2014-05-29 / ANNY MAU CUC TRANG / Màu Cúc Trắng / Tiếng Việt / Không
Màu Cúc Trắng
Ngoài trời mưa rơi rơi
Lòng ai như chơi vơi
Buồn ơi hoen ướt mi ai rồi
Đâu đó vọng lại tiếng nhạc cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi ,tôi lồm cồm ngồi dậy kéo vội tấm chăn dưới góc giường choàng ngang người mắt liếc nhẹ qua khe cửa sổ thấy heo hút mấy ánh điện và tiếng tí tách buồn hiu của mưa .im lặng một hồi tôi bắt đầu suy nghĩ nổi cô đơn ,trống trải làm cho tôi cảm thấy ngột ngạt và sợ hãi một điều gì đó mà không sao ngủ được . Ngoài trời lại đổ cơn mưa lòng cảm thấy cô đơn đến lạ lùng ,thường cái nóng dễ làm ta quên đi tất cả ,còn cái lạnh buốt giá lại thấm sâu đến tận xương thịt ,có phải hạt mưa đã mang hình bóng anh về hay tiếng mưa rơi của xứ huê´ làm tôi thêm nhớ .....nhớ....bất chợt những ký ức ùa về như cuốn phim quay chậm trong đầu óc của tôi ,tôi thở dài mệt mỏi .
> Thời gian thấm thoát mà đã 10 năm trôi qua bất giác tôi mỉm cười chua chát khi nhớ lại ngày ấy ,cái ngày đầu tiên bước chân đến hòn đảo ngọc này , đó là một ký ức không thể nào quên đối với tôi và có lẽ những người đi lao động ai cũng phải trải qua một lần như thế.tôi không thể tưởng tượng được họ có thể đối xử với chúng tôi như một kẻ phạm tội ,chúng tôi được nhốt trong một căn hộ rất hẹp với cả hàng trăm người , thấy sự mệt mỏi hiện lên trên từng khuôn mặt ,tôi không khỏi bàng hoàng lo sợ ,lần đầu tiên trong đời tôi chứng kiến cảnh tượng như thế này ,tôi thấy mình như lạc vào hô´sâu vực thẳm ,tôi đã khóc ,khóc rất nhiều đầu óc tôi bộn bề những suy nghĩ. Rằng có phải tôi đã chọn sai con đường rồi không ?...... mới hôm qua trong tôi đã có bao nhiêu ước mơ mà giờ đây chỉ trong chốc lát tất cả đều biến mất chỉ còn lại sự sợ hãi .....tôi thật sự muốn trở về với quê hương thân yêu của tôi mà thôi ,tôi thấy mình như đang đứng giữa ngã ba đường mà lựa chọn sự lựa chọn như trò chơi may rủi . Xong những suy nghĩ đó đã không đánh gục được sự khát vọng trong tôi ,tôi lấy hết cam đảm tự nhủ với lòng mình " hãy cô´lên ta ơi "nếu như đây là sự an bài của thượng đế thi`hãy chấp nhận đối đầu với sự thật ,đây là bước ngoặt đầu tiên và cũng là thử thách lớn trong cuộc đời của tôi .
> Rồi hai ngày khám sức khỏe cũng trôi qua tôi từ giã Cao Hùng đến với thành phố Đào Viên, đến đây tôi như một cái máy cặm cụi làm từ sáng đến khuya rồi một tuần thử việc cũng qua đi,tôi chính thức đi nhận công việc chính của mình.
