2014-05-27 / Máu Và Nước Mắt / Thư Gửi Mẹ...! / Tiếng Việt / Không
Ngồi trên xe ra sân bay,mọi người nói chuyện vui vẻ.Cô giáo dạy tiếng đã nói với mọi người rằng:"Lớp mình có bạn lúc đi trước khóc nhè như trẻ con vậy ".Con và các bạn đã bật cười,chính Con là người mạnh mồm nhất:" Làm sao mà phải khóc?Mình đi xa thôi mà,đúng không Mẹ? ".Mẹ chỉ cười,nhưng trong đôi mắt giấu đi sự mệt mỏi và lo âu.
Đến sân bay,làm thủ tục xuất cảnh xong. Chuẩn bị bước vào phòng chờ.Mẹ đã ôm và hôn lên má Con:"May mắn nhé! Mẹ yêu Con".Con đã cố kìm nén cảm xúc, chỉ vì đây là lần đầu tiên xa nhà, tạm biệt Mẹ và Em,kéo vali đi vào thì Bố gọi điện thoại, Con nghe máy.Đầu dây bên kia,giọng Bố trầm ấm:"Bố xin lỗi, Bố không tiễn Con được, giữ gìn sức khỏe nhé Con trai".Tự nhiên Con bật khóc,những giọt nước mắt của thằng con trai xa nhà,Con khóc nhiều lắm,hơn cả người bạn của Con trước đó .Ngồi gọi điện cho mấy người bạn thân, Con cũng khóc.Cho đến bây giờ thi thoảng nó vẫn nhắc chuyện Con khóc nhè ngày ấy khi đi xa nhà...
Công việc và bạn bè mới khiến con bỡ ngỡ.Ở nơi đất khách cuộc sống đã khiến Con trưởng thành hơn.Lúc còn ở nhà dường như Con không bao giờ biết đến sự vất vả hay điều gì đó gọi là nặng nhọc.
Khi đã dần quen với môi trường và cách làm việc cũng là lúc bước vào giai đoạn khủng hoảng,những lúc khó khăn nhất đối với Con cũng đã vượt qua.Nhưng Con lại gục ngã khi nhận được tin từ gia đình:"Bố Mẹ ly thân".Đó là điều Con không bao giờ nghĩ đến,7 tháng đối với Con mà nói là không nhiều nhưng lại là cả một niềm tin. Khi tự hào mình đã lớn,đã trưởng thành, hiểu được giá trị của đồng tiền thì cũng lại là khi Con cảm thấy hụt hẫng nhất.
Tròn 1 năm ở nơi này Con quyết định xin về phép.Công ty đang dần phục hồi sau khủng hoảng kinh tế vẫn không thể ngăn Con muốn trở về.2 tuần ở Việt Nam dường như là những chuỗi ngày Con sợ nhất. Không thể ngồi với nhau,không thể ăn cùng nhau 1 bữa cơm với đúng nghĩa của gia đình.2 ngày ở với Em gái,3 ngày ở với Bố,1 tuần về nhà cùng Mẹ.Đêm nằm thấy Mẹ vẫn giữ thói quen 1 tay đặt lên trán khi ngủ làm Con bật khóc,Mẹ vẫn không muốn nói ra nguyên nhân Mẹ và Bố ly thân.Trước khi trở về,Con đã nghĩ rằng sống với nhau bằng này tuổi, có 2 con là sợi dây kết nối,Bố Mẹ sẽ vì Con mà quay lại với nhau. Nhưng Con đã nhầm,có thể có những chuyện Con vẫn chỉ là một đứa trẻ,mãi mãi không thể nào hiểu hết được. Khi không còn có thể ngồi lại với nhau nói chuyện nghĩa là Bố Mẹ không còn muốn dành khoảng trống trong nhau nữa...
