tưởng thoải jmái nào ngờ tôi đang cùng các vãi niêm phật thì chủ tôi điện sang cho tôi bảo tôi phải sang chăm bé, bé nhớ tôi lắm" Nam mô a di đà phật" tôi tưởng từ đây đến kết thúc cuộc đời tôi và bé không gặp được nhau nữa nào ngờ duyên của tôi và bé vẫn quấn bên nhau như đôi vợ chồng và giờ đây tôi lại ba năm chăm bé, lần này sang tôi thấy rất vui bởi có cảm giác chủ tôi thay đổi rất nhiều tính tình sởi lởi hay nói ,cười .Chắc có lẽ tôi về hai tháng ông bà chủ tự chăm bé thấy vất vả tối đến đi đổ rác hàng sóm họ cũng mang chuyện của tôi ra kể bởi ngày nào cũng vậy sáng tôi đi đổ rác hàng sóm khu tôi ở họ thấy tôi đi cho mấy con chó hoàng ở công viên ăn và mang đồ cho những người lang thang ăn thấy khu trung cư nơi tôi ở bẩn tôi có thời gian tôi quét dọn cho nó sạch vì thế nên lần này sang thấy gia đình chủ thay đổi rất nhiều làm tâm hồn tôi vui và ấm hẳn lên bởi tôi cũng không ngờ được chín năm tôi cũng rất vất vả nhưng vì thương bé nên tôi cố gắng bé có hơi ấm bàn tay của tôi bé cũng thoải mái yên tâm.Trong cái vui lại hòa quyện với cái buồn cứ mỗi khi đến nhà anh chơi vào phòng mẹ anh thấy chống vắng hay mỗi khi dở vật kỷ niệm của mẹ anh để lại cho tôi giữ đó là chiếc nhẫn hai chỉ tuy nó không to nhưng nó là vật kỷ niệm làm tôi day dứt trong tâm ,mà khi tôi về lời hứa của tôi không thành hiện thực không biết đó là định mệnh của mẹ anh hay trời vẫn buộc tôi vào bé mà làm lời hứa của tôi bị tan biến.Giờ đây tôi cũng không biết phải làm gì khi tâm linh của mẹ anh vấn vương trong tâm tôi cứ đến giằm mùng một là tôi lại mang vật kỷ niệm của mẹ anh ra miếu thắp hương cho mẹ anh và chi phù hộ cho tôi khỏe có thêm tinh thần nhiệt huyết chăm bé cùng anh san xẻ lúc vui ,buồn.Từ vật nhỏ mà vấn vương trong tâm tôi không biết phải làm gì với người đã mất làm sao cho bé khỏe
Nên tôi có điều mong cùng anh xây đắp tương lai để đáp lại những tình cảm ngày tháng mẹ anh dành cho tôi
Mong bé khỏe không ốm đau nếu có kiếp sau mong bé sẽ hoàn thiện sinh đẹp hồn nhiên mang hết khả năng và bản lĩnh của mình phục vụ nhân loài nếu có duyên chị em mình kết tình chị em
Mong cho các ông bà chủ mở rộng tấm lòng đón nhận những người tốt giúp mình hoàn thành các công việc
Mong cho ông bà chủ tôi tâm ngày càng tốt hơn
Trên đất khách quê người tôi có điều ước riêng"xin lỗi" mong tất cả những người con đất việt tỏa và sáng mãi trong tim những người nước bạn và là tâm gương sáng trên nước bạn để đem về nước Việt những tấm huy trương thành công không có huy trương thất bại và mang về những nụ cười tươi sáng tỏa ra những ánh hào quang vinh hạnh là tấm gương Anh Hùng lao động nước Việt nhưng điều quan trọng nhặt nhạnh những mảnh khoa hoc kỹ thuật chấp vá xây đắp cho đất Việt ngày càng đẹp hơn......!