Hôm nay thời tiết âm u không như mọi ngày tôi mệt mỏi xách chiếc va ly lên xe, chiếc xe từ từ chuyển bánh rồi cũng khuất dần sau những dãy núi trùng điệp ,rời xa sự náo nhiệt của đô thị đến nơi đây tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều không khí và cảnh vật ở đây sao mà thân quen đến thế trước mắt tôi bắt đầu hiện ra một màu xanh biêng biếc với những cơn gió nhẹ nhàng nối đuôi nhau tạo thành những làn sóng như mặt biển lung linh hiền hoà với mùi hương tóc mạ non,ôi sao làm lòng người lưu luyến đến thế, nhưng càng đi không gian càng yên tĩnh con đường lại vắng vẻ hơn sự sợ hãi bắt đầu hiện lên trong tâm trí của tôi rồi tôi lại thiếp đi lúc nào không biết, cho đến lúc nghe có ai đó gọi tên tôi giật mình tỉnh dậy thì tiếng chị phiên dịch bảo sắp đến nhà chủ rồi dậy đi em ,thì chiếc xe cũng đúng lúc dừng trước ngõ một ngôi nhà sang trọng
Tôi loay hoay xách hành lý xuống trong sự choáng váng vì say xe chưa kịp đứng vững thì trước mắt tôi xuất hiện một người đàn ông cao to đồ sộ da dẻ đen óng ai mới nhìn cũng sợ thót cả tim ,tôi khép nép sau lưng chị phiên dịch như một đứa trẻ mới lên ba,nhìn thấy hai người cứ nói nói cười cười không hiểu họ đang nói gì , một lúc sau chị quay sang bảo tôi rằng đây là ông chủ của em sau này cố gắng làm việc chăm chỉ nhé. Thấy mặt tôi tái xanh vì sợ,kinh nghiệm làm việc lâu năm của một người phiên dịch chị kéo nhẹ tay tôi nói nhỏ, không sao đâu em nhìn bề ngoài người ta vậy chứ con người ở đây họ tốt lắm đừng suy nghĩ lung tung cố gắng làm việc rồi dần dần sẽ quen ,lời nói ngọt ngào của chị ấy giờ vẫn đượm mãi trong tôi
Thời gian cứ thế trôi đi những giọt nước mắt trước kia của tôi đã thay vào là những nụ cười vô giá ,sự khâm phục và lòng tôn trọng đã cho tôi hiểu sâu về những con người không thể đánh giá qua sự bề ngoài được , đằng sau dung mạo đáng sợ đó là những con người có cả một tấm lòng bao dung và trái tim nhân hậu. Tôi đã được sống và làm việc trong sự chăm sóc, dìu dắt của họ nhờ sự nhiệt tình đó mà tôi rất mau chóng hòa nhập vào cuộc sống công việcvà con người ở đây
Ba năm trôi qua là quãng thời gian không dài nhưng cũng đủ để tôi cảm nhận được tình cảm mà tôi dành cho bà cụ mặc dù tôi không muốn nhìn thấy mỗi ngày căn bệnh hành hạ thân sát bà nhưng khi bà vĩnh viễn ra đi lòng tôi đau như đứt từng khúc ruột,nước mắt tôi rơi nhưng thời gian và con đường không dừng lại cuộc sống cứ thế diễn ra mà tôi thì chưa chuẩn bị được gì.
Thế nhưng ông trời đã thêm một lần mỉm cười với tôi khi nghe ông chủ bảo đã tìm được công việc mới cho tôi,
công việc của tôi rất thuận lợi ở đây họ như người mẹ người cha và anh em trong gia đình của tôi , họ chăm sóc, dạy bảo tôi từng tý một, từ những công việc nhỏ nhặt nhất cho đến lời ăn tiếng nói, những lúc tôi ốm đau hay có tâm sự gì họ luôn luôn là người động viên an ủi chăm sóc tôi, tình cảm họ dành cho tôi không thể bọc lộ ra hết trong hai từ cảm ơn là đủ được, họ đã xem tôi không khác gì những thành viên trong gia đình của họ . Tôi bắt đầu học tiếng trung qua những bài hát mà họ thường dạy tôi rồi họ tạo điều kiện cho tôi tiếp cận với vi tính,từ ngày biết dùng vi tính biết lên mạng tôi đã biết thêm rất nhiều tin tức về đất nước của mình cũng như các nước bạn trên thế giới và nhất là biết thêm về văn hoá tập quán , những phong cảnh tuyệt vời của đất nước phồn hoa mà tôi đang sống, tôi thấy mình thật may mắn và hạnh phúc biết bao khi được sống và làm việc trên một đất nước văn minh như thế này, tôi có thêm nhiều bạn bè và được tham gia giao lưu học hỏi nhiều điều bổ ích ,tôi tham gia rất nhiều hoạt do chính phủ Đài loan tổ chức dành cho những lao động nước ngoài cũng như Tân Di Dân và tôi rất hãnh diện được mang bản sắc dân tộc của chính đất nước mình qua những lời ca điệu múa và những tà áo dài giới thiệu đến với đất nước và con người thân yêu ở nơi đây ,tôi thấy cuộc sống mình trở nên thú vị và có ý nghĩa rất nhiều..bên cạnh đó Tình yêu cũng chiếm một phần quan trọng trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta .
Để rồi như một định mệnh tôi và anh hai tâm hồn lạc lõng con tim tôi trống vắng và anh đã đến, từ đó chúng tôi quen nhau.
Ngày anh đến bên tôi đã làm con tim tôi xao xuyến, chính anh đã thắp sáng lên ngọn lửa hồng khát khao yêu thương, tôi bắt đầu cảm nhận được hương vị của tình yêu, như chim non mới bắt đầu tập hót và anh đã đến thật đúng lúc, giữa ngưỡng cửa cuộc đời anh đã hứa sẽ nắm chặt tay tôi bước vào cánh cửa đó và bày vẽ cho tôi biết những gì anh đã từng trải qua, tôi sung sướng và hạnh phúc biết chừng nào, thế là điều gì đã đến... Tôi đã yêu anh. Tình yêu của người con gái tha hương cũng trong trắng ngây thơ như bao đôi tình nhân khác cứ thế mà trải dài trong tình cảm của anh.
