2014-05-07 / Tiểu Ái Lương / CÁNH CHIM LƯU LẠC XỨ NGƯỜI / Tiếng Việt / Không
Trời! Trời ơi....em sốt...sốt cao lắm rồi, mặc cho tôi đã đắp cho em hai tấm chăn dầy rồi mà em vẫn run lên lập cập.Làm sao bây giờ...làm sao bây giờ? Khi em ở nơi này là vùng dân tộc thưa thớt người, không một bóng xe qua lại. Tôi vội vàng lục tung hành lý của em ra tìm tìm kiếm kiếm....A! Đây rồi, thuốc cảm cúm Việt Nam ai cho em vẫn còn, tôi vội vàng định bóc thuốc cho em uống, bỗng tôi giật mình và dừng lại khi nhìn những vĩ thuốc đã quá hạn từ lâu lắm rồi ,tôi chỉ biết kêu trời sao không thương cho số phận của em thế này.
Tôi vội vàng đỡ em dậy đinh gọi xe 119 đưa em đi khám bác sĩ, nhưng em cố tình níu tay tôi lại nói trong hơi thở phều phào "Em...em..em không đi đâu, em sợ…sợ vì em là người bất hợp pháp, em không có thẻ bảo hiểm "nói rồi em lại chìm vào cơn mê mết mặc cho hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má gầy xanh của em. Làm sao bây giờ? Tôi nhìn xa xa thấy thấp thoáng mái nhà, tôi vội chạy đến thì may tôi gặp được bác người Đài tốt, tôi sơ qua về bệnh tình của em cho bác nghe, bác vội lấy cho tôi mấy chai thuốc cảm nước và bác còn xách thêm túi hoa quả cùng chạy theo tôi tới thăm em, bác còn dặn tôi kĩ càng về liều dùng của thuốc trước khi cho em uống. Có lẽ vì những viên thuốc diệu kì và tình yêu thương bác Đài dành cho em nên khoảng hơn tiếng đồng hồ sau em tỉnh lại, em nở nụ cười thật hiền hậu cám ơn bác người Đài và tôi rối rít.
Tôi quen biết em là vì tôi được đọc những vần thơ em qua trang báo Bốn Phương, Đài Rti, thơ em chân tình dí dỏm, lắng động tình người nên nhiều độc giả,thính giả biết đến em không chỉ riêng tôi.Nhưng tôi chỉ được gặp em qua điện thoại, hôm nay nghe tin em ốm tôi vội đến, trước để thăm em sau là tôi muốn gặp em một người con gái Việt Nam thông minh giàu lòng nhân hậu, có lúc bạn bè sa cơ lỡ bước em chỉ còn mấy ngàn em cũng chia cho bạn, còn cái cáp điện thoại em cũng nhường bạn luôn, nhưng với bản thân dù khó khăn đến mấy em luôn tự mình khắc phục, không than thân trách phận kêu ca phàn nàn bao gi, những đức tính đó của em luôn để bạn bè phải tôn trọng, quý mến và phải học hỏi ở em nhiều. Nhưng cuộc đời nào đâu được như mong muốn, em đến đất Đài đi phải đơn thiếu tháng mà em không hề hay biết, mười bốn tháng môi giới đem giấy kí hết hạn hợp đồng, em sửng sốt bàng hoàng vì công ty em làm cũng không có tăng ca nên tiền vay đóng tiền ăn học và phí môi giới sang đây em vẫn còn chưa trả hết. Về sang lại ư? Lại phải đóng khoản tiền năm bảy ngàn đô nữa mới sang được, em làm sao lo nổi món nợ này chưa trả hết lại đến món nợ kia. Gánh nặng gia đình mẹ mất để lại mình cha côi cút và đàn em thơ đang đợi em mà.
Về nước ư? Không...không em về thì chắc cha phải bán căn nhà tranh nghèo để trả nợ cho em mất.Không..nhất định em không thể để cha vì em mà bán đi ngôi nhà hạnh phúc mà đã mấy chục năm cha mẹ xây dựng nên.Bán nhà đi để trả nợ cho em cha và đàn em thơ sẽ ở đâu? Chắc mẹ nơi suối vàng sẽ không an giấc vì em, em thương cha mẹ và các em thơ lắm nên em đã liều quyết điịnh trốn ra ngoài vào một đêm mưa gào gió thét. Ai thuê quét dọn, trồng rau, chăm già, trông trẻ em đều làm hết miễn sao đủ tiền trả nợ ngân hàng để cha đỡ khổ. Nhưng em luôn phải sống ẩn mình trong rừng sâu hẻo lánh, luôn giật mình trong giấc ngủ chập chờn vì em sợ cảnh sát đến bắt em.
Những lúc ốm đau thế này em thật ân hận trước quyết định sai lầm là em bỏ trốn. Giá ngày ấy em quay về sang lại thì em sẽ là người hợp pháp được hưởng các quyền lợi và em có cơ hội ở lại Đài Loan mười hai năm cơ mà.
Giờ bạn bè có ý định bỏ trốn em đều khuyên ngăn rằng ra ngoài không quyền lợi gì, không tự do nguy hiểm lắm. Nếu ai gặp khó khăn thắc mắc về quyền lợi nghĩa vụ của người lao đông em đều giới thiệu số điện thoại của Bộ Lao đông và đường dây 1955 nhờ giải đáp để mọi người hiểu biết thêm về pháp luật Đài Loan dành cho người lao động.
Chúng tôi ai cũng thương em nhiều...nhiều lắm khi biết em mắc phải căn bệnh dạ dày hành hạ em làm em ăn không ngon, giấc ngủ chẳng thành nhưng em vẫn phải gắng để đi làm,tuy biết ngành y học Đài Loan rất tiên tiến hiện đại nhưng em đâu dám đi khám vì em không còn quyền lợi gì nên em đã quyết định đầu thú để về.
Chúng tôi đều cầu chúc cho em về Việt Nam chóng chữa khỏi bệnh, chỉ tiếc rằng em không còn có cơ hội đến Đài Loan để giúp đỡ bạn bè lúc khó khăn, làm thơ đăng báo phát lên đài cho chúng tôi đọc và nghe nữa. Hẹn gặp lại em nơi đất mẹ hiền Việt Nam thân yêu em nhé.
Đề tài dự thi viết văn do Sở Di Dân và Di Công lần này tôi muốn viết về em "Thân gái dăm trường lưu vong trên đất Đảo". Sẽ không có bất kì quyền lợi gì. Đây cũng là một bài học cho tất cả các bạn lao động nước ngoài tại Đài Loan "Mong đừng ai gặp hoàn cảnh như em".
Xin chúc các bạn luôn: Mạnh khỏe, bình an, thành đạt nơi đất khách!
Tôi vội vàng đỡ em dậy đinh gọi xe 119 đưa em đi khám bác sĩ, nhưng em cố tình níu tay tôi lại nói trong hơi thở phều phào "Em...em..em không đi đâu, em sợ…sợ vì em là người bất hợp pháp, em không có thẻ bảo hiểm "nói rồi em lại chìm vào cơn mê mết mặc cho hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má gầy xanh của em. Làm sao bây giờ? Tôi nhìn xa xa thấy thấp thoáng mái nhà, tôi vội chạy đến thì may tôi gặp được bác người Đài tốt, tôi sơ qua về bệnh tình của em cho bác nghe, bác vội lấy cho tôi mấy chai thuốc cảm nước và bác còn xách thêm túi hoa quả cùng chạy theo tôi tới thăm em, bác còn dặn tôi kĩ càng về liều dùng của thuốc trước khi cho em uống. Có lẽ vì những viên thuốc diệu kì và tình yêu thương bác Đài dành cho em nên khoảng hơn tiếng đồng hồ sau em tỉnh lại, em nở nụ cười thật hiền hậu cám ơn bác người Đài và tôi rối rít.