Quay trở lại với công việc ở xứ người,Con đã không còn muốn tiếp xúc với ai cả. Sáng đi làm sớm hơn so với các bạn và luôn là người về sau cùng,dường như mọi thứ khi ấy với Con là vô nghĩa.Dần dần Con cũng quen với cảm giác của sự cô độc,số tiền kiếm được Con chia làm 2,gửi Bố và Mẹ.Thi thoảng gửi cho Em gái Con nữa, dù sao đi nữa cũng chỉ là sự quan tâm của Con khi biết Em cũng phải vất vả lắm để vượt qua cú sốc ấy.
Gần hết hợp đồng, những băn khoăn về gia đình luôn canh cánh bên Con.Về nhà hay ở lại?Về thì sẽ ở với ai?Mọi thứ cứ dằn vặt Con đến rỉ máu.Con đã lớn và cũng biết mình phải tự lập,chọn cách ở lại để giúp Mẹ,để cảm nhận nỗi đau mà Mẹ đang trải qua.
Mọi thứ nơi đất khách trở nên lạ lẫm hơn khi Con bước ra ngoài.Những tháng ngày làm việc đã giúp Con nguôi đi nỗi nhớ nhà nhưng không thể nào vơi được hình ảnh gia đình ở trong Con.Nếu như số phận không trêu đùa với Con thì có thể bây giờ Con đã khác.Không hài lòng với mức lương ấy,và sự cám dỗ của đồng tiền đã khiến Con thay đổi.
Dời khỏi chỗ làm việc cũ,công việc mới với mức lương cao làm Con hào hứng hơn.Ai cũng có cho mình sự lựa chọn, nhưng Con đâu biết sự lựa chọn của mình là đúng hay sai?Chỉ 6 ngày khi ở chỗ làm mới,Con đã bị người bạn cùng phòng ăn trộm cái máy tính Con mới mua.Không bắt được tận tay Con đành chấp nhận bỏ đi,thêm lần nữa Con học được bài học cho riêng mình.Con lại hành trình bắt đầu với công việc mới.Được làm với những người bạn cũ cùng công ty khiến Con vui vẻ hơn.Nhưng Con sinh thêm sự thù hận khi bị mất đi,nếu như chỉ cần gặp lại thôi,họ sẽ phải trả giá cho những việc làm đối với Con.
Đêm ấy,khi Con trở về kí túc sau buổi làm việc,thằng em gọi điện nhờ đi mua cái thẻ điện thoại.Nhìn đồng hồ đã 9h45,10h cửa hàng đóng cửa,vội vã dắt xe đạp ra ngoài, nhưng dường như đó đã là định mệnh cuộc đời Con. Chỉ đúng 5p rời khỏi nhà, 9h50p ngày hôm ấy Con đã bị xe đâm. Ngoài trời mưa nhỏ,nằm trên đường với cái chân đầy máu rút điện thoại gọi cho thằng em:"Anh bị tai nạn rồi ".Chỉ nói như vậy rồi lại gọi cho bạn làm cùng báo tin bị ngã ngay đầu ngõ.
Lúc ấy, xung quanh Con mọi thứ như vô vọng.Con nhìn xung quanh để tìm sự sống, muốn bắt Taxi để chạy trốn nhưng không kịp nữa.Nhìn đôi chân như gẫy vụn,và sự vô cảm của người đã đâm vào mình.Anh ta đứng bên đường, lặng lẽ lấy giấy ăn lau vài vệt máu rỉ nơi khoé miệng. Tự nhiên,Con ước giá như có phép màu nào đó đưa Con khỏi nơi đây.Có tiếng khóc vang lên bên cạnh Con,người bạn làm cùng đã đến.Nó mặc quần đùi,chân đất để tay lên vai Con và kéo :"Anh ơi! Sao lại như thế này hả anh? ".Tiếng còi xe cấp cứu đang đến gần,Con vội đẩy bạn vào bên đường. Nằm trên cáng khi ấy, có lẽ vĩnh viễn Con không bao giờ quên được ánh mắt bạn dõi theo bất lưc.Khi ấy Con đã thấm thía cái gọi là tình bạn lúc xa nhà, sống mũi Con cay cay.
