Niệm Phật



2014-05-27 / Lạc Việt / Niệm Phật / Tiếng Việt  / Không


Con niệm Phật mỗi sớm mai thức dậy .
Thấy quanh mình , vạn vật thật đáng yêu .
Tôi sống ở 1 thành phố nhỏ của Đài Loan .Cuộc sống yên bình , phong cảnh hữu tình , người dân thì thân thiện . Mỗi sáng tôi thường đi đưa con mình di học ở 1 ngôi trường tiểu học . Hai bên đường của ngôi trường luôn có những người thiện nguyện viên đưa dắt học sinh qua đường . Ngắm nhìn những đứa bé hớn hở đến trường và ngôi trường buổi tối tôi học tiếng phổ thông ở đây , tôi luôn cảm thấy trong lòng thật vui . Tôi và những người thiện nguyện viên đó có 1 thói quen là cười và gật đầu chào nhau dù chúng tôi không hề quen biết .
Một đầu con đường này là dãy núi xa xa , mùa đông không mặt trời dãy núi trở nên mơ màng lãng mạn như 1 bức tranh thủy mạc với những cơn gió mát lạnh đủ làm ửng hồng đôi má , còn mùa hè trên nền trời xanh dương dãy núi in hình mình rực rỡ mịn màng màu xanh lá với những tia nắng vàng và vắt ngang mình những dải lụa mây trắng .
Đầu đường bên kia dẫn xuống biển , bờ biển nhiều cây cao với những con đường nhựa uốn lượn giữa những lùm hoa dành cho xe đạp . Ngay cạnh biển có 1 hồ bơi nước ngọt , nước từ lòng đất phun lên , có thể vừa bơi vừa ngắm từng đàn cá lượn quanh mình . Đặc biệt những vết trầy xước ngâm nước này 1 lần về là bớt hẳn . Tôi từng nghĩ trời đã ban cho vùng đất này diễm phúc đó . Dạo 1 vòng biển , đứng trên chiếc cầu trắng ngắm ngôi chùa đỏ cao cao hướng ra biển , những hàng cau hàng dừa phe phẩy trong gió biển tôi tưởng như mình đang đứng ở 1 miền quê Việt Nam thanh bình .
Đi thêm vài phút nữa là 1 khu rừng thiên nhiên đã được chỉnh trang thành công viên rất rộng lớn . Rũ bỏ cuộc sống hiện tại , mọi người đến đây để tập thể dục đắm chìm trong không khí trong lành , cây , nước , thiên nhiên , nhưng chỗ nào cũng có người chăm sóc . Mùa hè trong đây cũng có con đường rợp bóng hoa Phượng đỏ , mùa xuân thì trải rộng bên bờ hồ sen là rừng hoa vàng như hoa Mai ở bên nhà . Nhưng điều làm tôi cảm xúc nhất đó là đi bộ vào lúc sáng sớm vắng vẻ , gặp bất cứ ai bên đường họ cũng chuẩn bị sẵn nụ cười và lời chào dành cho tôi dù không quen biết .
ĐàiLoan là 1 đất nước văn minh không bị chiến tranh , họ cứ xây dựng và phát triển kinh tế 1 cách đều đặn . Họ sống nặng về tâm linh , thờ phụng , cúng bái nên phần đông người Đài loan rất tốt .
Tôi chợt nhớ đến Việt Nam , cái xóm lao động nghèo của tôi , niềm vui của tôi mỗi sáng là thấy những người láng giềng của mình đi chợ về , xách lỉnh kỉnh đồ ăn trái cây trên tay . Việt Nam trải qua bao cuộc chiến tranh , ai cũng mất mát và gian khổ . Cuộc sống cải thiện mỗi ngày nhưng không thể 1 sớm 1 chiều bằng được các nước láng giềng .