Tôi quen biết em là vì tôi được đọc những vần thơ em qua trang báo Bốn Phương, Đài Rti, thơ em chân tình dí dỏm, lắng động tình người nên nhiều độc giả,thính giả biết đến em không chỉ riêng tôi.Nhưng tôi chỉ được gặp em qua điện thoại, hôm nay nghe tin em ốm tôi vội đến, trước để thăm em sau là tôi muốn gặp em một người con gái Việt Nam thông minh giàu lòng nhân hậu, có lúc bạn bè sa cơ lỡ bước em chỉ còn mấy ngàn em cũng chia cho bạn, còn cái cáp điện thoại em cũng nhường bạn luôn, nhưng với bản thân dù khó khăn đến mấy em luôn tự mình khắc phục, không than thân trách phận kêu ca phàn nàn bao gi, những đức tính đó của em luôn để bạn bè phải tôn trọng, quý mến và phải học hỏi ở em nhiều. Nhưng cuộc đời nào đâu được như mong muốn, em đến đất Đài đi phải đơn thiếu tháng mà em không hề hay biết, mười bốn tháng môi giới đem giấy kí hết hạn hợp đồng, em sửng sốt bàng hoàng vì công ty em làm cũng không có tăng ca nên tiền vay đóng tiền ăn học và phí môi giới sang đây em vẫn còn chưa trả hết. Về sang lại ư? Lại phải đóng khoản tiền năm bảy ngàn đô nữa mới sang được, em làm sao lo nổi món nợ này chưa trả hết lại đến món nợ kia. Gánh nặng gia đình mẹ mất để lại mình cha côi cút và đàn em thơ đang đợi em mà.
Về nước ư? Không...không em về thì chắc cha phải bán căn nhà tranh nghèo để trả nợ cho em mất.Không..nhất định em không thể để cha vì em mà bán đi ngôi nhà hạnh phúc mà đã mấy chục năm cha mẹ xây dựng nên.Bán nhà đi để trả nợ cho em cha và đàn em thơ sẽ ở đâu? Chắc mẹ nơi suối vàng sẽ không an giấc vì em, em thương cha mẹ và các em thơ lắm nên em đã liều quyết điịnh trốn ra ngoài vào một đêm mưa gào gió thét. Ai thuê quét dọn, trồng rau, chăm già, trông trẻ em đều làm hết miễn sao đủ tiền trả nợ ngân hàng để cha đỡ khổ. Nhưng em luôn phải sống ẩn mình trong rừng sâu hẻo lánh, luôn giật mình trong giấc ngủ chập chờn vì em sợ cảnh sát đến bắt em.
Những lúc ốm đau thế này em thật ân hận trước quyết định sai lầm là em bỏ trốn. Giá ngày ấy em quay về sang lại thì em sẽ là người hợp pháp được hưởng các quyền lợi và em có cơ hội ở lại Đài Loan mười hai năm cơ mà.
Giờ bạn bè có ý định bỏ trốn em đều khuyên ngăn rằng ra ngoài không quyền lợi gì, không tự do nguy hiểm lắm. Nếu ai gặp khó khăn thắc mắc về quyền lợi nghĩa vụ của người lao đông em đều giới thiệu số điện thoại của Bộ Lao đông và đường dây 1955 nhờ giải đáp để mọi người hiểu biết thêm về pháp luật Đài Loan dành cho người lao động.
Chúng tôi ai cũng thương em nhiều...nhiều lắm khi biết em mắc phải căn bệnh dạ dày hành hạ em làm em ăn không ngon, giấc ngủ chẳng thành nhưng em vẫn phải gắng để đi làm,tuy biết ngành y học Đài Loan rất tiên tiến hiện đại nhưng em đâu dám đi khám vì em không còn quyền lợi gì nên em đã quyết định đầu thú để về.
Chúng tôi đều cầu chúc cho em về Việt Nam chóng chữa khỏi bệnh, chỉ tiếc rằng em không còn có cơ hội đến Đài Loan để giúp đỡ bạn bè lúc khó khăn, làm thơ đăng báo phát lên đài cho chúng tôi đọc và nghe nữa. Hẹn gặp lại em nơi đất mẹ hiền Việt Nam thân yêu em nhé.
Đề tài dự thi viết văn do Sở Di Dân và Di Công lần này tôi muốn viết về em "Thân gái dăm trường lưu vong trên đất Đảo". Sẽ không có bất kì quyền lợi gì. Đây cũng là một bài học cho tất cả các bạn lao động nước ngoài tại Đài Loan "Mong đừng ai gặp hoàn cảnh như em".
Xin chúc các bạn luôn: Mạnh khỏe, bình an, thành đạt nơi đất khách!