Rồi không biết tự bao giờ tôi lại có thói quen đợi một điều gì đó ở nơi anh, chỉ một lời động viên hay chỉ là nhắc nhở thật đơn giản thế mà tôi cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, từ đó mỗi khi đến ngày nghỉ tôi đều dành hết thời gian cho anh, ở bên anh tôi thấy thật sung sướng, con tim tôi rạo rực như muốn nói cùng anh điều gì đó nhưng lòng tôi cảm thấy một nữa thẹn thùng hình như có một chút gì ngăn cách, phải chăng vì sự chênh lệch giữa anh và tôi, đã bao lần tôi xuy nghĩ rằng khi người ta yêu nhau dù đầu non cuối biển dù chớm tuổi đôi mươi hay đã bước vào cái tuổi bốn mươi cũng canh cánh bên mình nổi thương nổi nhớ với người mình yêu đôi khi có những suy nghĩ vượt quá ngoài giới hạn của hiện thực, tôi yêu anh tôi đâu sợ chạm đến điểm tận cùng cho dù cái kết thúc của anh sẽ là sự bắt đầu của tôi. nhưng anh ấy bao giờ cũng thế có yêu đấy nhưng chưa thật lòng anh cứ xích từng tý, từng tý một đến với tôi còn tôi ,chao ui người con gái từng khát khao được yêu muốn cái gì đó như gió bão chứ không đủ sức chịu đựng lâu của mưa ngâu. Thế rồi tất cả đã diễn ra với chúng tôi đó là những cuộc hẹn hò, những bức thư đắm thấm hạnh phúc rụt rè trong ham muốn tình yêu đã chiếm lĩnh cuộc đời tôi nên từ đó anh luôn nghĩ rằng phải có trách nhiệm với tôi và ngược lại tôi phải chịu đựng sự mong muốn, chờ đợi khát khao cháy bỏng trong cơ thể và trái tim của tôi ,tôi nghĩ rằng thật khó khăn nhưng sung sướng biết bao khi được anh thương được anh yêu được anh chọn tôi đã thôi thúc những ao ước của tình yêu tôi đã trao tất cả cho anh bởi thời gian tôi và anh ít gặp nhau nên tình yêu luôn cảm thấy đói vì thế mà tình cảm của chúng tôi càng mãnh liệt hơn, tình yêu tôi giành cho anh ấy có rất nhiều người phải đối nhưng tôi cho đó là miệng lưỡi của người đời, tôi bất chấp tất cả để đến với anh cứ thế mà trải dài trong ngày tháng yêu đương......
""Ai biết được trong tro còn lửa
Ngọn lửa hồng đốt cháy những vầng thơ""
Rồi một hôm trời đất như quay cuồng khi tôi vô tình đọc được những dòng tin nhắn của cô ấy trong điện thoại của anh ,tôi đứng chết lặng chẳng nói được lời nào dù anh có giải thích thì cũng chỉ vô nghĩa mà thôi tôi mặc kệ tất cả lửng thững bước đi như một kẻ không hồn đầu óc bộn bề những suy nghĩ,tôi cảm thấy hận anh vô cùng ,chưa bao giờ tôi cảm thấy ghét anh đến thế,hình như trong tình yêu tôi là một cô bé ngốc nghếch chỉ biết yêu anh chứ không dám nghĩ đến ai,t như hạt cát nhỏ giữa bãi sa mạc không tạo nên gợn cát tôi quá tầm thường nhỏ bé còn anh thì cao ngạo từng trải biết chừng nào có lẽ trong mắt anh tôi chỉ là cô bé trẻ con quá tâm thường nói theo đúng nghĩa của nó, tôi chỉ là người khách qua đường mà thôi,có thể anh sẽ cười hay cho rằng đó là những câu nói bình thường mỗi khi tôi tâm sự cùng anh ,anh sẽ cho là trẻ con là không biết yêu.....Bất chợt đằng sau có cánh tay kéo giật người tôi lại và rồi tôi không còn biết gì nữa,khi tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang ở bệnh viện tay anh nắm chặt bàn tay tôi anh bảo" dữ nữa đi giận nữa đi" Anh có thói quen mỗi lần tôi giận anh đều ôm chặt và dúi mặt tôi vào ngực anh không cho tôi thở đến khi nào tôi đầu hàng chịu thua mới thôi ,đó là điều mà tôi cảm thấy hạnh phúc ,
