2014-05-30 / Ruddy / kinh nghiệm sống của tôi / Tiếng Việt / 我的老師
Thời gian thắm thoát thoi đưa
Nó đi đi mãi có chờ một ai
Thời gian trôi đi nhanh quá,mới đó mà tôi đến Đài Loan đã hơn mười hai năm rồi.Mười hai năm không phải là một khoảng thời gian dài nhưng cũng chẳng phải là ngắn đối với những con người xa xứ như tôi.Trải qua nhiều gian nan vất vả trong khoảng thời gian đầu khi mới đến hòn đảo được mệnh danh là hòn Đảo Ngọc,tôi từ từ thích ứng và hòa nhập một cách thành công vào cuộc sống nơi xứ lạ.Cũng không biết tự bao giờ Đài Loan đã trở nên thân thương với tôi hay nói một cách khác Đài Loan đã trở thành quê hương thứ hai của tôi.Tôi yêu Đài Loan như yêu chính quê hương Việt Nam thân thương của mình vậy.
Có thể sống rông ruổi không phải là sự lựa chọn duy nhất.
Thế nhưng tôi đã cố chọn để bước đi trên con đường này.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình không giàu có và cũng không trọn vẹn.Bố mẹ tôi ly hôn khi tôi lên ba.Không quản nhọc nhằn mẹ tôi một thân một mình lặn lội thân cò nhưng cuộc sống vẫn không đầy đủ,cứ vẫn thiếu trước hụt sau.Để giúp mẹ,giúp gia đình ngay từ khi còn bé,ngoài giờ học ra tôi đã làm đủ mọi việc để có thể đỡ đần gánh nặng cho mẹ thay vì đi học thêm như bạn bè cùng trang lứa.Thiếu vắng tình thương yêu và sự chăm sóc của bố lại là chị cả trong gia đình,phải bươn chải từ tấm bé nên tôi trở nên già dặn hơn nhiều so với bạn bè đồng trang lứa.Tôi cũng không còn nhớ rõ bắt đầu từ khi nào,chỉ nhớ rằng từ khi tôi hiểu biết được cuộc sống khốn khó của gia đình mình thì tôi không bao giờ ngừng thôi mơ ước về một ngày mai tốt đẹp hơn.Tôi tự vẽ ra cho mình những ước mơ cho tương lai và lên kế hoạch để có thể thực hiện.Và cũng chính vì thế mà tôi đã lựa chọn cho mình một cuộc sống xa nhà.
Vâng tôi đã lựa chọn mà đã là sự lựa chọn thì có bao giờ được trọn vẹn.Tôi chọn cho mình cuộc sống phiêu lưu nơi xứ người thay vì cuộc sống bình dị bên người thân,bạn bè.Có lẽ ký ức về ngày ấy-cái ngày tôi rời quê hương Việt Nam thân yêu - để đáp máy bay đến Đài Loan sẽ không bao giờ nhạt phai trong tôi.Bỏ ngoài tai những lời ngăn cản của bạn bè và người thân,tôi quyết định ra đi vì một ngày mai tươi sáng để lại sau lưng mẹ già ,em dại với những dòng lệ yêu thương tuôn trào theo những lo lắng cho những ngày sắp tới của tôi.Chuyến bay cất cánh mang tôi đến một phương trời xa lạ – một nơi mà tôi không hề có người thân cũng như bạn bè - nhưng lại là phương trời mà tôi hằng ước ao được một lần đặt chân đến.Hành trang tôi mang theo là một chiếc valy nhỏ nhưng lại chứa đựng biết bao mơ ước, hoài bảo và tràn đầy niềm tin về một tương lai rực rỡ.Chính ước mơ đã chấp cánh cho tôi bay lên đến đích thành công.
