TÌNH NGƯỜI TRÊN ĐẢO NGỌC .

2014-04-27 / Phạm Thảo Vân   / TÌNH NGƯỜI TRÊN ĐẢO NGỌC . / Tiếng Việt / Không


TÌNH NGƯỜI TRÊN ĐẢO NGỌC .
Cựa quậy mãi rồi cuối cùng tôi cũng mở được mắt , tôi mệt mỏi đưa mắt nhìn xung quanh . Tất cả chỉ là màu trắng toát và mùi thuốc khử trùng bốc lên nồng nặc . Tôi như sực tỉnh cơn mê khi thấy 2 tay mình đầy dây truyền nước , truyền thuốc chằng chịt . Và bóng người ngủ ngồi trên chiếc ghế cuối giường làm cho tôi tỉnh táo hẳn . Mẹ LÝ - người mẹ ĐÀI LOAN của tôi người đã đưa tôi vào bệnh viện này đang ngủ ngồi mê mệt .Ánh nắng vàng vọt chiếu qua khe cửa sổ hắt ngang trên khuôn mặt gầy gò xương xẩu của Mẹ , những giọt nước mắt nóng hổi mặn chát từ từ chảy tràn trên mặt tôi .
Tôi phiêu bạt lang thang rồi có duyên với Mẹ Lý như một định mệnh .Mẹ đưa tôi về nhà cho ở nhờ khi phát hiện ra tôi đang chui rúc với bạn bè trong khu ổ chuột của công trường xây dựng , bên trên là cái lều bạt căng tạm , giữa là tấm gỗ sàn đậy vôi vữa dùng làm chỗ ngủ và phía dưới là nước đục màu bùn và cả đàn muỗi căng mọng máu vo ve . Nơi tôi ở là 1 tầng hầm của khu nhà đang xây dựng dở giang trên đồi cao YANGMAY , điện nước đều thiếu thốn , ăn cơm hộp 50khoai và ngủ những giấc ngủ chập chờn mệt nhọc , những giấc ngủ luôn bị đe dọa bởi tiếng còi thổi đinh tai nhức óc của cảnh sát và ám ảnh bởi bóng dáng những chiếc xe đèn xanh đỏ nhấp nháy còng tay tôi bất cứ lúc nào ....
Nhớ lần đầu gặp Mẹ Lý trên công trường xây dựng tôi đang vật vã với những bao xi măng 50 kg trên đôi vai gầy bé nhỏ và cái máy trộn bê tông cao quá đàu người quay liên tục giữa chiều hè oi ả áo tôi và mặt mũi ướt đẫm mồ hôi và khắp người lem luốc vì cát vữa . Đang cắm đàu xúc cát hất lên cái máy nhào bê tông tôi chợt như đứng tim bởi tiếng hét lanh lảnh bên tai :
- Chạy đi , chạy nhanh đi , cảnh sát đến dưới chân dốc rồi con gái ơi .
Tôi luống cuống chưa biết xoay xở ra sao thì 1 người phụ nữ đã đứng trước mặt tôi , bà nhanh tay cởi cái áo lao động đồng phục màu xanh của công trường mà chỉ có người ĐÀI LOAN mới được mặc khoác vào vai tôi rồi ấn tôi vào góc cầu thang .:
Nằm xuống và giả vờ ngủ đi con .
Tôi răm rắp làm theo lời bà .
- Khu này không có người nước ngoài làm việc đâu các anh ạ , chỉ có mấy bà già ĐÀI LOAN chúng tôi thôi .
Tôi thoát nạn trong gang tấc .
Theo chân Mẹ Lý về nhà Mẹ mà tôi nước mắt ngắn dài , Mẹ dọn căn phòng nhỏ trên lầu 3 cho tôi ở và cẩn thận vác 1 cái thang dài lên để sát bên cửa sổ :
- Nếu có động con cứ bắc cái thang này mà leo xuống đất rồi chạy qua hẻm nhà bên mà trốn nhé .
Tôi cười , những giọt nước mắt cay đắng . Không ăn trộm , ăn cắp , không giết người cướp của mà tôi phải lao vào cuộc chạy trốn như 1 tên tội phạm thế này sao ? Chung qui cũng chỉ vì tiền . Về VIỆT NAM tôi biết làm gì để trả nợ số tiền vay đi xuất khẩu lao động chưa trả hết vì lãi mẹ đẻ lãi con ? Một công ty lừa đảo với những lời hứa ma làm 2 ngày nghỉ 2 ngày thì biết đến khi nào ngóc đầu lên đủ trả nợ ? Biết là có ngày mặc quần áo tù và đeo cái còng số 8 vào 2 cổ tay mà tôi vẫn cứ phải lao vào để kiếm tiền ?
Ngày ngày Mẹ Lý chở tôi lên công trường làm việc , Mẹ vẫn làm bên thu dọn rác của công trường còn tôi vẫn làm chân đánh vữa . Tối tối 2 Mẹ con lại chở nhau về nhà , toàn thân tôi bầm dập thâm tím vì những thùng vữa nặng đập vào . Mẹ Lý cặm cụi thoa thuốc vào những vết thương cho tôi , tôi ôm vai Mẹ rồi khóc .
Tôi mất việc . Lão chủ người ĐÀI LOAN to như hộ pháp mồm lúc nào cũng bỏm mẻm nhai trầu gọi tôi ra thỏ thẻ :
- Tao tăng lương cho mày 1500 đài tệ 1 ngày nhưng mày phải làm bạn gái tao nhé , Mày về ở với tao , tao đưa đón mày đi làm .
- Không chịu à ? Vậy ngày mai mày nghỉ việc tao hết việc rồi .
Ngày ngày Mẹ Lý chở tôi lên công trường tìm việc , những ông chủ xây dựng đen sì luôn giương cặp mắt cú vọ nhìn tôi từ đầu đến chân và lặp đi lặp lại điệp khúc mày có làm bạn gái tao thì tao nhận vào làm . Qua mối quen biết của Mẹ Lý tôi lại xin được 1 chân đánh vữa ở công trường . Trời tháng 6 nắng như thiêu như đốt , phơi mặt trên những dàn giáo với những thùng vữa nặng để kiếm đồng tiền ĐÀI , cố gắng và cố gắng . Hình ảnh Cha Mẹ già và những đứa em đang tuổi ăn học , đứa con chưa đầy 10 tuổi phải xa Mẹ cứ thúc đẩy đau đau trong đầu tôi .
- Mày tỉnh lại rồi à con ? Mày xỉu 2 ngày 1 đêm rồi đó .
Tiếng Mẹ Lý làm tôi bừng tỉnh .
Đang làm thì mày bị ngất xỉu trên giàn dáo , may mà không rơi xuống đất đó con ạ , Mẹ đưa mày vào đây mà chỉ lo không may có mệnh hệ gì thì khổ thân con .
Tôi cầm tay Mẹ . Bàn tay người Mẹ ĐÀI của tôi cũng chai sạn , đen đúa và xương xẩu . Mẹ vất vả nuôi 3 đứa con nhỏ ăn học mà còn phải đến viện chăm sóc tôi . Mẹ ơi ! Tôi òa khóc .