2015/4/11 / 范氏麗 / Chân trời mới / Tiếng Việt / 無
Chân trời mới
Có người nói cuộc sống là 1 bức tranh với vô số những gam màu .Có màu sáng ,có màu tối ,có đẹp , có xấu,cũng giống như chúng ta,có thành công ,có thất bại.Cũng có hạnh phúc và cũng chứa chất đầy những đau khổ.Mỗi bức tranh đều khắc hoạ những hình ảnh khác nhau,cũng giống như cuộc đời của mỗi con người không ai giống ai cả.Cuộc đời tôi là một trong vô số những bức tranh đó.Tôi sinh ra trong một gia đình có tất thảy 8 người con ở miền nam.Trong đó tôi là con gái thứ ba .Gia đình làm nghề nông ,gia tài không có gì đáng giá ngoài con trâu ,1 bộ bàn nghế nhựa , ba chiếc giường tre. Đến chiếc mền chống muỗi cũng không có.Cái nghèo dường như bám chặt lấy gia đình tôi.Qoanh năm bán thâncho đất ,bán lưng cho trời ,nhưng vẫn không đủ nuôi 10 miệng ăn .Cuộc sống khốn khổ ,ăn không đủ no ,mặc không đủ ấm cũng là yếu tố ảnh hưởng đến việc học hành của chị em tôi .Nhà chỉ có 3 em bé nhất được theo học.Tôi và hai chị lớn nhất, ngày ngày theo ba mẹ ra đồng .Tuổi nhỏ,Ba giao cho tôi làm những việc nhỏ như làm cỏ đồng ,nhặt những củ khoai ,củ sắn khi đến vụ thu hoạch.Rồi đến lúc khi mà các vụ lúa đã được mọi người thu hoạch xong .Chị em tôi lại đi mót lại những cọng lúa còn xót lại .Tuy ít ỏi nhưng cũng đóng góp phần nào cho những bữa cơm no đói của gia đình .Khi trời khô hạn , giữa những ruộng lúa còn đọng lại nhữngvũng nước còn vô số những con cá rô phi to nhỏ. Nhữnh bưã cơm đạm bạc chỉ có nồi cơm trắng ,bên trong nửa nồi là khoai sắn hỗn độn .1 giá rau luộc ,1 đĩa cá kho mặn do chị em tôi bắt được.Tuổi thơ tôi cứ như vậy , ngày này qua ngày khác.Thấm thoát tôi đã là một thiếu nữ 19 tuổi.Không phấn son,không trang điểm ,mái tóc để thẳng tự nhiên ,không tỉa tót.Đã có nhất nhiều người trong xóm, ngỏ ý mai mối cho tôi.Cũng phần vì nhút nhát,phần vì thương ba mẹ già cả.Tôi không đồng ý ai cả.Những năm tháng lam lũ,cực khổ,những bữa ăn chỉ độn khoai sắn ,đã quật ngã ba tôi ,1 người đàn ông lực lưỡng.Ba bị loãng xương độ 3 ,cộng thêm thoái hóa cột sống giai đoạn nặng.Ba gần như nằm liệt giường.Nhìn ba bệnh tật ,đau đớn nhưng không dám kêu ca nửa lời.Tôi biết rằng,để có tiền cho ba đi bệnh viện ,mẹ tôi sẽ phải đi vay nãi nặng .Lãi mẹ đẻ lãi con đến bao giờ gia đình tôi mới trả hết nợ.Nhìn thân mẹ tiều tụy,ban ngày tất bật với đồng áng ,ban đêm phải đi đập lúa thuê.Nhìn đàn em nheo nhóc có thể phải nghỉ học giữa chừng.Tôi quyết định lấy chồng Đài Loan.