Về đến nhà anh vui mừng bồng xốc tôi lên ghé sát vào tai tôi anh bảo bác sĩ nói chúng mình sắp có em bé rồi ,mắt tôi chợt sáng lên nhưng cũng không giấu nỗi lo âu ,niềm hy vọng léo lên rồi cũng vụt tắt vào dòng suy nghĩ , anh nào có biết bởi vì một nụ hoa được thụ phấn trong cõi đam mê thì điều đó đối với tôi đồng nghĩa với cái chết ,tình yêu và hôn nhân là hai sợi dây pha cùng luồng điện nếu đồng pha sẽ là động lực lớn nếu lệch pha nó sẽ triệt tiêu va kìm hãm lẫn nhau anh đang lừa dối tôi nên tôi không muốn lấy điều này để níu giữ chân anh ,nhưng đứa bé nào đâu có tội tình gì ,tôi phải làm gì đây? tôi chỉ biết rất rõ là tôi chưa thể sinh con trong lúc này được ,nghĩ đến đây tôi không dám nghĩ thêm điều gì nữa một sinh linh nhỏ bé đang hình thành trong cơ thể của tôi , tôi gượng cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra ,tôi thấy cuộc sống, tình yêu và hôn nhân chưa bao giờ lại phức tạp đến thế,tất cả mọi cái không đơn giản như tôi nghĩ chút nào.Gia đình, bạn bè và công việc áp lực nặng nề chồng chất áp lực đã đưa tôi đến con đường tội lỗi mà tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến chỉ một phút nông nổi mà tôi đã nhẫn tâm vất bỏ chính giọt máu của mình để rồi phải sống trong sự hối hận và dặn vặt lương tâm,tôi trách mình sao mà ích kỷ đến thế,để bây giờ mỗi khi màn đêm buông xuống mọi người đã chìm trong giấc ngủ thì một mình âm thầm cuộn mình trong dòng nước mắt ,tôi thấy mình xanh xao tiều tụy tôi không muốn gặp ai kể cả anh, tôi như kẻ chạy trốn và thấy mình không xứng đáng, tôi muốn làm gì đó cho vơi đi sự hối hận trong lòng nhưng ngoài những lời cầu nguyện tôi biết làm gì hơn ,một hôm chợt nghĩ ra một nơi mà tôi có thể tin tưởng và gởi gắm .tôi quyết định trở về việt nam đưa linh hồn bé nhỏ của tôi gởi vào cửa phật hy vọng có thể nghe thấy những lời hối lỗi của người mẹ nhẩn tâm này và cũng hy vọng con yêu sớm được siêu thoát làm lại kiếp người tôi thấy nhẹ nhàng hơn khi làm những điều đó.
Tôi trở lại Đài loan tiếp tục công việc của mình,cuộc sống vẫn thế nhưng tâm hồn thì hoàn toàn thay đổi, ngày đó anh biết tôi yêu thích biển nên mỗi lần tôi giận hay có tâm sự không vui anh đều đưa tôi đi ngắm biển để tôi mặc sức mà la hét ,rồi nghe anh kể về những câu chuyện thần thoại của thời xưa, nên từ đó biển trở thành điểm hẹn của chúng tôi và cũng là nơi để tôi trút bỏ hết những muộn phiền .Tôi cúi xuống nhặt một nữa mảnh ốc rồi bước nhẹ về phía tảng đá nơi tôi và anh từng có nhiều kỷ niệm "anny" câu gọi quá thân quen đã làm tôi giật mình quay lại trước mắt tôi là anh trên tay cầm đoá hoa cúc màu trắng ,anh đi vội về phía tôi ,không cần cho phép anh ôm chằm lấy tôi trong giọng nói vừa thương vừa giận "ngốc ah...ngốc ah"giọng anh run run ,tôi gục đầu vào lòng anh khóc nức nở ,tôi cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa .sống trên đời này tất cả mọi thứ đều có thể mất đi kể cả xác thịt cũng tan thành mây khói chỉ có một cái duy nhất tồn tại đó là tình yêu ,nó vĩnh viễn tồn tại với không gian và thời gian,tốt hơn hết ta nên quên đi quá khứ cho nó lùi vào dĩ vãng để đón nhận sự thực của cuộc đời, "Vì đời người như bóng cây, hơi đâu mà nghĩ chuyện dong dài viễn vông""tôi nói như vậy không phải là ta phó thác cho dòng đời buông trôi vô định, mà chúng ta là con người,con người đích thực biết yêu, thương ,cảm, giận biết nhận ra chân lý giá trị của cuộc đời để rồi khi gặp thác ghềnh tung bọt nước hát ca ...