Chuyến bay đêm xé tan sự yên tĩnh của không gian bao la.Thấp thoáng xa xa những tia sáng lấp lóe của những vì sao như đang thấp sáng những ước mơ và niềm tin của tôi.Máy bay dần dần hạ thấp độ cao trong sự hồi hộp đợi chờ của tôi.Thành phố cảng Cao Hùng – Đài Loan từ từ hiện ra đẹp rực rỡ với muôn vàn tia sáng lấp lánh phát ra từ những ánh đèn.Ký túc xá của tôi nằm gần khu công nghiệp nên thật yên tĩnh chứ không ồn ào và náo nhiệt như ở trung tâm Cao Hùng.Vào những ngày nghĩ tôi và đám bạn rủ nhau đạp xe lòng vòng gần khu ký túc xá mà có cảm giác như đang đi dạo ở vùng thôn quê Việt Nam vậy.Có lúc ngồi suy tư một mình tôi tự cảm thấy mình thật là dũng cảm.Để có thể đứng vững trong một môi trường hoàn toàn xa lạ tôi đã phải cố gắng biết bao. Có muôn vàn khó khăn mà tôi phải đối mặt trong những ngày đầu mới đến Đảo Ngọc – Đài Loan.Mặc dù tôi đã trang bị cho mình vốn tiếng Anh khá tốt để có thể nhanh chóng hòa nhập với môi trường công việc mới,tuy nhiên tôi vẫn gặp vấn đề trong việc bất đồng ngôn ngữ bởi không phải bất cứ người Đài Loan nào cũng giỏi tiếng Anh.Những khi ra đường mua sắm,ngôn ngữ chính mà tôi thường dùng đó là ra dấu.Và tôi nhận ra rằng cho dù vốn tiếng Anh của tôi có khá đến mấy thì tôi vẫn phải học tiếng Trung để có thể hòa nhập được với cuộc sống ở đây.Thế là tôi bắt đầu dành thời gian rảnh để học tiếng Trung sau giờ làm và vào những ngày nghĩ.Khác với những gì người ta thường nói với tôi trước kia,chính phủ Đài Loan rất quan tâm đến lao động cũng như cô dâu nước ngoài.Có rất nhiều trung tâm dạy miễn phí tiếng Trung cho người lao động và cô dâu nước ngoài nằm rải rác khắp nơi trên đất nước Đài Loan.Mặc dù dạy miễn phí nhưng các thầy cô chỉ dẫn rất tận tình.Vâng, có đến qua thì mới hiểu được rằng con người Đài Loan rất thân thiện và hiếu khách.Tất nhiên cuộc sống thì sẽ có người thế này người thế kia thì mới gọi là cuộc sống.Và điều quan trọng nhất mà tôi tâm niệm đó là nếu muốn ai đó tốt với mình thì mình phải tốt với người ta trước.Hơn nữa cuộc sống mà được mọi người yôu thương quý mến thì cuộc sống mới có ý nghĩa.
Ngoài việc học tiếng thì tôi còn phải học để thích nghi với môi trường xung quanh mình.Mãi đến giờ tôi vẫn còn cảm thấy xấu hổ vì tôi đã chen vào lấy cơm trong khi những người khác đang xếp hàng.Không phải vì tôi cố ý mà vì tôi chưa từng biết đến thói quen này khi ở Việt Nam ngoại trừ những ngày tháng học trò.Tuy xấu hổ vì bị nhắc nhở nhưng tôi lại thấy mình lớn khôn ra vì đã học được một thói quen tốt.Tôi nghĩ nếu tôi không đến Đài Loan thì có lẽ tôi sẽ không bao giờ học được thói quen tốt này.Đúng như tục ngữ Việt Nam có câu :
Đi một ngày đàng học một sàng khôn
Để thích nghi với cuộc sống ở nơi xứ lạ quê người thì quả là một điều không dễ dàng chút nào.Tôi còn nhớ như in cái lần mà tôi bắt nhằm xe buýt để rồi tôi không biết mình sẽ xuống ở trạm nào để trở về ký túc xá mà cứ ngồi mãi cho đến khi về đến bến.Cũng may cho tôi là đã gặp được bác tài xế tốt.Bác ấy đã dắt tôi đến đúng tuyến xe và dặn dò người tài xế phải cho tôi xuống ở trạm nào.Thật là cảm động vì trong cái cuộc sống đầy bận rộn và bon chen này thì chẳng có ai mà có thời gian rãnh để quan tâm đến ai chứ đừng nói đến việc giúp đỡ nhau.Thế mới biết cuộc sống vẫn đầy màu hồng và tôi đã đúng vì tôi đã từng lạc quan tuyên bố với những ai lo lắng cho tôi rằng tôi không tin là trên đời này không có người tốt và tôi càng không tin Đài Loan mệnh danh là Đảo Ngọc mà lại không có người tốt.Chính vì thế mà tôi càng tin rằng nhất định phải nhìn đời bằng ánh mắt màu hồng.Phải có cái nhìn lạc quan thì cuộc sống bạn mới vui lên được vì đường đời vốn không bao giờ bằng phẳng.