Vào bệnh viện,Con may mắn mượn được giấy tờ của 1 người bạn.Con vẫn không thể nào tin được mình bị gẫy chân,phần xương chân trái bị gẫy làm 3 đoạn.Việc phẫu thuật không khó nhưng phải tiếp máu vì mất máu quá nhiều.Bạn bè đến thăm nhưng không phải ai cũng có thể ở bên Con thường xuyên.Đối với Con mà nói, những ngày tháng nằm trong viện như 1 cực hình.Thử tưởng tượng Con 72kg với cái chân bị gẫy, đi tắm và vệ sinh cá nhân cực kỳ khó khăn,ngồi xe lăn và chống nạng Con chưa từng nghĩ đến. Phòng tắm luôn rỉ nước trên sàn nhà cộng với cái nặng gỗ đầu bịt cao su khiến Con di chuyển nặng nhọc.Khổ nhất là lúc thay quần áo, đứng không vững,trọng lượng cơ thể dồn vào 1 bên chân làm Con tủi thân đến vô vọng.
2 tuần nằm điều trị.Khi chân đỡ hơn,Con phải làm thủ tục ra viện,không muốn gặp rắc rối vì mang trên mình họ Lưu.Lại càng không muốn gây khó khăn cho những người bạn đã giúp đỡ.Cái chân trái gẫy 3 đoạn xương đổi lấy 1 vạn đài tệ có lẽ là cái giá hơn cả sự oan nghiệt.Được bạn bè giúp đỡ,Con thuê được gian nhà trên tầng 4 để sinh sống qua ngày,tất cả mọi chi phí cá nhân đều phải nhờ vào bạn khi ấy.Cắm cơm và ăn đồ hộp để sống qua ngày,cái cảm giác nằm trên giường chỉ ăn rồi nằm gác chân cao cho mạch máu lưu thông nhiều lúc Con cảm thấy mình như vô dụng biết bao nhiêu.
Khi đôi chân đi lại được chút ít,Con theo bạn đi lam.Với đôi chân tập tễnh,buổi trưa tranh thủ lúc mọi người nghỉ ngơi,Con kiếm nhặt nhạnh những vỏ lon nước ngọt vứt đầy trong công trường.Tự nhiên,căn nhà thuê lúc ấy thành nơi chứa vật liệu của Con.Nhưng cũng không thể làm được lâu vì công việc nặng nhọc,cộng với việc chủ thường xuyên trả tiền chậm khiến Con chán nạn, lại thêm lần nữa quyết định ra đi.
Nơi đến lần này là vùng nông thôn tại Changhua,ở đây Con tìm được việc nhặt trứng gà cho 1 trang trại nhỏ.16 ngày làm việc, đi lại liên tục khiến chân bị sưng và tấy đỏ.Lúc ấy, mọi thứ trong lòng như vỡ vụn,gánh nặng về gia đình và số tiền mượn của bạn bè lúc tai nạn khiến Con như bế tắc.Làm thế nào đi kiếm tiền khi đôi chân chưa lành hẳn?Nhìn những người đi làm việc trong trại gà khiến Con muốn theo làm công việc giống như họ:Hót phân gà.Công việc có vẻ hơi bẩn và hôi thối nhưng lại kiếm được tiền.
Thử cái cảm giác chui vào chuồng gà cầm xẻng xúc lên xe rùa đẩy ra sân đổ để phơi khô,nhiều lúc thấy ấm ấm trên đầu mới biết được đã dính phân gà.Nhưng những cảm giác ấy vẫn chưa đáng sợ bằng khi về nhà.Sau khi tắm,ngồi ăn cơm vẫn nghe thoảng mùi khó chịu,thứ mùi ăn sâu vào 10 đầu ngón tay len vào kẽ móng gây sự buồn nôn đến nghẹt thở. Vậy mà không hiểu tại sao mình vẫn tiếp tục được công việc ấy hơn 3 tháng,có chăng là sự thôi thúc phải kiếm tiền?