Con niệm Phật giữa ban trưa tất bật .
Người đến với người , sống để thương nhau .
Mùa hè nắng vàng hơn , gió biển mơn man , không khí như ở Việt Nam . Năm ngoái cũng vào thời gian này tôi chăm sóc 1 người bạn ở bịnh viện Hoa Liên - Tzu Chi. Do sư phụ Chen Yen sáng lập .
Trời bên ngoài khá nóng ,tắt máy xe đi ăn cơm trưa xong thì chai nước suối để trên xe hơi nắng rọi vào đã biến thành chai nước ấm nóng lên rồi .Nhưng bước vào ngôi bịnh viện to lớn thênh thang này , chỗ nào cũng mát lạnh và sạch bóng .
Tôi ngạc nhiên hỏi người bạn : " Ủa , sao bịnh viện mà đẹp như khách sạn vậy ". Bạn tôi bật cười cho tôi biết biết bịnh viện được xây dựng bởi sự đóng góp của toàn thể dân chúng Đài Loan , họ đóng góp 1 phần tiền lương của mình hàng tháng vào đã mấy chục năm nay , họ coi bịnh viện như tài sản chung của đất nước họ , tôi tò mò hỏi đóng như vậy 1 tháng bao nhiêu và tôi thật ngạc nhiên ,số tiền hơn 20 năm về trước đối với tôi bây giờ nó vẫn lớn , người bạn tôi bữa cơm rau nhiều hơn thịt cá và chẳng bao giờ muốn liệng di những món đồ đã xài mấy chục năm vậy mà cô ta thản nhiên không suy nghĩ , coi việc đóng góp này như bổn phận và trách nhiệm của mình .
Mục tiêu đầu tiên của bịnh viện là giúp người khó khăn , nếu ai đó không có tiền , cứ nhập viện và vẫn được hưởng sự chăm sóc bình thường như mọi người , khi nào họ có tiền muốn đến trả lại cho bịnh viện cũng được . Có rất nhiều đòan người đến làm công quả , họ đến từ các thành phố khác trên khắp đất nước ,già có trẻ có . Các em học sinh cũng nhiều , cha mẹ họ đã hướng họ học hỏi không chỉ bằng cái Đầu mà còn phải học từ Trái Tim nữa . Ngày rời bịnh viện mà tôi còn quyến luyến họ . Nhớ những dì lớn tuổi giúp cho dãy lầu tôi luôn tươi cười hỏi tôi cần giúp gì , nhớ cô bé học sinh đi theo bác sĩ đến thăm từng giường bịnh khuôn mặt tươi roi rói đã lén quay người đi ngáp vì thiếu ngủ đêm qua , nhớ ly nước thơm mùi thảo dựợc được đưa đến từng tay mọi ngừời trong phòng chờ đợi .
Trên đường về , 1 đoạn xa lộ xuất hiện đẹp bất ngờ . Hàng cây trồng phân 2 làn xe là những giàn hoa giấy xanh tươi với những chiếc cành vươn ra ngập đầy những cánh hoa sắc hồng . Nó như 1 lẵng hoa hồng đặt suốt 1 con đường dài mấy cây số , tô điểm cho cánh đồng lúa xanh bên đường dưới những ráng mây chiều pha sắc vàng cam .
Tôi chợt nhớ đến mẹ tôi , nhà tôi cũng có giàn hoa giấy trước cổng , cái cây bé tẹo mua về chưng tết xong , bỏ ra sau sân bị gà mổ te tua , ba tôi đem ra cổng trồng cạnh cái giếng nước không xài nữa , nó vùn vụt lớn . Chúng tôi bận rộn đi làm , ba tôi mất đi , mẹ chăm sóc giàn hoa giấy . Tôi cứ thấy rảnh là mẹ ra cổng quét lá , cắt cành cho sạch xóm rồi nói chuyện với ai đó trong xóm . Ngày mẹ tôi bịnh rồi mất , hàng xóm ra vô thăm hỏi liên tục , chúng tôi cảm động lắm ,những bà cụ có người còn chống gậy đến , ai cũng mắt đỏ hoe .
Mãi sau này tôi mới biết , mẹ tôi hay âm thầm giúp đỡ nhiều người hàng xóm nghèo mà chúng tôi không để ý . 1 đứa bạn hàng xóm ở dưới quê lên thăm lại xóm , đến thắp nhang cho mẹ tôi cho biết lúc mẹ tôi còn , mẹ tôi hay giúp đỡ cho tiền nó . Cả 1 chị hàng xóm , từ Mỹ cũng gởi tiền về phúng điếu nói ngậm ngùi , ngày chị nghèo không bao giờ nghĩ mình có cơ hội sang Mỹ , tết không có tiền , mẹ tôi đã lì xì cho chị . Gia đình tôi không giàu có , nhưng ba mẹ tôi thường bớt lại 1 ít để chia xẻ lại cho hàng xóm ,những người khó khăn hơn mình .

Con niệm Phật khi màn đêm buông xuống .
Bờ biển xa , quê mẹ được yên bình .