Anh đặt nhẹ đoá hoa trên mặt biển sóng biển vô tình cuốn mỗi lúc mỗi xa hơn và tôi đã hiểu tại sao anh chọn màu cúc trắng ,anh kéo nhẹ tôi vào lòng lặng nhìn theo cho đến khi không còn thấy gì nữa chỉ còn lại tiếng sóng biển rì rào và từng nhịp thở ấm áp của anh .gió cứ nhẹ nhàng thổi bay làn tóc rối,,,,cảm ơn những gì tôi đã từng trải qua ,cảm ơn đất nước và những tấm lòng bao dung để những đứa con tha hương như chúng tôi cảm nhận được sự ấm áp của tình người ,,,
Biển thầm lặng hôm nay sao khác thế
Đôi mắt huyền ngơ ngác ngóng về đâu
Biển thẹn thùng nâng niu chùm cúc trắng
trắng vô thường trắng cả biển hoàng hôn
Ngoài trời mưa rơi rơi
Lòng ai như chơi vơi
Buồn ơi hoen ướt mi ai rồi
Đâu đó vọng lại tiếng nhạc cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi ,tôi lồm cồm ngồi dậy kéo vội tấm chăn dưới góc giường choàng ngang người mắt liếc nhẹ qua khe cửa sổ thấy heo hút mấy ánh điện và tiếng tí tách buồn hiu của mưa .im lặng một hồi tôi bắt đầu suy nghĩ nổi cô đơn ,trống trải làm cho tôi cảm thấy ngột ngạt và sợ hãi một điều gì đó mà không sao ngủ được . Ngoài trời lại đổ cơn mưa lòng cảm thấy cô đơn đến lạ lùng ,thường cái nóng dễ làm ta quên đi tất cả ,còn cái lạnh buốt giá lại thấm sâu đến tận xương thịt ,có phải hạt mưa đã mang hình bóng anh về hay tiếng mưa rơi của xứ huê´ làm tôi thêm nhớ .....nhớ....bất chợt những ký ức ùa về như cuốn phim quay chậm trong đầu óc của tôi ,tôi thở dài mệt mỏi .
> Thời gian thấm thoát mà đã 10 năm trôi qua bất giác tôi mỉm cười chua chát khi nhớ lại ngày ấy ,cái ngày đầu tiên bước chân đến hòn đảo ngọc này , đó là một ký ức không thể nào quên đối với tôi và có lẽ những người đi lao động ai cũng phải trải qua một lần như thế.tôi không thể tưởng tượng được họ có thể đối xử với chúng tôi như một kẻ phạm tội ,chúng tôi được nhốt trong một căn hộ rất hẹp với cả hàng trăm người , thấy sự mệt mỏi hiện lên trên từng khuôn mặt ,tôi không khỏi bàng hoàng lo sợ ,lần đầu tiên trong đời tôi chứng kiến cảnh tượng như thế này ,tôi thấy mình như lạc vào hô´sâu vực thẳm ,tôi đã khóc ,khóc rất nhiều đầu óc tôi bộn bề những suy nghĩ. Rằng có phải tôi đã chọn sai con đường rồi không ?...... mới hôm qua trong tôi đã có bao nhiêu ước mơ mà giờ đây chỉ trong chốc lát tất cả đều biến mất chỉ còn lại sự sợ hãi .....tôi thật sự muốn trở về với quê hương thân yêu của tôi mà thôi ,tôi thấy mình như đang đứng giữa ngã ba đường mà lựa chọn sự lựa chọn như trò chơi may rủi . Xong những suy nghĩ đó đã không đánh gục được sự khát vọng trong tôi ,tôi lấy hết cam đảm tự nhủ với lòng mình " hãy cô´lên ta ơi "nếu như đây là sự an bài của thượng đế thi`hãy chấp nhận đối đầu với sự thật ,đây là bước ngoặt đầu tiên và cũng là thử thách lớn trong cuộc đời của tôi .
> Rồi hai ngày khám sức khỏe cũng trôi qua tôi từ giã Cao Hùng đến với thành phố Đào Viên, đến đây tôi như một cái máy cặm cụi làm từ sáng đến khuya rồi một tuần thử việc cũng qua đi,tôi chính thức đi nhận công việc chính của mình.
Hôm nay thời tiết âm u không như mọi ngày tôi mệt mỏi xách chiếc va ly lên xe, chiếc xe từ từ chuyển bánh rồi cũng khuất dần sau những dãy núi trùng điệp ,rời xa sự náo nhiệt của đô thị đến nơi đây tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều không khí và cảnh vật ở đây sao mà thân quen đến thế trước mắt tôi bắt đầu hiện ra một màu xanh biêng biếc với những cơn gió nhẹ nhàng nối đuôi nhau tạo thành những làn sóng như mặt biển lung linh hiền hoà với mùi hương tóc mạ non,ôi sao làm lòng người lưu luyến đến thế, nhưng càng đi không gian càng yên tĩnh con đường lại vắng vẻ hơn sự sợ hãi bắt đầu hiện lên trong tâm trí của tôi rồi tôi lại thiếp đi lúc nào không biết, cho đến lúc nghe có ai đó gọi tên tôi giật mình tỉnh dậy thì tiếng chị phiên dịch bảo sắp đến nhà chủ rồi dậy đi em ,thì chiếc xe cũng đúng lúc dừng trước ngõ một ngôi nhà sang trọng