Dần dần khi nhiều người đổ xô theo làm, thêm sự truy quét của công an.Lại được người bạn rủ rê đi làm việc khác,sự hấp dẫn của công việc mới và cái giá được trả khiến Con không thể từ chối.Cùng bạn lên rừng vác gỗ,3000 cho 1 ngày công, lại đúng lúc cần tiền Con đã đi theo con đường phạm pháp ấy.Những đêm nằm giữa rừng, xung quanh im lặng chỉ còn nghe thấy tiếng thú rừng kêu đến đáng sợ. Lần duy nhất trong cuộc đời mình Con sợ cái cảm giác phải đối mặt.
Một đêm,4h sáng khi theo xe về, bóng đèn phía trước làm Con chột dạ.Khi cách chỉ còn 20m,chiếc ô tô kiểm lâm đứng ngang đường, 5 khẩu súng chĩa thẳng vào xe nơi Con ngồi.Vớ cái điện thoại,mở cửa xe và nhảy xuống,chạy cùng đà với xe được 3 bước.Con quay ngoắt lại chạy thục mạng. Lúc này,Con chỉ biết giữ mạng sống vì Con hiểu được cái giá phải trả cho công việc đang làm.2 người đuổi theo Con không ngừng hô :"Đứng lại!Không là nổ súng ".Giữa khoảnh khắc ấy,Con chỉ nghĩ 1 điều đơn giản,trời tối nhìn người còn không rõ,bắn làm sao được?Chạy được 1 đoạn khá xa,vẫn nghe tiếng phía sau mình,phía trước lại có tiếng xe gần đến, bên cạnh là đồi tre, mặc cho số phận,cứ nhảy xuống rồi tính.Nằm trong bụi cây,những ánh đèn bên trên rọi ngang rừng để tìm kiếm,Con biết mình đã thoát chết, thấy ran rát bên hông,sờ thấy ẩm và có mùi tanh."Là máu" suy nghĩ thoáng qua trong đầu nhưng không sao,vẫn còn sống sót là tốt rồi.
Nhờ vào sự quen thuộc với con đường,mọi người trở về an toàn,có điều mọi thứ đều mất hết,bao nhiêu công sức lăn lộn mấy ngày qua đã không còn.Lần thứ 2 trong đời đối mặt với cái chết khiến cho Con mất hết ý chí của bản thân mình. "Mỗi vết thương là thêm 1 vết sẹo,cuộc đời mình còn bao nhiêu vết sẹo nữa đây? "Đã đến lúc cần phải yên ổn lại cuộc sống, không muốn lún thêm vào nghề phạm pháp này nữa.
Lại quay lại với Taipei,xây dựng các công trình.Gần đây,sau sự cố xảy ra tại Việt Nam đã làm thay đổi đi cái nhìn của người dân địa phương đối với lao động nước ngoài.Tại thời điểm này sự nguy hiểm đang rình rập khắp nơi trên toàn nước. Những con người họ Lưu đang bị đe dọa về tinh thần và áp lực công việc.Chỉ trong một thời gian ngắn Con đã dần mất đi mấy người bạn tốt, kể cả người bạn đồng hành cùng năm xưa khi Con bị tai nạn.
Số phận mỉm cười khi Con may mắn thoát chết nhưng lại nhụt chí trước những khó khăn đang chờ đón.Tự trông thâm tâm mình Con luôn ghi nhớ 1 điều :"Món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm ".Chẳng biết đến bao giờ Con mới có thể làm được điều đó đây?
Gần 3 năm trôi qua,Con không còn là Con của ngày nào.3 năm cho một sự đánh đổi, 1 năm nằm nhà và 2 năm lặn lội.Những thứ Con có được vẫn chỉ là con số 0 tròn trĩnh.Chỉ có thêm những bài học quý giá về cuộc sống, mọi thứ chỉ thêm cho Con sự thù hận chính bản thân mình.Giá như, không phải là Con thì Mẹ đã không phải khóc,đã không phải mòn mỏi đợi chờ. 2 năm chưa được nghe tiếng Mẹ,Con gần như không còn đủ can đảm để bấm số. Bao nhiêu năm sống trong vòng tay yêu thương của Mẹ, bấy nhiêu lần Mẹ rơi lệ vì Con.
