Mẹ tôi là người Việt Nam

2015/5/26 / Hương Lan / Mẹ tôi là người Việt Nam / Tiếng Việt / Không

Quê Lan tựa lưng vào dãy núi Trường Sơn . Tháng 6 mùa mưa, phong cảnh tươi mát mờ ảo trong làn sương , hứa hẹn 1 mùa rau lúa bội thu .
Nhưng không ai ngờ 1 trận mưa lớn khủng khiếp đã đến . Mây đen kịt như cái túi nước khổng lồ đổ chụp xuống . Đến ngày thứ 5 mới ngớt hạt . Trời sáng ra 1 chút . Ai cũng mừng rỡ . Sườn núi hiện ra loang loáng những dòng nước trắng bạc , đột nhiên nó loang rộng ra rồi tụ họp lại , kéo theo đất đá trên sườn núi hóa thành đen ngòm . Ba Lan hét lên : "" Lũ quét rồi "" . Lan kịp nhìn thấy  cái đầu của cơn lũ hung bạo là 1 dòng bùn đá đục ngầu từ chân núi phóng vút ra , chồm lên như 1 bầy ngựa hoang tung cao đôi vó , đạp bằng và cuốn trôi nhà cửa vườn tược trên đường đi của mình trong tích tắc .
Nhà Lan may mắn thoát mạng trong cơn lũ kinh hoàng . Nhưng ngôi nhà thì đổ nát , ao cá ruộng rau ngập chìm dưới lớp bùn đá dầy . Ngôi trường tiểu học Lan dạy tụi nhỏ cũng như 1 bãi đất đá hoang tàn .
Gia đình Lan vào thành phố Hồ chí Minh kiếm sống . Nhà ba thuê thật ra là 1 cái sân của chủ nhà , lợp tôn , nhà vệ sinh và 1 căn phòng bằng ván ép mỏng trong góc sân , kê vừa 2 cái giường , tủ quần áo .
Ban đêm cả nhà chẳng ngủ yên . Căn phòng ngột ngạt nóng , nếu quên chặn giẻ lại nước tiểu của 2 con chó bà chủ nuôi trong nhà chảy xuống phòng Lan khai ngấy . Bà chủ chứa đánh bài , họ đi lại bằng cửa nhà Lan  , tiếng cửa sắt rít lên ken két đóng mở sầm sập cả đêm .
Có lần chịu được không nổi Lan nhắc bà đóng cửa nhẹ tay . Hôm sau bà chửi xéo : "" Hứ ...Đồ trôi sông , lạc chợ ....không có tiền mua nổi cái cầu tiêu của tao "" .
Nỗi nhục nhã đó đau âm ỉ trong lòng Lan .
Lan lặng lẽ đi làm , quên đì mình gần 30 tuổi . 1 bà hàng xóm thương tình hỏi Lan muốn giúp gia đình không , lấy chồng Đài Loan , bà làm mai cho . Lan quyết định mình phải ra đi .
Mẹ khóc khi nghe Lan nói .
Ba chỉ nói :"" Con có đủ khả năng tự lo cho mình chưa ?"" .
Lan đã nung nấu ý định ra đi nên không quan tâm đến người chồng tương lai mình ra sao .
Thủ tục giấy tờ xong xuôi .
Ở sân bay , mẹ nắm tay Lan rưng rưng nước mắt không nói gì nhưng Lan biết :"" Mẹ đã dạy con bằng cả cuộc đời của Mẹ chịu thương , chịu khó , không làm mất lòng 1 ai . ""
Máy bay đáp xuống sân bay Kaoshiung , sạch loáng ánh đèn . Những ánh mắt , nụ cười của người Đài Loan làm việc trong sân bay khiển bao nhiêu mệt mỏi trong Lan tan biến .
Ra cửa , chồng Lan khoác vội chiếc áo ấm lên người Lan .
Đêm tháng 3 trời còn lạnh quá , bàn tay và hơi ấm anh ta truyền qua Lan , Lan có cảm giác được che chở yêu thương thật lạ lùng . Lan tự nhủ ;"" Suốt đời em sẽ không làm gì để anh buồn lòng "".
