Ba ơi! Tiếng chuông đồng hồ đã điểm mười hai giờ đêm Đài Loan rồi, không biết nơi quê nhà ba đã ngủ ngon chưa? Hay ba vẫn còn đang phải chống chọi những vết thương mà bấy lâu nay nó vẫn hành hạ ba hay...hay ba còn đang lo lắng cho con gái yêu của ba đang phải tha hương cầu thực nơi đất khách xứ người. Ba biết không nơi phương trời xa lạ này, khi mọi người đã nồng say giấc mộng thì con gái ba lại ngồi gom những suy tư, nỗi nhớ, niềm thương, công việc thường vào DÒNG NHẬT KÝ TRONG ĐÊM. Ba ơi con còn nhớ lắm, nhớ chiều đông năm ấy vì hoàn cảnh gia đình,tương lai con trẻ nên con đành phải dứt tình mẫu tử, nghĩa phu thê để đến miền đất hứa Đài Loan này. Hành trang con mang theo là chiếc va ly chứa đầy lệ sầu, lời dặn dò của ba mẹ và chữ "NỢ " còn đè lên đôi vai nhỏ bé của con.
Ngày con ra đi nhìn dáng ba mẹ già tựa cửa trông theo,lòng con đau thắt nhìn cảnh những giọt nước mắt chia ly. Ngắm nhìn hai đứa con thơ của con còn nhỏ nên chẳng biết chi, chúng cứ ríu rít nói cười vô tư nắm tà áo mẹ dặn: Mẹ...mẹ ơi mẹ đi nhanh về mua nhiều đồ chơi kẹo bánh cho chúng con mẹ nhé! Trời ơi...các con..các con ơi...ôm hôn các con lần nữa rồi con vội giấu dòng nước mắt tuôn rơi chạy vội lên xe giục người lái xe phóng thật nhanh mà không dám ngoảnh đầu quay lại. Bọn trẻ thì chạy theo xe gọi mẹ...mẹ ơi mẹ đi nhanh về mua quà cho chúng con mẹ nhé......chúng cứ ngỡ như thường ngày mẹ đi chợ chốc lát sẽ về, nào ngờ đâu mẹ đi biền biệt bao năm tháng mà vẫn chưa được về thăm. Nhưng biết làm sao được ba ơi vì con còn phải kiếm tiền phụng dưỡng ba mẹ già, nuôi chị gái tàn tật, trả nợ ngân hàng vay ăn học và đóng tiền môi giới sang đây và vì tương lai con trẻ nên con đành phải dối lòng con trẻ để ra đi.
Nào ngờ đâu con mới đến Đài Loan mới chỉ tròn tám tháng, chữ hiếu chưa tròn thì nghe tin mẹ mất, gia đình thương con sợ con gục ngã nơi đất khách xứ người không người thân chăm sóc nên gia đình đã giấu không cho con biết rồi con nghe tin qua chị bạn. Ba ơi, lúc đó con như nghe tiếng sét đánh ngang tai trời đất quay cuồng sụp đổ dưới chân con, con choáng váng khụy ngã gọi mẹ...mẹ... mẹ sao mẹ nỡ bỏ con mẹ đi...sao mẹ không cho con biết, giờ con tìm mẹ ở đâu cho được? Mẹ...mẹ ơi! Ngày con đi có mẹ đưa mẹ tiễn, ngày con về chẳng có mẹ đón con...Ba ơi, con sợ...sợ lắm ba ơi! Con đến nơi đây bao thăng trầm cay đắng oan nghiệt luôn đổ vào đầu con Ba biết không cái đêm ba điện đến cho con nói là ba linh tính như đang có chuyện gì không hay xảy ra với con, con cố gạt nước mắt dối ba rằng con vẫn khỏe, công việc bình thường, ông bà chủ tốt với con lắm để ba yên tâm, không phải lo lắng cho con. Nhưng ba ơi chính lúc đó con đang bị bà chủ đuổi ra ngoài giữa đêm đông mưa thâm gió bấc vì bà chủ nghi cho con ăn cắp chiếc đồng hồ của bà,trời ơi từ nhỏ tới giờ con có ăn cắp đồ của ai đâu, sao con oan ức thế này,lời dặn của ba ngày nào vẫn còn văng vẳng bên tai con: "Đói cho sạch rách cho thơm mà ". Lúc đó con chỉ biết cúp vội điện thoại của ba để ba không phải nghe con khóc, rồi con lại nghẹn ngào trong tiếng nấc ba ơi.