Nói về thích nghi cuộc sống ở một đất nước xa lạ thì ngoài việc thích nghi trong cuộc sống hằng ngày còn phải thích nghi với môi trường làm việc và những phong tục tập quán.Tôi phải công nhận rằng người Đài Loan có tác phong công nghiệp rất tốt.Ngày đầu tiên đi làm tôi còn chưa quen nên cảm thất rất sợ mặc dù tôi biết đây là tác phong làm việc tốt.Tôi cảm thấy chóng mặt trước cách đi như bay và cách nói chuyện nhanh như gió của mọi người trong công ty.Có lúc tôi cũng cảm thấy sợ đến rơi nước mắt vì không biết có phải người ta giận hay ghét bỏ gì mình hay không mà lại to tiếng như thế,nhưng dần dần rồi tôi cũng hiểu ra rằng đấy chỉ là thói quen chứ người ta không hề có ý gì.Có lần được dịp đến Đài Bắc tham quan,tôi cảm thấy mình thật lạc lõng giữa dòng người tấp nập lại qua.Họ đi nhanh và không để ý gì đến những gì đang xảy ra xung quanh mình,nhanh như thể họ đang gấp để không phải lỡ chuyến tàu sắp rời bến.Ở một khía cạnh nào đó thì có người cho rằng quá chạy theo nhịp sống như thế sẽ trở thành người vô cảm.Bạn không để ý tới môi trường xung quanh bạn thì làm sao bạn có thể nhìn thấy ai đó đang rất cần sự giúp đỡ của bạn cho dù người ấy đang ở gần sát bên bạn. Có lẽ đây có thể chỉ là cách suy nghĩ của riêng tôi nhưng xét ở khía cạnh nào đó thì nó vẫn đúng.Đúng bởi vì sao?Bởi họ đang sống ở một đất nước công nghiệp đang phát triển.Nếu họ không nhanh lẹ thì họ sẽ bị bỏ rơi ,hơn thế nữa là họ sẽ trở nên lạc hậu.Tất nhiên khi nhận xét một sự việc thì người ta có quyền nhìn ở nhiều góc độ khác nhau.Và đương nhiên ở từng góc độ khác nhau thì sẽ cho kết quả khác nhau.Với tôi thì tôi tự an ủi mình rằng do người ta quá bận rộn để bươn chảy cho cuộc sống chứ chắc gì người ta vô cảm.Như bài thơ “ Có khi nào “ của tác giả Bùi Minh Quốc :
Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đã đi lướt qua nhau
Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu
Cuộc sống là thế đấy,đầy bon chen và bận rộn.Đến một nửa của mình mà người ta có khi còn để lạc nữa thì còn gì đáng nói.Tự an ủi mình như thế tôi cảm thấy đỡ hơn rất nhiều,không còn lúc nào cũng mang nặng cái cảm giác bơ vơ lạc lõng giữa xứ lạ quê người nữa.Từ đó tôi rút ra cho mình phương châm sống là phải biết tự an ủi cho chính mình.
Thời gian cứ thế dần trôi,cuộc sống đầy bận rộn với những lo toan cứ như một guồng máy cuốn tôi không ngừng nghĩ.Cũng có lúc tôi yếu lòng vì quá mệt mỏi, muốn buông xuôi tất cả nhưng nghĩ đến gia đình và người thân,họ sẽ ra sao nếu không có tôi?Và thế là tôi lại tiếp tục đứng lên và bước tiếp.Tôi chưa bao giờ đầu hàng số phận cũng như tôi chưa bao giờ tin số phận vì tôi cho rằng số phận của tôi là do tôi quyết định.Tốt hay xấu,đúng hay sai đều do chính mình định đoạt.
Có thể chẳng bao giờ
Tôi tin vào định mệnh
Ai là người quyết định
Cuộc sống này của tôi
Lại một lần nữa tôi lựa chọn cho mình cuộc sống xa quê.Tôi quyết định sẽ gắn bó cuộc đời mình trên hòn Đảo Ngọc này.Tôi quyết định lập gia đình và định cư ở Đài Loan trước bao nhiêu phản đối của bạn bè,gia đình và bà con họ hàng. Có thể sống xa quê hương không phải không phải là sự lựa chọn duy nhất.Thế mà hiện tại tôi lại chọn con đường sống xa quê.Anh là đồng nghiệp của bạn tôi.Tôi gặp,quen và yêu anh trong những năm tháng làm việc ở Đài Loan.Anh không giàu có như những người tôi đã từng gặp nhưng ở anh tôi nhìn thấy được sự hiền hậu,hiếu thảo và thật thà.Tôi yêu mến anh vì anh cũng chịu khó giống tôi,ngoài giờ học còn biết đi làm thêm.Có thể vì hoàn cảnh khác nhau nên có lẽ anh đi làm chỉ để trang trải cho chính mình chứ không như tôi phải bươn chải để giúp gia đình.Nhưng dù sao thì vẫn còn hơn khối người đồng trang lứa chỉ biết dựa vào cha mẹ.Đây không phải là tôi bênh vực cho anh mà đây chính là một trong những cách để có thể sống hạnh phúc.Đó chính là phải học cách để tự bằng lòng với chính mình.Khi bạn tự bằng lòng với chính mình cũng chính là lúc bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc.Như người ta vẫn thường nói :
Nhìn lên thì mình chẳng bằng ai nhưng mà nhìn xuống thì chẳng ai bằng mình.