Sang đây Lan mới hiểu , không có ai chịu làm vợ 1 người thợ xây nhà 45 tuổi ,vợ chết để lại 3 con nhỏ , lại còn mẹ già chằm chằm bên cạnh như anh.
Lan ở nhà cố gắng nấu ăn cho cả nhà vừa lòng , dọn đẹp nhà cửa ngăn nắp . Nhưng Lan không thể thay thế hình ảnh của vợ trước , 3 thằng con chồng kiếm chuyện sang kể với bà nội ,để bà Dương tức giận Lan .
Lan không rành tiếng nên không hiểu không biết phân bua . Càng ngày Lan càng bị chửi mắng nhiều hơn . Mỗi khi chạm mặt mẹ chồng , cô sợ hãi như 1 con chuột không biết trốn lánh vào đâu . Có lần đã xếp đống quần lót sạch ngay ngắn gọn gàng rồi , Lan không thể bỏ vào ngăn tủ của từng thằng . Bà Dương thấy liền mắng cô sa sả . Làm sao Lan biết được đứa nào mặc quần lót màu gì , cái nào của ai .
Chúng còn hay gây tiếng động mạnh , tim Lan cứ thót lên từng chặp mỗi khi chúng còn ở nhà .
Chồng Lan chật vật nuôi 5 miệng ăn . Lan thuyết phục chồng, Lan muốn kiếm thêm tiền để chi tiêu và giúp gia đình ở Việt nam , Anh đồng ý .
Lan gửi số điện thoại của mình ở những tiệm uốn tóc gần nhà ,có khách làm móng họ gọi và chia họ hoa hồng . Trước khi sang Đài Loan , Lan đã học nghề và mua sắm đồ đạc đầy đủ .
Khách mỗi lúc 1 nhiều , Lan mỗi lúc một đi xa hơn tìm tiệm mới . Bà Dương chỉ muốn Lan ở nhà nên bà tức giận , ghét Lan hơn .
Lan thấy mình thật mệt đến đuối sức . Đúng lúc đó Lan biết mình đã mang thai . Cái thai không mong đợi . Lan ứa nước mắt nói thầm :"" Con ơi , ngày nào mẹ cũng đối diện chuẩn bị nghe mắng chửi , mẹ mệt mỏi lắm , mẹ không bảo bọc con nổi đâu .""
Lan muốn phá thai đi . Mẹ lo lắng :"" Không , con phải có 1 đứa con.""
Chồng Lan chăm sóc Lan nhiều hơn . Bà Dương thì khó chịu hẳn , cháu nội 3 thằng rồi bà đâu cần thêm nữa , việc nhà ai làm .
Lan vẫn đi làm đến sát ngày sinh nở mang cái bụng nặng nề mệt nhọc . Dạo này khách thích hẹn Lan phải đến nhà họ . Trời lạnh buốt 10 mấy độ chạy xe ngoài đường rồi ôm thùng đồ nặng leo mấy tầng lầu ,người Lan mướt mồ hôi . Lan nhớ Mẹ nhiều hơn .
Thằng bé  ra đời để cùng nếm chua cay với mẹ . Chồng Lan yên tâm đi làm vì tin tưởng có mẹ chăm sóc Lan . Lan không biết hỏi han ai và cũng không dám kể với Mẹ ruột là mình đói muốn rã ruột . Bà Dương đến trưa chỉ mang đến 1 chén cơm trắng rồi bỏ về . Lan ngây thơ nghĩ :"" Chắc người Đàiloan đẻ ăn kiêng như vầy "" . Thằng bé không đủ sữa , không đủ sức khóc , cứ lè nhè ngủ không thẳng giấc . Lan cũng chỉ có sức khi tối đến chồng vô tình mang theo tô mì hay chiếc bánh ngọt cho Lan ăn thêm .
Khách hàng cứ nhắn gọi . Sợ mất mối và trong túi chẳng có đồng nào , mới sanh 1 tháng Lan đi làm lại . Lan gởi tiền cho bà Dương nhờ bà chăm sóc con.
Phải chạy xe từ chỗ này đến chỗ khác kiếm từng đồng , trong đầu Lan cứ ám ảnh hình ảnh con còn quá bé , hở chút là bà Dương mắng nhiếc và số tiền đưa bà không phải là nhỏ .