Tôi loay hoay xách hành lý xuống trong sự choáng váng vì say xe chưa kịp đứng vững thì trước mắt tôi xuất hiện một người đàn ông cao to đồ sộ da dẻ đen óng ai mới nhìn cũng sợ thót cả tim ,tôi khép nép sau lưng chị phiên dịch như một đứa trẻ mới lên ba,nhìn thấy hai người cứ nói nói cười cười không hiểu họ đang nói gì , một lúc sau chị quay sang bảo tôi rằng đây là ông chủ của em sau này cố gắng làm việc chăm chỉ nhé. Thấy mặt tôi tái xanh vì sợ,kinh nghiệm làm việc lâu năm của một người phiên dịch chị kéo nhẹ tay tôi nói nhỏ, không sao đâu em nhìn bề ngoài người ta vậy chứ con người ở đây họ tốt lắm đừng suy nghĩ lung tung cố gắng làm việc rồi dần dần sẽ quen ,lời nói ngọt ngào của chị ấy giờ vẫn đượm mãi trong tôi
Thời gian cứ thế trôi đi những giọt nước mắt trước kia của tôi đã thay vào là những nụ cười vô giá ,sự khâm phục và lòng tôn trọng đã cho tôi hiểu sâu về những con người không thể đánh giá qua sự bề ngoài được , đằng sau dung mạo đáng sợ đó là những con người có cả một tấm lòng bao dung và trái tim nhân hậu. Tôi đã được sống và làm việc trong sự chăm sóc, dìu dắt của họ nhờ sự nhiệt tình đó mà tôi rất mau chóng hòa nhập vào cuộc sống công việcvà con người ở đây
Ba năm trôi qua là quãng thời gian không dài nhưng cũng đủ để tôi cảm nhận được tình cảm mà tôi dành cho bà cụ mặc dù tôi không muốn nhìn thấy mỗi ngày căn bệnh hành hạ thân sát bà nhưng khi bà vĩnh viễn ra đi lòng tôi đau như đứt từng khúc ruột,nước mắt tôi rơi nhưng thời gian và con đường không dừng lại cuộc sống cứ thế diễn ra mà tôi thì chưa chuẩn bị được gì.
Thế nhưng ông trời đã thêm một lần mỉm cười với tôi khi nghe ông chủ bảo đã tìm được công việc mới cho tôi,
công việc của tôi rất thuận lợi ở đây họ như người mẹ người cha và anh em trong gia đình của tôi , họ chăm sóc, dạy bảo tôi từng tý một, từ những công việc nhỏ nhặt nhất cho đến lời ăn tiếng nói, những lúc tôi ốm đau hay có tâm sự gì họ luôn luôn là người động viên an ủi chăm sóc tôi, tình cảm họ dành cho tôi không thể bọc lộ ra hết trong hai từ cảm ơn là đủ được, họ đã xem tôi không khác gì những thành viên trong gia đình của họ . Tôi bắt đầu học tiếng trung qua những bài hát mà họ thường dạy tôi rồi họ tạo điều kiện cho tôi tiếp cận với vi tính,từ ngày biết dùng vi tính biết lên mạng tôi đã biết thêm rất nhiều tin tức về đất nước của mình cũng như các nước bạn trên thế giới và nhất là biết thêm về văn hoá tập quán , những phong cảnh tuyệt vời của đất nước phồn hoa mà tôi đang sống, tôi thấy mình thật may mắn và hạnh phúc biết bao khi được sống và làm việc trên một đất nước văn minh như thế này, tôi có thêm nhiều bạn bè và được tham gia giao lưu học hỏi nhiều điều bổ ích ,tôi tham gia rất nhiều hoạt do chính phủ Đài loan tổ chức dành cho những lao động nước ngoài cũng như Tân Di Dân và tôi rất hãnh diện được mang bản sắc dân tộc của chính đất nước mình qua những lời ca điệu múa và những tà áo dài giới thiệu đến với đất nước và con người thân yêu ở nơi đây ,tôi thấy cuộc sống mình trở nên thú vị và có ý nghĩa rất nhiều..bên cạnh đó Tình yêu cũng chiếm một phần quan trọng trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta .
Để rồi như một định mệnh tôi và anh hai tâm hồn lạc lõng con tim tôi trống vắng và anh đã đến, từ đó chúng tôi quen nhau.
Ngày anh đến bên tôi đã làm con tim tôi xao xuyến, chính anh đã thắp sáng lên ngọn lửa hồng khát khao yêu thương, tôi bắt đầu cảm nhận được hương vị của tình yêu, như chim non mới bắt đầu tập hót và anh đã đến thật đúng lúc, giữa ngưỡng cửa cuộc đời anh đã hứa sẽ nắm chặt tay tôi bước vào cánh cửa đó và bày vẽ cho tôi biết những gì anh đã từng trải qua, tôi sung sướng và hạnh phúc biết chừng nào, thế là điều gì đã đến... Tôi đã yêu anh. Tình yêu của người con gái tha hương cũng trong trắng ngây thơ như bao đôi tình nhân khác cứ thế mà trải dài trong tình cảm của anh.