Sau đó con lại lần đến gọi cửa xin bà chủ cho con vào nhà, nhưng bà chủ vẫn cương quyết có trả đồng hồ cho bà thì bà mới cho vào, ba ơi con biết lấy đâu ra đồng hồ để trả cho bà bây giờ hả ba? Ba ơi...ba ơi....
Phải đứng lâu ngoài trời ướt hết người con run lập cập, con đành liều chạy sang gọi cửa bác hàng xóm rồi con trình bày sơ qua chuyện chiếc đồng hồ cho bác nghe, bác giận ông bà chủ lắm, bác thương con rét bác lấy chiếc áo ấm cho con mặc và dẫn con về nhà gọi cửa, gọi mãi...gọi mãi bà chủ mới dậy mở cửa cho bác cháu vào. Bác hàng xóm nói với ông bà chủ không được đối xử với con như vậy, nếu không bác sẽ báo lên Bộ lao động, và bác còn dặn con nếu ông bà không cho vào ngủ hãy sang nhà bác ngủ, con gật gật đầu cám ơn bác và thầm hứa con sẽ ghi ơn bác suốt đời. Khi bác về ông bà chủ vẫn không cho con vào phòng ngủ, con phải nằm ở chiếc ghế gỗ ngoài phòng khách, đắp chiếc áo ấm bác hàng xóm cho cầu mong cho trời nhanh sáng để tìm đồng hồ cho bà, minh oan cho con. Con miên man với những dòng suy nghĩ, người mê mết sốt và hơi ấm tỏa ra từ chiếc áo bác hàng xóm cho nên con thiếp vào giấc ngủ khi nào mà không hay biết. Chợt con giật mình khi thấy bàn tay ai đặt lên trán con. Con choàng tỉnh nắm lấy bàn tay ấy thì ra là tay bà chủ đang nhẹ nhàng xoa dầu cho con, thấy con sốt bà vội đi pha sữa nóng và lấy thuốc sốt giục con uống rồi bà dìu con vào phòng đắp chăn ấm cho con và bà nói hãy ngủ ngon đừng suy nghĩ nhé. Khi đó con buồn vui lẫn lộn ba à, buồn vì con chưa được minh oan, vui vì tình yêu thương của bà chủ dành cho con như mẹ hiền ngày nào con ốm vẫn chăm sóc, nâng niu và chiều chuộng như thế mà. Con vui sao những giọt lệ cảm động cứ tuôn hoài...tuôn mãi vậy ba?
Sáng ra trời quang mây tạnh, tiếng chim ríu rít gọi bầy,con định nói với bà chủ cho con đổi đi làm nơi khác vì công việc vất vả thế nào con đều chịu được,chứ oan ức nhục nhã con không chịu nổi đâu ba.Bỗng con nghe tiếng bà reo :A! Đồng hồ...đồng hồ đây rồi,bà chạy lại khoe với con ríu rít,và bà nói với con lời xin lỗi, con nói không sao miễn bà vui là con vui rồi,Bà nói tối qua bà tắm bà tháo đồng hồ bỏ vào túi áo bà quên.Ba biết con vui đến nhường nào không ba ?Con vui vì con đã được minh oan...con đã được mình oan rồi ba ơi.
Con nhìn chiếc đồng hồ bà đang nắm chặt trong tay đã cũ..cũ lắm rồi, từ màu vàng giờ đã ngã sang màu bạc trắng nhưng bà nói đây là kỷ vật của con trai tặng bà đã mười mấy năm nay, trước cái đêm căn bênh tim cấp đã cướp anh đi vĩnh viễn khi anh mới đầy bốn ba tuổi không kịp để lại lời chăng chối cho ba mẹ già,vợ trẻ và ba đứa con thơ.Giờ thì con đã hiểu...hiểu vì sao mà bà nâng niu,yêu quý chiếc đồng hồ cũ đến thế vì đó là hình bóng con trai bà mà.Nhìn bà ngồi bất động mắt đăm chiêu nhìn về phía xa xăm đó như đang chờ đợi,trông ngóng hy vọng điều gì mặc cho hai hàng nước mắt vẫn lã chã rơi trên khuôn mặt gầy nua của bà bao tháng ngày không ngớt,Nhìn bà con thương bà vô cùng, con vội lấy khăn lau nước mắt cho bà, vỗ về an ủi và diù bà vào phòng nghỉ.Bà xiết chặt tay con nói "Cháu đừng bỏ bà đi nhé "Rồi bà đứng dậy đi tìm chiếc khăn len quàng vào cổ cho con bà bảo bà biết con rất sợ rét mà.