Con được 4 tháng . Một hôm chồng Lan đi làm xa tối không về , bà giận dữ dặn Lan :""  Tối nay về , có chuyện tôi muốn nói "" .
Tim Lan cứ đập thình thịch , không có ai bên cạnh để chia xẻ với Lan .
Nỗi sợ hãi cùng với chưa rành ngôn ngữ , Lan quyết định nhờ 1 bạn Việt nam qua lâu rồi đi theo dịch cho mình .
Bà Dương , 2 bà chị chồng , 3 thằng con chồng  đã ngồi chờ sẵn . Sau cả ngày làm việc nhà rồi kiếm tiền mệt mỏi , ôm đứa con còn đỏ hỏn , cùng lo sợ chất chứa trong lòng  , Lan ngủ gật lên gật xuống , để mặc người bạn trả lời dùm mình . Bà Dương gọi Lan dậy , như toà án phán quyết :"" Cô là con Việt nam , gia đình tôi bỏ tiền ra cưới cô sang đây , cô có cơm ăn , có nhà ở là được rồi . Đừng nghĩ sang đây đi làm kiếm tiền . Từ ngày mai ở nhà mà trông con .""
Ngay đêm đó , Lan hỏi Mẹ rồi chuẩn bị đồ đạc cho con về Việt nam .
Nhìn con ngủ trên võng mẹ Lan treo ở góc nhà , Lan nhớ có lần dẫn học trò đi chơi ở 1 con suối, dặn dò tụi nhỏ đi thật nhẹ , Lan chỉ con cá to gần bằng 2 gang tay nằm núp gần tảng đá , thấy có bóng người nó há to miệng rồi lũ cá con xung quanh bơi tọt vô trốn . Lan và học trò buồn cười vì nước trong veo thấy rõ mồn một , con cá tưởng vậy là nó núp kỹ lắm . Vậy mà bây giờ Lan còn thua con cá . Lan phải nhờ mẹ chăm sóc con của mình .
Điện thoại hỏi thăm con , mẹ bảo nó ngủ ngoan lắm , mẹ không hát ru nó , mẹ đọc kinh Chú Đại Bi cho nó nghe . Người lớn còn khó nhớ vậy mà hơn 3 tuổi nó đã thuộc làu làu .
Ngày xưa , Lan say sưa dạy học trò mình ngâm nga hát đi thi văn nghệ : "" Gió mùa thu , mẹ ru con ngủ . Năm canh chày thức đủ vừa năm ...""  Vậy mà bây giờ ... Lan không thể hát ru cho con mình ngủ ...
Thấm thoát đã 4 năm , mẹ hối Lan cho thằng bé qua đi học , kẻo nó thua bạn bè .
Lan gởi con đi học , thằng bé nhanh chóng quen với bạn bè thầy cô và học tiếng thật mau .
Nó thích hợp khí hậu Đài Loan nên cứ ăn no lại lăn ra ngủ , chỉ vài tháng mà mập tròn trĩnh .
Đi học về  , nó cười khoe mẹ :"" Giờ ra về , cô hỏi ông nội của ai đến đón kìa ...hahaha....Con nhìn thấy ba đến đón con "" .
Lan buồn nghĩ : ""  Con thiệt thòi hơn các bạn nhiều quá , bên ngoại không có ai ở đây , mà bên nội chẳng quan tâm yêu mến .""
Tiền dành dụm được bao nhiêu , Lan cũng để cho con đi học thêm , vì mình không rành bài vở của con . Trong phòng học nó , ngày càng nhiều chiếc cúp từ các cuộc thi toán nhẩm .
Thằng nhỏ đi học vui vẻ , quấn quít bên thầy cô bạn bè .
Nhưng có lần nó bảo :"" Mẹ đừng vào trong trường .Tại mẹ là Việt nam "" . Lan sửng sốt :""  Mẹ đâu làm gì xấu . Khách của mẹ cũng nhiều người nổi tiếng ..."" . Vậy là những buổi tối đi học thêm tiếng Trung , trong đoàn Việt nam làm cung nữ đưa rước kiệu Bà MATSU chùa Thiên Hộ Công , Lan đều dẫn con đi cùng nhưng nó vẫn mang mặc cảm trong lòng .