Đời người con gái như 12 bến nước ,không biết bến nào là bến đục bến trong .Cũng như bao người con gái khác ,tôi cũng mong lấy được người chồng yêu thương mình,có 1 gia đình nhỏ bé ,hạnh phúc.Không muốn rời xa quê hương,rời xa ba mẹ và các em đến 1 nơi hoàn toàn xa lạ.Nhưng tôi nghĩ không còn sự lựa chọn khác cho mình.Biết ý định tôi ,ba mẹ tuyệt đối ngăn cản,nhưng ý tôi đã quyết. Sau 6 th́áng tất bật làm giất tờ.Cuối cùng cũng đến ngày tôi lấy được vi sa sang Đài Loan.Tiễn tôi ở sân bay , ba mẹ nén nước mắt , dặn dò tôi sang đó phải chăm no bản thân ,thương yêu ,đối xử tốt với chồng. Hành trang tôi mang đi xứ người không có gì ngoài trình độ tiếng trung bập bẹ,nén nỗi sợ hãi ,đau buồn trong lòng ,tôi bước đi.Sau 3 tiếng đồng hồ ngồi máy bay .Cuối cùng tôi cũng đặt chân đến Đài Loan.Chồng tôi hơn tôi 13 tuổi,Ba mẹ anh đã mất ,có 1 chị gái đã lấy chồng .Hiện tại anh chỉ sống có 1 mình tại PinhXi.Nhà anh ở không phải là những khu dân cư nhộn nhịp ,hay những ngôi nhà cao tầng đồ sộ tôi đã từng biết qua sách báo.Thay vào đó là những khu dân cư thưa thớt ,nằm ẩn hiện giữa những ngọn đồi núi.Những ngày đầu mới đến ,nghe tiếng chó sủa ,tiếng ếch kêu ồm ộp về đêm.Lòng tôi thấy buồn vô hạn .Nhớ ba mẹ ,các em.Như hiểu được tâm trạng của tôi .Anh thường đưa tôi đi chợ đêm ,đến qúan ăn Việt Nam ,ăn những món ăn mà tôi ưa thích.Mua thẻ điện thoại ,dạy tôi cách gọi về Việt Nam.Mua sách báo tiếng Việt Nam ,để cho tôi đỡ nhớ nhà.Anh đâu biết rằng tôi không biết chữ.Gia đình chị chồng tôi và những người hàng xóm tốt bụng thấy tôi hiền lành,thường mang cho tôi vài ba bộ quần áo,mớ rau ,con cá.Những lúc họ rảnh rỗi,thường qua nhà dạy tôi nói tiếng trung ,tiếng Đài.Sự yêu thương chăm sóc của gia đình chồng ,tình cảm chân thành của những người hàng xóm tốt bụng ,phần nào làm tôi bớt đi nỗi nhớ nhà,gia đình ở Việt Nam.Khoảng hơm 1 năm sau đến Đài Loan ,tôi sinh 1 bé trai kháu khỉnh,Chồng tôi vui mừng hớn hở ra mặt.1 tháng tôi ở cữ.Anh một mình tự tay nấu nướng ,làm việc nhà. Ban đêm con quấy khóc ,anh dậy dỗ dành con ,dành thời gian cho tôi nghỉ nghơi.Lúc con trai được 4 tuổi ,tôi lại sinh được thêm bé gái nữa.Phần vì có kinh nghiệm từ lần sinh trước,phần vì thương anh vất vả.Tôi cũng tự chăm sóc con ,làm việc nhà,đỡ anh phần nào.Cuộc sống của tôi cứ êm ả như vậy,ngày ngày anh đi làm,tối về cả nhà lại quây quần bên bữa cơm nhỏ ấm áp.Gia đình lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười nói của trẻ nḥỏ.Tôi đã từng thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi gặp anh 1 người đàn ông hiền lành ,thương yêu vợ con .Cho tôi những đứa con khoẻ mạnh ,ngoan ngoãn.Nhưng đau đớn thay lúc tôi đang tràn ngập trong hạnh phúc cũng là lúc tôi nhận được tin dữ từ đồng nghiệp của anh .Nói rằng anh đang hôn mê trong bệnh viện ,bác sĩ kết luận rằng anh bị ung