"Nếu một mai trên đường đời vấp ngã
Xin Mẹ hiền hãy tha thứ cho Con"
Đến sân bay,làm thủ tục xuất cảnh xong. Chuẩn bị bước vào phòng chờ.Mẹ đã ôm và hôn lên má Con:"May mắn nhé! Mẹ yêu Con".Con đã cố kìm nén cảm xúc, chỉ vì đây là lần đầu tiên xa nhà, tạm biệt Mẹ và Em,kéo vali đi vào thì Bố gọi điện thoại, Con nghe máy.Đầu dây bên kia,giọng Bố trầm ấm:"Bố xin lỗi, Bố không tiễn Con được, giữ gìn sức khỏe nhé Con trai".Tự nhiên Con bật khóc,những giọt nước mắt của thằng con trai xa nhà,Con khóc nhiều lắm,hơn cả người bạn của Con trước đó .Ngồi gọi điện cho mấy người bạn thân, Con cũng khóc.Cho đến bây giờ thi thoảng nó vẫn nhắc chuyện Con khóc nhè ngày ấy khi đi xa nhà...
Công việc và bạn bè mới khiến con bỡ ngỡ.Ở nơi đất khách cuộc sống đã khiến Con trưởng thành hơn.Lúc còn ở nhà dường như Con không bao giờ biết đến sự vất vả hay điều gì đó gọi là nặng nhọc.
Khi đã dần quen với môi trường và cách làm việc cũng là lúc bước vào giai đoạn khủng hoảng,những lúc khó khăn nhất đối với Con cũng đã vượt qua.Nhưng Con lại gục ngã khi nhận được tin từ gia đình:"Bố Mẹ ly thân".Đó là điều Con không bao giờ nghĩ đến,7 tháng đối với Con mà nói là không nhiều nhưng lại là cả một niềm tin. Khi tự hào mình đã lớn,đã trưởng thành, hiểu được giá trị của đồng tiền thì cũng lại là khi Con cảm thấy hụt hẫng nhất.
Tròn 1 năm ở nơi này Con quyết định xin về phép.Công ty đang dần phục hồi sau khủng hoảng kinh tế vẫn không thể ngăn Con muốn trở về.2 tuần ở Việt Nam dường như là những chuỗi ngày Con sợ nhất. Không thể ngồi với nhau,không thể ăn cùng nhau 1 bữa cơm với đúng nghĩa của gia đình.2 ngày ở với Em gái,3 ngày ở với Bố,1 tuần về nhà cùng Mẹ.Đêm nằm thấy Mẹ vẫn giữ thói quen 1 tay đặt lên trán khi ngủ làm Con bật khóc,Mẹ vẫn không muốn nói ra nguyên nhân Mẹ và Bố ly thân.Trước khi trở về,Con đã nghĩ rằng sống với nhau bằng này tuổi, có 2 con là sợi dây kết nối,Bố Mẹ sẽ vì Con mà quay lại với nhau. Nhưng Con đã nhầm,có thể có những chuyện Con vẫn chỉ là một đứa trẻ,mãi mãi không thể nào hiểu hết được. Khi không còn có thể ngồi lại với nhau nói chuyện nghĩa là Bố Mẹ không còn muốn dành khoảng trống trong nhau nữa...
Quay trở lại với công việc ở xứ người,Con đã không còn muốn tiếp xúc với ai cả. Sáng đi làm sớm hơn so với các bạn và luôn là người về sau cùng,dường như mọi thứ khi ấy với Con là vô nghĩa.Dần dần Con cũng quen với cảm giác của sự cô độc,số tiền kiếm được Con chia làm 2,gửi Bố và Mẹ.Thi thoảng gửi cho Em gái Con nữa, dù sao đi nữa cũng chỉ là sự quan tâm của Con khi biết Em cũng phải vất vả lắm để vượt qua cú sốc ấy.
