2015/3/11 / Nguyễn Thị Hằng Nga / Tình yêu sinh viên / Tiếng Việt / Không
“Chim đa đa mỏi cánh phương xa.
Nhớ cha nhớ mẹ ai phụng dưỡng tuổi già
Cuộc sống lụa là như phận vàng chậu cá
Đắng đắng khổ qua, em nhớ quê nhà”
Mẹ nói không phản đối chuyện cô yêu anh, nhưng mẹ không muốn cô lấy chồng xa như thế. Thế mà giờ cô lại yêu một anh ở tận Đài Loan xa xôi. Mẹ cô khuyên hết nước hết cái, còn thiếu điều van xin trước mặt cô nữa thôi. Mẹ bảo cô ở tận bên ấy, những lúc ốm đau, những lúc sinh đẻ, hay những lúc vợ chồng cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt thì lấy ai ra mà chăm nom. Mẹ bảo cô ở tận bên ấy, ngôn ngữ thì không biết, văn hóa thì không rõ, cái gì cũng phải học, chi bằng lấy người Việt, có phải mọi bề đều dễ dàng không. Mẹ bảo cô ở tận bên ấy, sau này mẹ già ốm thì biết bấu víu vào ai. Mẹ bảo gia đình yêu cô nhất. Mẹ bảo nhiều lắm. Mỗi lần mẹ bảo là nước mắt cô lại rơi. Cô nhớ lại lý do vì sao cô sang Đài Loan và lời hứa sẽ quay về Việt Nam với mẹ.
Trước ngày đặt chân tới Đài Loan, cô nghĩ người Đài ai cũng nói được tiếng Anh. Thế là cô hăm hở vác cái hành lý gồm lô lốc mỳ tôm, bột giặt, kem đánh răng và tất cả những thứ cá nhân sang Đài Loan mà không thèm học một chữ tiếng Trung nào. Nhưng rồi cô bị choáng ngay từ lần đầu tiên đi ra đường. Tất cả bảng hiệu đều viết bằng tiếng Trung, mọi người ai cũng nói tiếng Trung. Cô muốn mua đồ cũng không biết giá bao nhiêu. Ở trường, cô làm bạn với người Đài nhiều lắm. Cô cũng không hiểu sao cô rất dễ quen với người Đài, trong khi lớp thì có phân nửa là người nước ngoài. Bạn Đài rất tốt với cô, hay giúp đỡ cô, chỉ bảo cho cô rất nhiều. Cũng nhờ bọn bạn ấy mà chỗ nào ăn ngon cô cũng biết, chỗ nào mua đồ đẹp mà rẻ cô cũng rành. Toàn bộ thời gian của cô dành cho học tập, ăn uống, mua sắm, chơi bời và yêu đương. Không có thời gian cho làm thêm. Người ta cứ bảo không đi làm thêm thì không phải du học sinh. Nhưng mà cô thì cứ viện lý do bận học mà lười không đi làm. Cô có tiền học bổng thầy cho, khoản ấy không nhiều nhưng đủ cho cô ăn tiêu mà không cần phải xin mẹ. Cô rất hay đi lang thang với bọn bạn Đài, đến những nơi mà cô chưa từng đến, ăn những món cô chưa từng ăn. Đồ ăn của Đài Loan rất hợp với khẩu vị của cô, ngọt ngọt, mỡ mỡ. Chỗ cô ở chỉ cách chợ đêm có mấy bước chân. Cô thích chợ đêm của Đài Loan. Cô ăn không biết bao nhiêu là gà miếng, đậu phụ thối, thịt viên, khoai tây viên. Từ ngày sang đây, cô được uống trà sữa trân châu thực sự của Đài Loan, cô thích lắm. Ai mà chả biết Đài Loan là quê hương của món trà sữa thần thánh này chứ. Rồi từ hồi phát hiện ra món nước sữa khoai môn, cô đâm ra nghiền, ngày nào cũng uống. Uống vào thì béo, “nhưng mà ngon”, cô tặc lưỡi. Cô còn được đi hồ Nhật Nguyệt chơi, đẹp lắm, phong cảnh cứ như trong tranh vẽ vậy. Cô chụp ảnh gửi cho mẹ xem, mẹ bảo “ chỗ này vừa nhìn thấy hôm qua trên phim”. Cô tự hào vì được đến những nơi mà mẹ chỉ được xem qua tivi. Bọn bạn còn rủ cô đi Đài Bắc, dịp Tết Dương lịch, để xem bắn pháo hoa từ tòa nhà chọc trời 101 tầng. Lần đầu tiên trong đời, cô được xem màn pháo hoa hoành tráng đến thế. Cô đi nhiều đến nỗi bọn bạn Việt Nam ở nhà còn thắc mắc không biết cô đi học hay đi du lịch. Cô thấy vui vì cô hơn bọn bạn ở nhà. Cô cũng học, học như thời sinh viên, nước đến chân mới nhảy. Cứ đến kỳ thi là cô chong đèn học đến sáng. Cô không thích phải viết nhiều, chỉ thích tính toán thôi. Mà cái khoa cô học thì toàn viết là viết, hết tiểu luận này đến bài tập lớn khác. Hầu hết các bài đều làm theo nhóm. Cô thích làm với nhóm bạn Đài vì ý tưởng và cách suy nghĩ gần nhau. Các bạn Đài đều khá sáng tạo, chăm chỉ và luôn hoàn thành nhiệm vụ của mình. Có những bạn tiếng Anh không tốt nhưng vẫn cố gắng luyện tập để không làm ảnh hưởng tới thành tích của nhóm. Cô đặc biệt thích chơi với những bạn-nữ-mặc-đồ-nam vì những bạn ấy luôn cực kỳ trách nhiệm với công việc và luôn hết mình với bạn bè. Cô lại đặc biệt ghét những bạn-nam-mang-gương-trong-túi vì những bạn ấy lúc nào cũng muốn người khác phục vụ mình và rất thích tọc mạch chuyện của người khác. Nhưng cô phải công nhận rằng, những bạn ấy có con mắt nghệ thuật hơn người. Cũng từ hồi cô tới Đài Loan, quan điểm về giới tính của cô không còn bị giới hạn ở con số hai nữa. Cô không kì thị giới tính thứ ba.
Lúc làm luận văn, không biết số phận đưa đẩy thế nào, giáo viên hướng dẫn của cô lại bên ngành Thống Kê. (!!!). Cô trở nên nổi tiếng nhất khoa Quản Trị Kinh Doanh khi luận văn của cô liên quan tới Thống Kê, môn mà tất cả sinh viên trong khoa đều sợ. Cô thấy vênh lắm vì cô hơn bọn bạn ở khoa. Rồi có một lần, cô hướng dẫn hỏi ý kiến cô về việc học tiến sĩ. Cái việc học tiến sĩ không phải là dự định của cô sau khi tốt nghiệp. Dự định của cô sau khi tốt nghiệp là về Việt Nam, xin việc và lấy chồng. Cô mang cái việc học tiến sĩ ấy đi hỏi ý kiến mẹ, người thân, bạn bè. Cô hỏi cả một cậu người Đài cùng giáo viên hướng dẫn với cô. Cô không biết rằng, cậu người Đài ấy vốn đã thích cô từ lâu nhưng chưa bao giờ dám thổ lộ. Cô thực sự không biết điều đó. Thế là sự vô tư của cô đã mở ra một câu chuyện mới giữa một cô gái người Việt và một cậu thanh niên người Đài.