Tôi thường thấy người ta hối hận vì những gì người ta đã làm chứ tôi chưa thấy bao giờ người ta hối hận vì những gì nếu người không làm.Cũng có thể chỉ có tôi mới có cái suy nghĩ kỳ quặc đó.Nhiều lúc tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ phải hối hận nhiều lắm nếu như ngày ấy tôi không chọn anh vì hiện tại cuộc sống của chúng tôi rất hạnh phúc.Qua nhiều tin tức từ các nguồn phương tiện truyền thông đại chúng,tất cả người thân,bạn bè và họ hàng gần xa đều cho rằng tôi thật điên rồ khi quyết định kết hôn với người Đài Loan.Mọi người cho rằng lấy chồng Đài Loan là tự rước khổ vào thân,nào là mẹ chồng khắc nghiệt,hà hiếp không thương,nào là chồng vũ phu,bê tha không biết yêu thương chăm sóc vợ con,nào là xứ lạ quê người lỡ bị người ta đối xử tệ bạc thì biết nương tựa vào đâu,...vv.Mọi người đưa ra rất nhiều lý do để ngăn cản cuộc hôn nhân của tôi với anh.Vâng,báo đài đưa tin rất đúng và mọi người không sai tý nào vì có rất nhiều trường hợp khổ sở đáng thương của cô dâu Việt trên đất Đài.Nhưng mà mọi người lại không nghĩ rằng cho dù ở bất cứ nơi nào trên thế gian này thì cũng có kẻ xấu người tốt.Vẫn có nhiều cặp vợ chồng hạnh phúc trên đất Đài đấy thôi nhưng vấn đề là họ không được nhiều người biết đến.Là người sống và làm việc tại Đài Loan nên tôi hiểu rất rõ nguyên nhân thất bại của những cuộc hôn nhân không may mắn cũng như tôi tự tin rằng mình chắc chắn sẽ hạnh phúc.Thế mới biết niềm tin có ý nghĩ thế nào trong cuộc sống.Nhất định phải có niềm tin vào chính mình cũng như tin vào sự lựa chọn của chính mình.Tôi đã tin vào sự lựa chọn của tôi và tôi đã thành công.Hiện tại tôi đang sống thật tốt và hạnh phúc trên mảnh đất này – mảnh đất mà biết bao người lo sợ thay tôi giờ đã trở thành quê hương thân yêu thứ hai của tôi.
Vì đã từng sống và làm việc tại Đài Loan nên tôi không gặp phải nhiều khó khăn như những cô dâu Việt khác khi về làm dâu xứ lạ.Hơn nữa là vì chúng tôi yêu nhau nên những thành viên trong gia đình anh không còn xa lạ và có khoảng cách với tôi.Tuy thế nhưng tôi vẫn còn và phải cố gắng học hỏi rất nhiều thứ.Nói đi nói lại thì ngôn ngữ vẫn là khó khăn lớn nhất đối với tất cả các cô dâu nước ngoài bao gồm cả tôi.Mặc dù nghe nói khá tốt nhưng tôi vẫn phải tiếp tục học để biết đọc biết viết để sau này có thể giảng dạy cho con mình.Lênin có câu : “Học,học nữa ,học mãi.”.Vâng,cuộc sống là quá trình không ngừng học hỏi.Học để tiến lên,để không bị lạc hậu.Đây cũng chính là điều mà tôi muốn nhắn gửi đến tất cả các cô dâu Việt trên đất Đài nói riêng hay mọi người nói chung.
Sau một thời gian dài cố gắng,vốn tiếng Trung của tôi từ từ khá lên.Giờ thì tôi có thể trở thành cô giáo cho chính con gái yêu thương của tôi rồi.Đây chính niềm tự hào của tôi và của cả chồng tôi khi có ai đó không ngớt lời khen ngợi hạnh phúc của chúng tôi.Đâu đó bên tai tôi làn lời Bác dạy :
Không có việc gì khó
Chỉ sợ lòng không bền
Đào núi và lấp biển
Quyết chí ắt làm nên
Vâng,chỉ cần quyết tâm thì dù có khó khăn,vất vả đến mấy chúng ta cũng đều vượt qua.Giờ đây gia đình tôi lúc nào cũng nồng ấm tiếng cười hạnh phúc.Tôi sẽ nâng niu hạnh phúc mình đang có sẽ tiếp tục nổ lực hơn nữa vì tương lai của con tôi và vì hạnh phúc của gia đình tôi.Sau cùng tôi muốn nhắn gửi đến mọi người rằng hạnh phúc sẽ mỉm cười với những ai biết hy vọng và cố gắng.Hãy trân trọng và nâng niu những gì mình đang có vì đó chính là hạnh phúc mà bạn đang đi tìm.