2014-04-21 / Thanh Thanh Lo / Trân Trọng Hạnh Phúc / Tiếng Việt / khong
Trân Trọng Hạnh Phúc
Cuộc sống như một chiếc thuyền trôi lênh đênh trên sông , theo dòng nước chảy không ai biết được nó sẽ trôi về đâu .Như dòng thời gian hạnh phúc chính là bến bờ , nó là cái mà con người luôn theo đuổi và mong ước , nhưng hạnh phúc không phải trên trời rơi xuống mà cũng không có ai dâng tẳng cho mình , mà chính bản thân chúng ta phải biết nắm bắt và trân trọng . hạnh phúc luôn thật giản dị nhưng mong manh và dễ vỡ . .
Khi còn tuổi thơ ấu tôi thiếu thốn tình thân, vì thế tôi học được cách tự lập từ nhỏ , và luôn trân trọng những gì dù nó nhỏ nhoi như thế nào , Rồi duyên phận của tôi cũng đến , chúng tôi quen nhau trong một Công Ty đầu tư của nước ngoài , anh ấy là một cán bộ qua công tác , người đàn ông không thề non hẻn biển , nhưng có một trái tim thật thà và nhân hậu, Ông Xã tôi đã xuất hiện như một định mệnh , dường như Ông trời đã sắp đặt sẵn thì phải, anh ấy đã đến và xoa dịu con tim tôi để tôi vững tin bước đi trên con đường tiếp theo , cho dù có nhiều hoa lá hay nhiều trông gai thì chúng tôi luôn tự hứa sẽ cố gắng vượt qua , rồi một năm sau thế là tôi cất bước theo chồng về nơi xứ lạ .
Cuộc đời tôi như mở ra trang thứ hai , một trang giấy để tôi bắt đầu viết lên cuộc sống mới . Vượt đại dương xa xôi về nơi đất khách , tôi phải bắt đầu tập làm quen với bao điều mới lạ , may mắn là tôi đã biết tiếng Hoa từ trước nên về giao tiếp thì không phải vấn đề lớn , Nhưng rồi tôi nhận ra rằng cái quan trong chính là sự hòa nhập vào cuộc sống , Ông Xã tôi đã lập ra những kế hoạch học tập sinh sống để tôi mau chóng làm quen với đất nước này , Anh ấy đã mở sổ tiết kiểm và gửi một số tiền trong Ngân Hàng cho tôi , vì lúc ấy Ông Xã tôi vẫn phải định kỳ bay sang Việt Nam công tác , còn tôi thì một thân một tôi ở với Ba Mẹ chồng , để tránh cái cảnh nhớ quê hương nhớ chồng nên anh ấy đã quyết định cho tôi đi học trường bổ túc ban đêm dành cho di dân mới mong tôi sẽ có bạn bè , có người tâm sự khi nhớ nhà , và được tiếp xúc với những thông tin xã hội , phong tục tập quán nơi đây… , và dắt tôi đi tham quan các danh lam thắng cảnh ở Đài Loan , hy vọng tôi cảm thấy yên tâm và an toàn hơn khi bên cảnh tôi không có một người thân nào . Và như thế chỉ trong một thời gian ngắn tôi đã có một khái niệm bao quát về xã hội phát triển này, con người nơi đây thật thân thiện và đầy nhiệt huyết .
Rồi đứa con trai đầu tiên trào đời niềm hạnh phúc một lần nữa tràn ngập trái tim chúng tôi , rồi anh quyết định thay đổi công việc để từ bỏ công việc có thu nhập cao nhưng phải bay đi bay về để được chăm sóc vợ con chúng tôi . Người đàn ông trong cuộc đời tôi , tôi phải luôn trân trọng và yêu quý biết bao , Anh ấy đã hy sinh thật nhiều để tôi có được niềm vui , sự an tâm hơn trong cuộc sống , đôi vai ấy luôn là bến bờ những lúc tôi mệt mỏi , nhớ nhà và luôn là cái gối để tôi có được những giấc ngủ ngon .
Hiện giờ tôi đã có được một mái ấm nho nhỏ , có hai đứa con trai kháu khỉnh , cuộc sống đơn giản thế đấy , nhỏ nhoi nhưng tràn đầy hạnh phúc , tôi thật mãn nguyện với cuộc sống hiện tại , không theo đuổi những cái xa vời , những cái lớn lao ngoài sức tưởng tượng , tôi cho rằng hạnh phúc ,thời gian ,và tình yêu đó là những giá trị tinh thần thật đáng quý .
Cuộc sống hôn nhân như một sử trải nghiệm giúp ta trưởng thành hơn , hai người cùng một đất nước sống với nhau đã khó , huống chi vợ chồng đến với nhau từ hai đất nước khác nhau , cái khó lại càng nhân đôi hơn , đôi lúc vì bất đồng quan niệm , hoặc vì ngôn ngữ biểu đạt không rõ ràng thường xuyên dẫn đến vợ chồng cãi vã ,hiểu lầm nhau , nhưng theo tôi hai vợ chổng nhiều lúc to tiếng đó là những chuyện khó tránh khỏi , Nhưng cái quan trọng là ta phải ngồi lại nói chuyện , nói rõ những gì tôi cảm thấy thắc mắc về đối phương , giải bày những nỗi lòng với nhau , sau cơn mưa trời lại sáng , có những cải vã hiểu lầm mới cảm thấy trân trọng nhau hơn .
Hạnh phúc thật đơn giản và giản dị lắm , đừng suy nghĩ tính toán và so đo ta được gì và mất gì , hãy mỡ rộng trái tim để chia sẽ thì ta sẽ nhận được rất nhiều , hãy yêu thương và tha thứ cho những người xung quanh ,đôi khi chỉ cần một lời quan tâm nhau thôi cũng trở nên thật quý giá biết bao, cuộc sống của chúng ta thật ngắn ngủi , thời gian không chờ đợi một ai , hãy nói những lời yêu thương với những người thân của mình ,đừng chần chừ và đắn đo nữa , hãy hành động ! đừng bao giờ để chúng ta phải thốt ra lời hối tiếc rằng giá như ngày ấy… .