Lên trung học , Cô giáo chủ nhiệm lớp nhất định bắt lớp phải giành được giải thi đua trong trường .
Mới ngày đi học thứ 2, cô đã đánh mấy đứa , nó kể với nỗi sợ hãi . 1 buổi trưa , cô giáo gọi cho Lan , báo thằng nhỏ đánh bạn rồi đập đầu bạn nó vào tường , làm bể miếng kính ở trường . Lan  muốn điếng người , bỏ công việc chạy vội lên trường . Thì ra giờ ra chơi 2 đứa giỡn nhau bị té . Lần sau thì 1 đứa con gái cãi nhau với nó rồi đi méc với cô , cô gọi cho Lan phải đi xin lỗi ba mẹ bạn nó , không họ sẽ thưa ra toà . Con trẻ lỡ lời mà cả năm cô cứ răn đe nó là kẻ có tội trước pháp luật . Lan nghe còn sợ huống chi nó mới 13 tuổi .
Cứ vài ngày nó lại bị cô đánh 1 lần , sợ con bị bịnh . Chồng Lan đi xin cô giáo giúp đỡ . Chắc với mái tóc bạc trắng gần hết , làn da xạm nắng của 1 người làm công , ông không thuyết phục được cô . Con Lan bị đánh , bị phạt nặng hơn vì những lỗi nhỏ nhoi ,
Chở con đi học mà Lan xót xa , biết mình đang đẩy con mình đến chỗ nguy hiểm , nơi đòn roi , quát mắng , sự hạ nhục danh dự của nó trước mặt bạn bè .
Thằng bé không dám đi học nữa . Ai cũng khuyên Lan , tìm thầy giám thị trình bày xin giúp đỡ .
Hôm sau , đang học môn toán cô gọi nó ra răn đe 2 giờ liền . Thầy dạy kèn báo cho nó ra khỏi đội kèn của trường . Thầy hiệu trưởng gọi nó lên văn phòng vặn vẹo : "" Mẹ mày là Việt nam , mày nói gì phải nói rõ , tại sao những đứa khác cũng bị đánh không nói với mẹ nó mà mày đi nói với mẹ mày "" .
Thằng bé về nhà mệt mỏi , ủ rũ , thất vọng buồn . Kể mẹ tại sao thầy dạy kèn đang thương nó mà hôm nay lạnh lùng với nó .
Học tiểu học nó đã trong đội kèn của trường . Cây kèn là sự an ủi của nó , ba mẹ lo làm kiếm  tiền , ở nhà  1 mình không có ai bên cạnh , nó lấy kèn ra tập.  Lan đau xót , thầy dạy kèn đã dập tắt đam mê của 1 đứa trẻ . Nó không đụng đến cây kèn nữa .
Thầy hiệu trường không nghĩ tại sao những thầy cô khác không đánh học trò mà chỉ có cô giáo này đánh học trò dã man như vậy . Con Lan , 1 đứa trẻ vô tội mang 2 dòng máu , nó cần ngôi trường của nó như 1 gia đình , 1 tổ ấm . Thầy không hiểu , ba nó bận rộn nhiều việc , nó chỉ có mẹ bên cạnh . Ngay từ trong ngôi trừờng , đầu óc con trẻ còn non nớt , thầy đừng tách rời nơi nương tựa duy nhất của nó ra bằng câu nói :""  Mẹ mày là Việt Nam "" .
Lan nhờ người giúp đỡ, thằng bé được chuyển sang trường mới .
Trước khi rời trường , cô cố tình ghi bảng điểm của nó , môn Anh văn cô dạy 0 điểm , trong  nó thi được hơn 90 điểm . Cô đã đánh giá chồng Lan quá thấp và Lan chỉ là 1 người mẹ  Việt nam .
Cầm bằng chứng trong tay , chồng Lan báo cho hiệu trường biết . Sợ bị đi thưa , ông xin lỗi vì lý do cô giáo bận quá chưa cộng điểm xong .