Gần hết hợp đồng, những băn khoăn về gia đình luôn canh cánh bên Con.Về nhà hay ở lại?Về thì sẽ ở với ai?Mọi thứ cứ dằn vặt Con đến rỉ máu.Con đã lớn và cũng biết mình phải tự lập,chọn cách ở lại để giúp Mẹ,để cảm nhận nỗi đau mà Mẹ đang trải qua.
Mọi thứ nơi đất khách trở nên lạ lẫm hơn khi Con bước ra ngoài.Những tháng ngày làm việc đã giúp Con nguôi đi nỗi nhớ nhà nhưng không thể nào vơi được hình ảnh gia đình ở trong Con.Nếu như số phận không trêu đùa với Con thì có thể bây giờ Con đã khác.Không hài lòng với mức lương ấy,và sự cám dỗ của đồng tiền đã khiến Con thay đổi.
Dời khỏi chỗ làm việc cũ,công việc mới với mức lương cao làm Con hào hứng hơn.Ai cũng có cho mình sự lựa chọn, nhưng Con đâu biết sự lựa chọn của mình là đúng hay sai?Chỉ 6 ngày khi ở chỗ làm mới,Con đã bị người bạn cùng phòng ăn trộm cái máy tính Con mới mua.Không bắt được tận tay Con đành chấp nhận bỏ đi,thêm lần nữa Con học được bài học cho riêng mình.Con lại hành trình bắt đầu với công việc mới.Được làm với những người bạn cũ cùng công ty khiến Con vui vẻ hơn.Nhưng Con sinh thêm sự thù hận khi bị mất đi,nếu như chỉ cần gặp lại thôi,họ sẽ phải trả giá cho những việc làm đối với Con.
Đêm ấy,khi Con trở về kí túc sau buổi làm việc,thằng em gọi điện nhờ đi mua cái thẻ điện thoại.Nhìn đồng hồ đã 9h45,10h cửa hàng đóng cửa,vội vã dắt xe đạp ra ngoài, nhưng dường như đó đã là định mệnh cuộc đời Con. Chỉ đúng 5p rời khỏi nhà, 9h50p ngày hôm ấy Con đã bị xe đâm. Ngoài trời mưa nhỏ,nằm trên đường với cái chân đầy máu rút điện thoại gọi cho thằng em:"Anh bị tai nạn rồi ".Chỉ nói như vậy rồi lại gọi cho bạn làm cùng báo tin bị ngã ngay đầu ngõ.
Lúc ấy, xung quanh Con mọi thứ như vô vọng.Con nhìn xung quanh để tìm sự sống, muốn bắt Taxi để chạy trốn nhưng không kịp nữa.Nhìn đôi chân như gẫy vụn,và sự vô cảm của người đã đâm vào mình.Anh ta đứng bên đường, lặng lẽ lấy giấy ăn lau vài vệt máu rỉ nơi khoé miệng. Tự nhiên,Con ước giá như có phép màu nào đó đưa Con khỏi nơi đây.Có tiếng khóc vang lên bên cạnh Con,người bạn làm cùng đã đến.Nó mặc quần đùi,chân đất để tay lên vai Con và kéo :"Anh ơi! Sao lại như thế này hả anh? ".Tiếng còi xe cấp cứu đang đến gần,Con vội đẩy bạn vào bên đường. Nằm trên cáng khi ấy, có lẽ vĩnh viễn Con không bao giờ quên được ánh mắt bạn dõi theo bất lưc.Khi ấy Con đã thấm thía cái gọi là tình bạn lúc xa nhà, sống mũi Con cay cay.