thư não giai đoạn cuối,các tế bào ung thư đã di căn vào khắp nơi trong cơ thể.Mạng sống của anh giờ mong manh như nghàn cân treo sợi tóc.Tôi nghe mà chân tay rụng rời,đứng không vững.Anh hôn mê 2 ngày thì ra đi mãi mãi bỏ lại tôi và 2 đứa con thơ dại bơ vơ giữa đời.Nén nỗi đau thương ,bằng vốn tiếng trung ít ỏi,tôi quyết định đi tìm việc làm.Công việc hái chè của tôi bắt đầu từ 5 giờ sáng đến 6 giờ tối.Buổi tối ,tôi còn nhận đồ thủ công về nhà làm thêm .Hai đứa con tôi còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết mẹ phải làm việc ,không quấy khóc ,tự tha thẩn tìm những bóng mát dưới gốc cây chơi.Con trai đến tuổi đi học .Bằng những đồng tiền ít ỏi từ việc hái chè,làm đồ thủ công cũng không thấm thoát vào đâu.Chị chồng khuyên tôi nên bán ngôi nhà đang ở,chuyển về Linhkhou,Làm thuê cho chị.Tôi không sợ vất vả,không đành lòng nhìn 2 con thiếu thốn , thất học như tôi.Với số tiền ít ỏi trên tay,3 mẹ con tôi thuê 1 căn nhà tầng 4 gần nhà chị chồng .Ban ngày ngoài việc phải nấu cơm cho18 công nhân ăn 2 bữa,tôi còn phải dọn dẹp nhà cửa cùng 1 xưởng máy của chị chồng .Dưới sự bao bọc ,yêu thương chăm sóc của gia đình chị chồng ,ba mẹ con tôi thấy ấm áp phần nào.Thời gian thấm thoát trôi qua.Tôi đã sinh sống tại nơi đây18 năm trời .Ban ngày đi làm,buổi tối tôi tranh thủ đi học tiếng trung.6 năm trời từ cấp một đến cấp hai.Vốn tiếng trung của tôi đã khá lên rất nhiều.Hiện tại tôi đã biết đọc sách báo ,tự biết viết tiếng trung.Hai đứa con tôi giờ đã khôn lớn lên rất nhiều.Con trai thi đỗ vào cấp 3.Đứa con gái út cũng chẳng kém anh.Giờ đã là năm cuối cấp 2 với thành tích cao.Hôm nay là tết thanh minh ,năm nào cũng vậy,tôi đều chuẩn bị những món ăn ngon chồng thích,dắt hai đứa con đến thăm mộ anh.Tôi biết ở một nơi nào đó rất xa,ánh mắt anh luôn dõi theo 3 mẹ con chúng tôi.Con đường sau này ,dù có gian nao vất vả,không có anh bên caṇh ,che chắn ,bảo vệ.Vì anh,vì hai con và cũng vì chính bản thân mình.Tôi sẽ tiếp tục cố gắng,phấn đấu vượt qua số phận.Không có con đường nào dẫn đến hạnh phúc,hạnh phúc chính là con đường ta đi.Cuộc sống luôn đầy dẫy những chông gai và thử thách.Hãy biết chấp nhận và thỏa mãn với những gì mình đang có.Sống gần nửa đời người tôi hiểu được ,có những mất mát đau thương tưởng rằng không thể chấp nhận được.Thời gian sẽ xóa lành mọi vết thương.Những tháng ngày đau khổ rồi cũng sẽ qua đi.Hai đứa con ngoan sẽ là động lực ,niềm hi vọng,tiếp sức cho tôi vượt qua mọi thử thách .Trước mặt là chân trời mới,niềm hi vọng mới đang mở rộng chào đón mẹ con tôi.Cứ dũng cảm tiến bước ,có thể ở một nơi nào đó trên con đường ta đi ,hạnh phúc đang chờ đón ta.