Lan còn đau lòng khi sau này con mới cho biết , lúc gần nghỉ học rồi , cô giáo còn ném 1 hộp gỗ nặng vào ngực nó , trước sự sững sờ của cả lớp và nó đau cả mấy hôm . Nỗi đau cả thể xác lẫn tâm hồn .
Con sang trường mới Lan hồi hộp lo lắng , không biết họ có phân biệt Lan là Việt nam không . Thằng bé đi học được vài hôm , về nhà cứ tập nhảy và hát : "" Nobody , Nobody but you... "" Lớp nó biểu diễn bài này , Lan biết chắc chắn nó sẽ nhảy đẹp nhất lớp vì nó có năng khiếu múa bẩm sinh . Thầy chọn nó múa mẫu cho các bạn . Các bạn dần dần thích nó . Bạn nó toàn là con gái . Một hôm , nó kể có 1 đứa con gái trong lớp dữ lắm , Lan lo lắng , thằng bé vui vẻ :"" Bạn ấy tốt lắm , bảo vệ , giúp đỡ con .""  Lan nghĩ : "" Trời ơi , con trai của mẹ ....""
Lan nhờ người quen năn nỉ xin cho con học thêm Anh văn . Thầy rất giỏi , nghiêm khắc chỉ nhận vài đứa học trò .
Thằng bé nói :"" Thầy khó quá , còn bảo đi học là phải nghĩ đến sau này làm tổng thống , kỳ cục ...."" Vậy mà nó cũng theo học được . Chỉ vài tháng tiến bộ rõ rệt . Đặt mua hàng trên mạng bằng tiếng Anh , nó không đợi Lan viết mà nó tự giao dịch qua lại . Nghe lại các trung tâm khác dạy , nó bảo sao dạy dễ quá hèn chi học trò thi rớt .
Lan mừngr thầm :"" Vết sẹo của thầy cô trường cũ đang dần dần lành lặn . Cám ơn Thầy thật nhiều , Thầy đã thẳp lại ngọn lửa tương lai cháy trong tim thằng bé .""
Dạo này , Lan phải mang mắt kiếng mới làm việc được , ngày nào cũng gập người ngồi làm gần 10 tiếng đồng hồ từng cái móng , cả người đều đau nhức .
Lan dặn dò con :"" Mẹ chẳng có gia tài gì để lại cho con . Mẹ chỉ lo được cho con đi học thôi. Con phải học thật giỏi , không thua kém bạn bè  mới không bị khinh rẻ . Con phải tiến thân bằng việc học đừng giống ba mẹ làm việc vất vả như vầy .""
Thằng bé vẫn nói tiếng Việt , Lan thường nói với con  :"" Đợi thi xong hết , mẹ sẽ dạy con viết tiếng Việt .""
Mấy năm nay ,3 đứa con chồng đã lớn đi làm xa , thỉnh thoảng về nhà , chào hỏi Lan thân mật hơn trước . Bà Dương ít sang nhà Lan . Chắc bà cũng thấy việc Lan đi làm là đúng vì ít nhiều gì Lan cũng giúp chồng làm tròn bổn phận nuôi con khôn lớn thành tài . Những buổi họp mặt gia đình , bà tươi cười roi rói , con Lan giống ba như đúc , chồng Lan là người con hiếu thảo chăm sóc mẹ tận tình .
Thằng bé không dám ngồi máy bay , nó chưa 1 lần về lại Việt Nam . Lan mong có ngày dẫn con về thăm ông bà ngoại và gia đình . Thằng bé sẽ biết , nó còn có 1 quê hương cũng giàu và đẹp , đầy tình người như quê hương Đài Loan nơi nó sinh ra và lớn lên .
Nhất định nó sẽ tự hào với mọi người : "" Mẹ tôi là người Việt nam "" .
   Hình ảnh buổi sáng trong veo , cùng học trò hát trước mỗi buổi học lại hiện lên :
 ""  Ba sẽ là cánh chim đưa con đi thật xa . Mẹ sẽ là cành hoa cho con cài lên ngực ....""

   Xin cám ơn đất nước , nhân dân Đài Loan đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều . Xin cám ơn .