Rồi không biết tự bao giờ tôi lại có thói quen đợi một điều gì đó ở nơi anh, chỉ một lời động viên hay chỉ là nhắc nhở thật đơn giản thế mà tôi cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, từ đó mỗi khi đến ngày nghỉ tôi đều dành hết thời gian cho anh, ở bên anh tôi thấy thật sung sướng, con tim tôi rạo rực như muốn nói cùng anh điều gì đó nhưng lòng tôi cảm thấy một nữa thẹn thùng hình như có một chút gì ngăn cách, phải chăng vì sự chênh lệch giữa anh và tôi, đã bao lần tôi xuy nghĩ rằng khi người ta yêu nhau dù đầu non cuối biển dù chớm tuổi đôi mươi hay đã bước vào cái tuổi bốn mươi cũng canh cánh bên mình nổi thương nổi nhớ với người mình yêu đôi khi có những suy nghĩ vượt quá ngoài giới hạn của hiện thực, tôi yêu anh tôi đâu sợ chạm đến điểm tận cùng cho dù cái kết thúc của anh sẽ là sự bắt đầu của tôi. nhưng anh ấy bao giờ cũng thế có yêu đấy nhưng chưa thật lòng anh cứ xích từng tý, từng tý một đến với tôi còn tôi ,chao ui người con gái từng khát khao được yêu muốn cái gì đó như gió bão chứ không đủ sức chịu đựng lâu của mưa ngâu. Thế rồi tất cả đã diễn ra với chúng tôi đó là những cuộc hẹn hò, những bức thư đắm thấm hạnh phúc rụt rè trong ham muốn tình yêu đã chiếm lĩnh cuộc đời tôi nên từ đó anh luôn nghĩ rằng phải có trách nhiệm với tôi và ngược lại tôi phải chịu đựng sự mong muốn, chờ đợi khát khao cháy bỏng trong cơ thể và trái tim của tôi ,tôi nghĩ rằng thật khó khăn nhưng sung sướng biết bao khi được anh thương được anh yêu được anh chọn tôi đã thôi thúc những ao ước của tình yêu tôi đã trao tất cả cho anh bởi thời gian tôi và anh ít gặp nhau nên tình yêu luôn cảm thấy đói vì thế mà tình cảm của chúng tôi càng mãnh liệt hơn, tình yêu tôi giành cho anh ấy có rất nhiều người phải đối nhưng tôi cho đó là miệng lưỡi của người đời, tôi bất chấp tất cả để đến với anh cứ thế mà trải dài trong ngày tháng yêu đương......
""Ai biết được trong tro còn lửa
Ngọn lửa hồng đốt cháy những vầng thơ""
Rồi một hôm trời đất như quay cuồng khi tôi vô tình đọc được những dòng tin nhắn của cô ấy trong điện thoại của anh ,tôi đứng chết lặng chẳng nói được lời nào dù anh có giải thích thì cũng chỉ vô nghĩa mà thôi tôi mặc kệ tất cả lửng thững bước đi như một kẻ không hồn đầu óc bộn bề những suy nghĩ,tôi cảm thấy hận anh vô cùng ,chưa bao giờ tôi cảm thấy ghét anh đến thế,hình như trong tình yêu tôi là một cô bé ngốc nghếch chỉ biết yêu anh chứ không dám nghĩ đến ai,t như hạt cát nhỏ giữa bãi sa mạc không tạo nên gợn cát tôi quá tầm thường nhỏ bé còn anh thì cao ngạo từng trải biết chừng nào có lẽ trong mắt anh tôi chỉ là cô bé trẻ con quá tâm thường nói theo đúng nghĩa của nó, tôi chỉ là người khách qua đường mà thôi,có thể anh sẽ cười hay cho rằng đó là những câu nói bình thường mỗi khi tôi tâm sự cùng anh ,anh sẽ cho là trẻ con là không biết yêu.....Bất chợt đằng sau có cánh tay kéo giật người tôi lại và rồi tôi không còn biết gì nữa,khi tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang ở bệnh viện tay anh nắm chặt bàn tay tôi anh bảo" dữ nữa đi giận nữa đi" Anh có thói quen mỗi lần tôi giận anh đều ôm chặt và dúi mặt tôi vào ngực anh không cho tôi thở đến khi nào tôi đầu hàng chịu thua mới thôi ,đó là điều mà tôi cảm thấy hạnh phúc ,