Có một lần, cô quyết định đi thăm bạn ở Cao Hùng. Vô tình thế nào mà cô ngồi cùng anh chàng Đài Loan ấy. Vì tiếng Trung của cô không tốt nên hai người sử dụng tiếng Anh để giao tiếp với nhau. Quãng đường xa 3 tiếng bị rút ngắn lại bởi những câu chuyện giữa hai người họ. Cô không ngờ cô và anh chung nhiều sở thích đến vậy. Họ nói chuyện trên trời dưới bể, lúc đầu là chuyện trường lớp chung, rồi chuyện bạn bè, chuyện sở thích, chuyện gia đình, và cả những câu chuyện ngày ấu thơ. Cô không ngờ là trẻ em trên thế giới này đều giống nhau, lúc nhỏ đều thích tắm mưa, bêu nắng và rất yêu động vật. Cô tìm thấy một tâm hồn đồng điệu ở nơi đất khách quê người. Cô bắt gặp một chàng trai người Đài dễ thương, hài hước với nhiều tài lẻ. Sau khi trở về, cô thấy trái tim mình xao xuyến và cô quyết định học một bài hát tiếng Trung để tặng chàng trai ấy “我閉上眼睛 貼著你心跳呼吸 / 而此刻地球只剩我們而已…”
Cô kết thúc hai năm học nhẹ nhàng, đầy niềm vui và cảm xúc. Nhưng cô không làm theo dự định ban đầu vì cô tìm được việc ở Đài Bắc. Cô làm đại diên bán hàng cho một công ty trong ngành công nghiệp nặng, đôi ba tháng lại về Việt Nam để thăm khách hàng. Công việc không phải là một vấn đề với cô. Cuộc sống ngột ngạt ở Đài Bắc khiến cô như thành một người khác. Từ một người hay cười hay nói, cô biến thành một người lầm lì, ít nói. Ngày cô bắt đầu đi làm cũng là ngày anh bắt đầu đi nghĩa vụ quân sự. Cô thấy cô đơn. Cô vốn đã tiên đoán được cảm giác này nhưng cô tự nhủ “vì tương lai”. Bạn bè cô đều ở Đài Trung, anh người yêu ở Miêu Lật, chỉ có cô một thân một mình ở cái chốn Đài Bắc phồn hoa này. Thử tưởng tượng mà xem, bạn có sống được ở một nơi mà bạn bè không có, người thân không có, người ta nói thì bạn không hiểu, người ta viết thì bạn không đọc được? Cô chán ngấy cuộc sống ở đây. Cô khao khát có được một người bạn, để hằng ngày ngồi tâm sự, để cùng ăn, cùng chơi, cùng xem một bộ phim, cùng reo lên khi thấy anh chàng đẹp trai nào đó, hay cùng ngồi uống một tách café và nói xấu sếp trong công ty. Suốt ngày, cô lủi thủi ăn cơm một mình, chơi một mình, đi làm một mình. Cô tự hỏi sao cô lại đầy đọa bản thân mình khổ sở như vậy. Cô tự hỏi, vì một người con trai mà cô chấp nhận chờ đợi một năm trời trong cô đơn, có đáng không? Vì một người con trai mà cô bỏ lại bạn bè, gia đình và sống một mình ở cái chốn xô bồ này, có đáng không? May mắn thay, anh luôn hết lòng vì cô, lúc nào cũng chăm lo cho cô. Anh là người lạc quan, luôn động viên cô cố gắng. Anh hiểu cảm giác của cô mỗi khi gia đình cô nói về chuyện tình cảm với anh. Anh biết cô đã đau khổ và khóc nhiều thế nào. Cho nên, những lúc được về nhà, anh đều đưa cô đi chơi, đưa cô đi ăn, giúp cô lấy lại cân bằng trong cuộc sống. Cô đã cùng anh đi qua không biết bao nhiêu nẻo đường của đất nước Đài Loan xinh đẹp. Đó là những ngày hè nắng nóng, hai đứa rủ nhau đi ngắm mây và uống trà trên đỉnh Alishan. Hai đứa còn hẹn hò ở bờ biển Cơ Long hóng gió, rồi lại nhân tiện quá giang lên ngôi làng cổ Cửu Phần, tận hưởng không khí trong lành từ biển khơi xanh thẳm, và phóng tầm mắt ra xa, ngắm mây trời non nước hữu tình. Đó là những cuối tuần đông lạnh giá, hai đứa cùng nhau ngâm mình trong suối nước nóng ở Bắc Đầu. Còn gì tuyệt vời hơn khi được hòa mình thư giãn vào dòng suối nước nóng tự nhiên sau những ngày làm việc mệt mỏi và căng thẳng. Đó là những ngày hai đứa đi hái dâu ở Miêu Lật, mang về không biết bao nhiêu là dâu chin mọng, ngọt lịm. Đó là những dịp hai đứa cùng đi Bình Khê, viết những điều ước của mình lên chiếc đèn lồng và thả chúng lên trời cao với hy vọng rằng ước mơ của mình sẽ thành hiện thực. Anh còn đưa cô đi xem đánh bóng chày, môn thể thao ưa thích của người Đài Loan, bên cạnh bóng rổ. Anh cũng giới thiệu cô với gia đình anh. Bố mẹ anh không phản đối chuyện tình cảm của hai người, ngược lại, họ đối xử rất tốt với cô. Anh hứa tháng tám sẽ về thăm nhà cô khi hết nghĩa vụ quân sự. Anh còn mua cả sách dạy tiếng Việt về để tự học những lúc rảnh rỗi. Anh yêu cô thật lòng! Anh yêu cô theo cách mà cô muốn! Và cô cũng yêu anh.