Ba yên tâm ba nhé, giờ ông bà chủ hiểu con thật thà,chăm ngoan nên thương con như con gái họ,có đồ ăn ngon bà đều nhường con, bà còn đưa con đi dạo phố mua sắm đồ mới cho con. Bà thường dạy con hát tiếng Đài đó ba. Con thật hạnh phúc khi con có thêm người mẹ Đài thứ hai ba nhỉ?
Ba ơi, lại bao đêm nay con không sao ngủ được,khi nghe ba bị ngã liệt toàn thân, mẹ đã ra đi không người nâng giấc cho ba, giờ gánh nặng lại dồn lên vai chị gái tàn tật khi chị đi lại còn khó khăn giờ chị lại phải chăm sóc ba.Trời ơi, sao bất công đến thế,con định vứt bỏ tất cả để về phụng dưỡng ba, nhưng bạn bè đều khuyên con hãy bình tâm nhẫn nại gắng làm để kiếm tiền thuốc thang chạy chữa cho ba. Ba ơi, lòng con rối như tơ vò, con phải làm sao đây ba? Con sợ...sợ lại có một ngày ba sẽ theo mẹ ra đi mà ba lại không cho con biết.Không...sẽ không bao giờ có có ngày đó ba nhỉ? Ba hãy gắng đợi con về...gắng đợi con về ba nhé.
À ! Ba ơi,ba gắng ngồi dậy nghe con báo tín vui cho ba nghe nè: Con gái ba đã nhiều lần đoạt giải quán quân, giải xuất sắc thơ văn do Bộ lao động, trường Đại học Đông Hải Đài Loan và Công ty Quốc Tế Khang Lâm tổ chức ba à, quà con gửi về tặng ba là những tấm bằng khen nhé ba, chắc mẹ nơi suối vàng nghe tin này cũng vui..vui nhiều lắm ba nhỉ? Nhưng ba ơi, tiền thưởng con ngỡ dành tặng cho ba mua quần áo đẹp, mua đồ ăn thức uống tẩm bổ tuổi già, ai ngờ ba lại để dành mua xe lăn, ba ơi con đau lòng lắm, con đang khóc nhiều..nhiều lắm khi nghĩ đến cảnh ba phải ngồi xe lăn ba biết không ba...ba ơi. Con cám ơn ba luôn là người thầy thuốc của nhân dân, là người cha mẫu mực, và là người thầy giáo của riêng con vì từ lúc ấu thơ con đã luôn được ba uốn nắn từng lời hay ý đẹp, từng nét chữ hoa văn nên con mới có thể đem vinh dự về cho bản thân, gia đình, quê hương, đất nước Việt thân yêu. Đêm đã khuya rồi con chúc ba ngủ ngon,chóng lành bệnh,đợi con về....đợi con về ba nhé.Con yêu thương ba nhiều lắm ba biết không? Nhật ký bạn hiền của mình ơi. Cám ơn bạn đã luôn đồng hành sẻ chia tâm sự tâm buồn vui với mình gần ngàn lẻ một đêm trên đất khách xứ người. Hôm nay mình muốn gửi dòng lưu bút này đến cuộc thi văn do Sở Di Dân và Sở Di Công tổ chức để bạn đọc bốn phương sẻ chia một quãng đường của mình nơi Đảo Ngọc Đài Loan xinh đẹp này nghe nhật ký. Vì hàng đêm bạn đã cùng mình viết lên tâm sự nên mình muốn lấy nhan đề tác phẩm dự thi là: "DÒNG NHẬT KÝ TRONG ĐÊM".
應作者要求,公開報名表之「自動收件系統」翻拍照片如下:
Công khai nội dung bài dự thi theo yêu cầu của tác giả, hình ảnh dưới đây là ảnh chụp thông tin đăng ký dự thi của thí sinh:
以下回文由「放心團志工小組」張貼:
Nội dung phản hồi dưới đây do Nhóm phục vụ tình nguyện của Ban tổ chức Giải thưởng Văn học trả lời:
Ban chấp hành Đơn vị tổ chức Giải thưởng Văn học trả lời:
Xin chân thành cảm ơn
執行小組 敬上
Thân kính Ban chấp hành
謝謝大家。
Nếu vẫn còn nghi vấn, vui lòng tham khảo mục Thể lệ tham dự. Xin cảm ơn.