Vào bệnh viện,Con may mắn mượn được giấy tờ của 1 người bạn.Con vẫn không thể nào tin được mình bị gẫy chân,phần xương chân trái bị gẫy làm 3 đoạn.Việc phẫu thuật không khó nhưng phải tiếp máu vì mất máu quá nhiều.Bạn bè đến thăm nhưng không phải ai cũng có thể ở bên Con thường xuyên.Đối với Con mà nói, những ngày tháng nằm trong viện như 1 cực hình.Thử tưởng tượng Con 72kg với cái chân bị gẫy, đi tắm và vệ sinh cá nhân cực kỳ khó khăn,ngồi xe lăn và chống nạng Con chưa từng nghĩ đến. Phòng tắm luôn rỉ nước trên sàn nhà cộng với cái nặng gỗ đầu bịt cao su khiến Con di chuyển nặng nhọc.Khổ nhất là lúc thay quần áo, đứng không vững,trọng lượng cơ thể dồn vào 1 bên chân làm Con tủi thân đến vô vọng.
2 tuần nằm điều trị.Khi chân đỡ hơn,Con phải làm thủ tục ra viện,không muốn gặp rắc rối vì mang trên mình họ Lưu.Lại càng không muốn gây khó khăn cho những người bạn đã giúp đỡ.Cái chân trái gẫy 3 đoạn xương đổi lấy 1 vạn đài tệ có lẽ là cái giá hơn cả sự oan nghiệt.Được bạn bè giúp đỡ,Con thuê được gian nhà trên tầng 4 để sinh sống qua ngày,tất cả mọi chi phí cá nhân đều phải nhờ vào bạn khi ấy.Cắm cơm và ăn đồ hộp để sống qua ngày,cái cảm giác nằm trên giường chỉ ăn rồi nằm gác chân cao cho mạch máu lưu thông nhiều lúc Con cảm thấy mình như vô dụng biết bao nhiêu.
Khi đôi chân đi lại được chút ít,Con theo bạn đi lam.Với đôi chân tập tễnh,buổi trưa tranh thủ lúc mọi người nghỉ ngơi,Con kiếm nhặt nhạnh những vỏ lon nước ngọt vứt đầy trong công trường.Tự nhiên,căn nhà thuê lúc ấy thành nơi chứa vật liệu của Con.Nhưng cũng không thể làm được lâu vì công việc nặng nhọc,cộng với việc chủ thường xuyên trả tiền chậm khiến Con chán nạn, lại thêm lần nữa quyết định ra đi.
Nơi đến lần này là vùng nông thôn tại Changhua,ở đây Con tìm được việc nhặt trứng gà cho 1 trang trại nhỏ.16 ngày làm việc, đi lại liên tục khiến chân bị sưng và tấy đỏ.Lúc ấy, mọi thứ trong lòng như vỡ vụn,gánh nặng về gia đình và số tiền mượn của bạn bè lúc tai nạn khiến Con như bế tắc.Làm thế nào đi kiếm tiền khi đôi chân chưa lành hẳn?Nhìn những người đi làm việc trong trại gà khiến Con muốn theo làm công việc giống như họ:Hót phân gà.Công việc có vẻ hơi bẩn và hôi thối nhưng lại kiếm được tiền.
Thử cái cảm giác chui vào chuồng gà cầm xẻng xúc lên xe rùa đẩy ra sân đổ để phơi khô,nhiều lúc thấy ấm ấm trên đầu mới biết được đã dính phân gà.Nhưng những cảm giác ấy vẫn chưa đáng sợ bằng khi về nhà.Sau khi tắm,ngồi ăn cơm vẫn nghe thoảng mùi khó chịu,thứ mùi ăn sâu vào 10 đầu ngón tay len vào kẽ móng gây sự buồn nôn đến nghẹt thở. Vậy mà không hiểu tại sao mình vẫn tiếp tục được công việc ấy hơn 3 tháng,có chăng là sự thôi thúc phải kiếm tiền?
Dần dần khi nhiều người đổ xô theo làm, thêm sự truy quét của công an.Lại được người bạn rủ rê đi làm việc khác,sự hấp dẫn của công việc mới và cái giá được trả khiến Con không thể từ chối.Cùng bạn lên rừng vác gỗ,3000 cho 1 ngày công, lại đúng lúc cần tiền Con đã đi theo con đường phạm pháp ấy.Những đêm nằm giữa rừng, xung quanh im lặng chỉ còn nghe thấy tiếng thú rừng kêu đến đáng sợ. Lần duy nhất trong cuộc đời mình Con sợ cái cảm giác phải đối mặt.