Về đến nhà anh vui mừng bồng xốc tôi lên ghé sát vào tai tôi anh bảo bác sĩ nói chúng mình sắp có em bé rồi ,mắt tôi chợt sáng lên nhưng cũng không giấu nỗi lo âu ,niềm hy vọng léo lên rồi cũng vụt tắt vào dòng suy nghĩ , anh nào có biết bởi vì một nụ hoa được thụ phấn trong cõi đam mê thì điều đó đối với tôi đồng nghĩa với cái chết ,tình yêu và hôn nhân là hai sợi dây pha cùng luồng điện nếu đồng pha sẽ là động lực lớn nếu lệch pha nó sẽ triệt tiêu va kìm hãm lẫn nhau anh đang lừa dối tôi nên tôi không muốn lấy điều này để níu giữ chân anh ,nhưng đứa bé nào đâu có tội tình gì ,tôi phải làm gì đây? tôi chỉ biết rất rõ là tôi chưa thể sinh con trong lúc này được ,nghĩ đến đây tôi không dám nghĩ thêm điều gì nữa một sinh linh nhỏ bé đang hình thành trong cơ thể của tôi , tôi gượng cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra ,tôi thấy cuộc sống, tình yêu và hôn nhân chưa bao giờ lại phức tạp đến thế,tất cả mọi cái không đơn giản như tôi nghĩ chút nào.Gia đình, bạn bè và công việc áp lực nặng nề chồng chất áp lực đã đưa tôi đến con đường tội lỗi mà tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến chỉ một phút nông nổi mà tôi đã nhẫn tâm vất bỏ chính giọt máu của mình để rồi phải sống trong sự hối hận và dặn vặt lương tâm,tôi trách mình sao mà ích kỷ đến thế,để bây giờ mỗi khi màn đêm buông xuống mọi người đã chìm trong giấc ngủ thì một mình âm thầm cuộn mình trong dòng nước mắt ,tôi thấy mình xanh xao tiều tụy tôi không muốn gặp ai kể cả anh, tôi như kẻ chạy trốn và thấy mình không xứng đáng, tôi muốn làm gì đó cho vơi đi sự hối hận trong lòng nhưng ngoài những lời cầu nguyện tôi biết làm gì hơn ,một hôm chợt nghĩ ra một nơi mà tôi có thể tin tưởng và gởi gắm .tôi quyết định trở về việt nam đưa linh hồn bé nhỏ của tôi gởi vào cửa phật hy vọng có thể nghe thấy những lời hối lỗi của người mẹ nhẩn tâm này và cũng hy vọng con yêu sớm được siêu thoát làm lại kiếp người tôi thấy nhẹ nhàng hơn khi làm những điều đó.
Tôi trở lại Đài loan tiếp tục công việc của mình,cuộc sống vẫn thế nhưng tâm hồn thì hoàn toàn thay đổi, ngày đó anh biết tôi yêu thích biển nên mỗi lần tôi giận hay có tâm sự không vui anh đều đưa tôi đi ngắm biển để tôi mặc sức mà la hét ,rồi nghe anh kể về những câu chuyện thần thoại của thời xưa, nên từ đó biển trở thành điểm hẹn của chúng tôi và cũng là nơi để tôi trút bỏ hết những muộn phiền .Tôi cúi xuống nhặt một nữa mảnh ốc rồi bước nhẹ về phía tảng đá nơi tôi và anh từng có nhiều kỷ niệm "anny" câu gọi quá thân quen đã làm tôi giật mình quay lại trước mắt tôi là anh trên tay cầm đoá hoa cúc màu trắng ,anh đi vội về phía tôi ,không cần cho phép anh ôm chằm lấy tôi trong giọng nói vừa thương vừa giận "ngốc ah...ngốc ah"giọng anh run run ,tôi gục đầu vào lòng anh khóc nức nở ,tôi cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa .sống trên đời này tất cả mọi thứ đều có thể mất đi kể cả xác thịt cũng tan thành mây khói chỉ có một cái duy nhất tồn tại đó là tình yêu ,nó vĩnh viễn tồn tại với không gian và thời gian,tốt hơn hết ta nên quên đi quá khứ cho nó lùi vào dĩ vãng để đón nhận sự thực của cuộc đời, "Vì đời người như bóng cây, hơi đâu mà nghĩ chuyện dong dài viễn vông""tôi nói như vậy không phải là ta phó thác cho dòng đời buông trôi vô định, mà chúng ta là con người,con người đích thực biết yêu, thương ,cảm, giận biết nhận ra chân lý giá trị của cuộc đời để rồi khi gặp thác ghềnh tung bọt nước hát ca ...
Anh đặt nhẹ đoá hoa trên mặt biển sóng biển vô tình cuốn mỗi lúc mỗi xa hơn và tôi đã hiểu tại sao anh chọn màu cúc trắng ,anh kéo nhẹ tôi vào lòng lặng nhìn theo cho đến khi không còn thấy gì nữa chỉ còn lại tiếng sóng biển rì rào và từng nhịp thở ấm áp của anh .gió cứ nhẹ nhàng thổi bay làn tóc rối,,,,cảm ơn những gì tôi đã từng trải qua ,cảm ơn đất nước và những tấm lòng bao dung để những đứa con tha hương như chúng tôi cảm nhận được sự ấm áp của tình người ,,,
Biển thầm lặng hôm nay sao khác thế
Đôi mắt huyền ngơ ngác ngóng về đâu
Biển thẹn thùng nâng niu chùm cúc trắng
trắng vô thường trắng cả biển hoàng hôn