Bữa tiệc chia tay chuẩn bị sang Đài Loan , tôi mời vài đứa bạn thân dùng bữa tối ở Khu Du Lịch Bình Quới Thanh Đa . Món " Gỏi Bốn Mùa " là 1 đĩa thật to toàn là các loại hoa đủ màu đẹp lắm chua chua ngọt ngọt dùng với nước chấm , thịt , tôm . Bàn chúng tôi đặt trên cãn nhà thủy tạ ngay bờ sông 1 cách sang trọng , lãng mạn .Nhìn dòng sông đêm bập bồng sóng trôi hướng ra biển , tôi thấy đĩa gỏi không còn rực rỡ . Nó không có cái nôn nao vui vẻ khi ngắm hoa Mai tết , không bồi hồi mừng rỡ khi thấy cánh Phượng nở thuởu học trò . Tôi như những đám lục bình trôi trên sông , ngày mai không biết ra sao .
Chồng tôi chỉ là 1 công nhân nên qua đây tôi cũng đi làm như mọi người , may mắn nhờ thói quen sốt sắng siêng nãng học hỏi nên làm ở đâu chủ cũng thích , Người ĐàiLoan rất thích mướn Việt Nam . Họ nói con gái Việt nhanh nhẹn , chịu khó , hay cười , đẹp , trắng trẻo . Cuộc sống sẽ không khó khăn lắm nếu như 2 đứa bé không ra đời . Nên chúng tôi chẳng biết khi nào có cơ hội mua nhà riêng , và đêm đến ai cũng mệt rã rời . Không như ở Viêt Nam , tối đến ba tôi và gia đình thường đi chùa tụng kinh . Hầu như nơi nào trên đất nước cũng đã bị ảnh hưởng của chiến tranh ,chết chóc , mất mát . Nên đối với tôi tiếng tụng kinh vang lên trong chùa , không chỉ cầu bình an cho người sống mà còn cầu cho những người đã mất , cho cả đất mẹ Việt Nam còn nhiều nhọc nhằn của mình .
Tôi thích đọc bài kệ hồi hướng : " Nguyện ngày an lành , đêm an lành .....Nguyện đem công đức này , hướng về khắp tất cả , đệ tử và chúng sinh , đều trọn thành Phật đạo " .
Ở đây , có nhiều lớp học nghề, học chữ miễn phí dành cho người nước ngoài .Lớp tôi học có cả những người lớn tuổi Đài loan , họ chăm chỉ lắm vì nghĩ học là cách bảo dưỡng bộ não của mình , tôi thường dẫn mẹ chồng tôi đi cùng , tôi thương bà lắm như thương chính mẹ đẻ của tôi vì trước kia ba chồng tôi mất sớm bà rất vất vả nuôi con . Bà thường nói với tôi 1 cách chân chất :" Gặp nhau , quen biết nhau là cái duyên .Con phụ mẹ chăm sóc gia đình là tỡt lắm rồi " . Nghe như vậy , tôi cảm động lắm , quên đi cái mặc cảm mà 1 số người thường nói : " Lấy chồng Đài loan , đi tha phương cầu thực ,"
Mấy tuần trước , tôi cùng chồng xem tivi , ở Bình Dương biểu tình , 1 số người xấu đã đập phá đốt nhà máy người Đài loan , tôi buồn lắm nói với anh : " Mẹ em dạy từ bé , hột gạo là mồ hôi là nước mắt của bao người , là hạt Ngọc trời cho , nên chén cơm em ăn xong bao giờ cũng sạch nhẵn không dám lãng phí từ 1 hột cơm . Tại sao họ lại nhẫn tâm đập phá như vậy . Rồi việc làm tìm đâu ra ."
Những ngày sau , có những người chủ vừa rời Việt Nam trở lại ĐàiLoan , họ buồn bã nói tài sản 10 mấy năm gom góp giờ về tay trắng rồi . Tôi cũng nghe chính phủ Việt Nam hứa bồi thường cho họ , nhưng không biết sao .
Cám ơn chính phủ và đồng bào Đài loan đã giúp đỡ chúng tôi - những cô dâu Việt - coi chúng tôi như con , em trong 1 nhà .Tôi chỉ biết cố gắng hết sức mình làm việc , nuôi dạy những đứa con của mình lớn lên thành những người có ích cho xã hội . Cầu nguyện cho Đài Loan lẫn Việt Nam kinh tế luôn phát triển vững mạnh để không bị đe dọa bởi nước Trung quốc lúc nào cũng mang ý đồ bành trướng .