Một đêm,4h sáng khi theo xe về, bóng đèn phía trước làm Con chột dạ.Khi cách chỉ còn 20m,chiếc ô tô kiểm lâm đứng ngang đường, 5 khẩu súng chĩa thẳng vào xe nơi Con ngồi.Vớ cái điện thoại,mở cửa xe và nhảy xuống,chạy cùng đà với xe được 3 bước.Con quay ngoắt lại chạy thục mạng. Lúc này,Con chỉ biết giữ mạng sống vì Con hiểu được cái giá phải trả cho công việc đang làm.2 người đuổi theo Con không ngừng hô :"Đứng lại!Không là nổ súng ".Giữa khoảnh khắc ấy,Con chỉ nghĩ 1 điều đơn giản,trời tối nhìn người còn không rõ,bắn làm sao được?Chạy được 1 đoạn khá xa,vẫn nghe tiếng phía sau mình,phía trước lại có tiếng xe gần đến, bên cạnh là đồi tre, mặc cho số phận,cứ nhảy xuống rồi tính.Nằm trong bụi cây,những ánh đèn bên trên rọi ngang rừng để tìm kiếm,Con biết mình đã thoát chết, thấy ran rát bên hông,sờ thấy ẩm và có mùi tanh."Là máu" suy nghĩ thoáng qua trong đầu nhưng không sao,vẫn còn sống sót là tốt rồi.
Nhờ vào sự quen thuộc với con đường,mọi người trở về an toàn,có điều mọi thứ đều mất hết,bao nhiêu công sức lăn lộn mấy ngày qua đã không còn.Lần thứ 2 trong đời đối mặt với cái chết khiến cho Con mất hết ý chí của bản thân mình. "Mỗi vết thương là thêm 1 vết sẹo,cuộc đời mình còn bao nhiêu vết sẹo nữa đây? "Đã đến lúc cần phải yên ổn lại cuộc sống, không muốn lún thêm vào nghề phạm pháp này nữa.
Lại quay lại với Taipei,xây dựng các công trình.Gần đây,sau sự cố xảy ra tại Việt Nam đã làm thay đổi đi cái nhìn của người dân địa phương đối với lao động nước ngoài.Tại thời điểm này sự nguy hiểm đang rình rập khắp nơi trên toàn nước. Những con người họ Lưu đang bị đe dọa về tinh thần và áp lực công việc.Chỉ trong một thời gian ngắn Con đã dần mất đi mấy người bạn tốt, kể cả người bạn đồng hành cùng năm xưa khi Con bị tai nạn.
Số phận mỉm cười khi Con may mắn thoát chết nhưng lại nhụt chí trước những khó khăn đang chờ đón.Tự trông thâm tâm mình Con luôn ghi nhớ 1 điều :"Món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm ".Chẳng biết đến bao giờ Con mới có thể làm được điều đó đây?
Gần 3 năm trôi qua,Con không còn là Con của ngày nào.3 năm cho một sự đánh đổi, 1 năm nằm nhà và 2 năm lặn lội.Những thứ Con có được vẫn chỉ là con số 0 tròn trĩnh.Chỉ có thêm những bài học quý giá về cuộc sống, mọi thứ chỉ thêm cho Con sự thù hận chính bản thân mình.Giá như, không phải là Con thì Mẹ đã không phải khóc,đã không phải mòn mỏi đợi chờ. 2 năm chưa được nghe tiếng Mẹ,Con gần như không còn đủ can đảm để bấm số. Bao nhiêu năm sống trong vòng tay yêu thương của Mẹ, bấy nhiêu lần Mẹ rơi lệ vì Con.
"Nếu một mai trên đường đời vấp ngã
Xin Mẹ hiền hãy tha thứ cho Con"