Cô về Việt Nam ăn Tết. Cô cảm nhận được cái ấm cúng của gia đình, cái thơm ngon của cơm mẹ nấu, cái chan hòa của người xung quanh. Cô tự hỏi, ở nơi cô sinh ra đây, người nông dân cả đời không ra khỏi lũy tre làng, nhưng họ luôn hạnh phúc, vui vẻ và sống chan hòa. Họ có thể sống nghèo khó, nhưng họ không thiếu tiếng cười trong cuộc sống. Cô tự hỏi, tại sao cô không được lạc quan như họ. Hôm qua, cô nói với anh rằng cô không muốn quay lại Đài Loan nữa.
- “I really appreciate what you have done to me. I know that I won’t find anyone better than you in my life. But my family is here and I don’t want to leave them. I need to come back to my real life. Thank you for everything that you bring to me. Wish you happiness. Please, don’t miss me.”
(Em thực sự cảm ơn những gì anh đã làm cho em. Em tin rằng em sẽ chẳng thể tìm được ai tốt hơn anh nữa. Nhưng gia đình em ở đây và em không muốn rời xa họ. Em cần quay lại cuộc sống thực của em. Cảm ơn anh vì tất cả. Mong anh được hạnh phúc. Anh hãy quên em đi)
- “Love me and stay with me are not your options. It is a must for you. Even the whole world said distant marriage is miserable, i will prove that they are wrong. How can I be happy without you by my side? I will not wait for you coming back to me. If our distance is 1000 feet, just stay there, I will walk that 1000 feet, just to be with you.”
(Yêu anh và ở bên anh không phải là sự lựa chọn mà là sự bắt buộc với em. Cho dù cả thế giới này nói rằng lấy chồng xa xứ là đau khổ, anh sẽ chứng minh cho họ thấy rằng họ đã sai. Làm sao mà anh có thể hạnh phúc được khi không có em bên cạnh?? Anh sẽ không chờ em quay lại với anh. Nếu khoảng cách của chúng ta là 1000 dặm thì em hãy cứ ở yên đấy, anh sẽ đi cả ngàn dặm đấy chỉ để được ở bên em)
Cô nghĩ rằng đây chỉ là lời nói an ủi của anh thôi. Rồi ngày mai, ngày kia hoặc một tháng nữa anh sẽ quên cô, sẽ chấp nhận thực tại rằng họ đã xa nhau cả nghìn dặm. Và cô xin nghỉ việc ở công ty, thông báo với mẹ rằng cô không đi nữa. Mẹ cô vô cùng hạnh phúc vì quyết định này của cô. Cô cũng vui, nhưng niềm vui không trọn vẹn. Ngày ngày cô nhớ anh. Cô nhớ đôi mắt của anh luôn hướng về phía cô, nhớ cái miệng lúc nào cũng cười của anh. Cô nhớ cái lần anh uống rượu say không biết trời đất là gì nhưng miệng thì luôn nói yêu cô. Cô nhớ những lần anh mắng cô vì tội không chịu mặc áo ấm khi ra đường. Cô nhớ những lần hai đứa cãi nhau nhưng anh luôn làm lành trước, bởi vì anh bảo anh trân trọng mối quan hệ của hai người. Anh bảo anh không muốn cô phải chịu tổn thương vì anh.
…
Hà Nội, tháng 8.
Cô đang trên đường từ công ty về nhà trọ. Cô giật mình bắt gặp một hình bóng thân quen. Có một chàng trai đang đứng trước cửa nhà trọ của cô. Làm sao có thể là anh được? Cô không hề tiết lộ bất kì một thông tin nào với anh, còn anh thì chỉ nói được vài câu tiếng Việt đơn giản. Làm sao có thể là anh được? Nhưng rồi, những điều hoài nghi ấy không còn quan trọng nữa. Cảm xúc bao lâu nay của cô vỡ òa khi vòng tay ấm áp của anh ôm chặt lấy cô. Trong đầu cô vang lên đoạn nhạc ấy “我閉上眼睛 貼著你心跳呼吸 / 而此刻地球只剩我們而已…”
"