Nuoc Mat Con Yeu

2014-05-22 / Nguyen Thi Ly / Nuoc Mat Con Yeu / Tiếng Việt / Không


Một buổi sáng mùa xuân, thời tiết còn se lạnh, tôi đã chuẩn bị xong hành lý để lên đường. Mọi người thân trong gia đình đã đến đông đủ để chia tay, nhưng riêng con trai tôi thì vẫn chưa ngủ dậy, tôi quanh quẩn bên giường để ngắm con ,nước mắt giàn giụa mà không dám khóc to .Tôi muốn ôm chặt con vào lòng để nói tỉnh dậy mà nói lời từ biệt, nửa thì lại không muốn vì sợ con tủi thân mà khóc thật nhiều. Bỗng nó giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn tôi và mọi người, rồi như hiểu ra mọi chuyện mà mấy ngày nay tôi đã nói với nó là, mẹ sẽ đi Đài Loan làm việc. Nó bỗng òa lên khóc nức nở, tôi chỉ kịp hôn lên khuôn mặt giàn giụa nước mắt của nó rồi đứng dậy đi nhanh ra xe ,không dám quay đầu lại ,vì tôi biết phía sau, đứa con trai mới hơn 3 tuổi của tôi đang chới với, giẫy giụa trên tay bà nội, miệng gào khóc ...." Mẹ ơi ..đừng đi ...mẹ đừng bỏ con....." .Tiếng kêu khóc của con như trăm nghìn mũi kim ,đâm xoáy vào Tim tôi ...nhức nhối.
Vợ chồng tôi cưới nhau sớm ,nhưng không lại rất muộn sinh con, thuốc thang chữa chạy , thế rồi 8 năm sau, cũng sinh được một con trai, và cũng chỉ có một mà thôi vì khi sinh xong ,tôi bị cắt Dạ con vì khối u .Kinh tế khó khăn, nghèo nàn vì làm nông nghiệp. Khi con tôi con lớn được gần 3 tuổi, thì một buổi sáng vừa ngủ dậy, con tôi ra cửa đứng, thì bé Nghĩa, con chị hàng xóm đi qua gọi, Nguyen ơi ! có đi mua Cháo lòng ăn không? Nó đáp, chị chờ em với ! Em xin mẹ, thế rồi nó chạy vội vào nhà, vấp phải chân ghế, ngã nhào xuống, rất đau
Nhưng vẫn cố gượng day dậy ,chạy lại ôm chân tôi và nói ,mẹ ơi ! Mua Cháo cho con ăn nhé ! Chợt nghĩ ra trong túi không còn đồng nào, tôi liền gắt, tiền đâu mà ngày nào cũng ăn cháo, ăn cơm rang thôi .Con tôi cúi đầu đi ra cửa và nói , chị ơi ! Mẹ em không có tiền! Nói đến đó, giọng nó nghẹn lại, ngập tràn nước mắt vì tủi thân rồi ôm gốc cột từ từ ngồi xuống và khóc nấc lên ....! Tôi đứng trong nhà, nghe và nhìn thấy hết, nước mắt tôi bỗng trào ra, cổ nghẹn đắng lại, lúc này, tôi thấy thương con vô cùng và thấy mình như có lỗi ...tôi ôm con vào nhà .
Đến tối, trước khi đi ngủ, nó ôm lấy cổ tôi và hỏi, mẹ ơi ,tại sao, nhà mình lại không có tiền? Tôi đáp tại nhà mình nghèo. Nó lại hỏi, tại sao lại nghèo hả mẹ ? Tôi không thể trả lời tiếp cho con vì nó còn quá nhỏ để giải thích nên nói sang chuyện khác, nhưng những giọt nước mắt và câu hỏi của con ngày hôm ấy cứ ám ảnh day dứt trong tôi ,mỗi đêm về ôm con thơ mà lòng xót xa ....!
Hai vợ chồng và một đứa con thơ, trong căn nhà đơn sơ, không có gì đáng giá, làm ruộng, không có nghề phụ nên chỉ đủ ăn , tôi thầm ước ao, giá mà mình tìm được thêm một việc gì đó để làm kiếm tiền cho con ăn học và cải thiện cuộc sống thì đỡ khổ biết bao...
Thế rồi, dịp may cũng đến ,chỉ mấy tháng sau, có đợt tuyển dụng lao động sang Đài Loan làm giúp việc, tôi bàn với chồng và quyết định vay tiền ,tạm dứt tình Mẫu tử ,tạm biệt mái ấm gia đình ,đi làm kinh tế.
Tối ngày 18 tháng giêng năm 2003 tôi đặt chân đến Đảo ngọc, trước mắt tôi, khung cảnh về đêm, đẹp như một thiên đường, tôi được Môi giới đưa về Đài Trung làm việc. Thì nơi đây lại có cả trăm nghìn khó khăn đè nặng lên vai ,công việc nhiều ,lai phải chăm cụ già vừa mù vừa điếc ,cùng với bà chủ rất khó tính, tôi cố gắng làm việc thật tốt ,nhưng nỗi nhớ con cứ cồn cào, da diết, toi khóc rất nhiều, nhưng khó khăn chưa đừng lại ở đó vì tôi mới xa nhà được 4 tháng thì con tôi phải đi phẫu thuật ở Bẹn ,thương con, tôi như đứt từng khúc ruột, khóc vật vã và muốn bỏ về, nhưng chồng tôi điện sang ,hứa sẽ chăm con thật tốt và động viên tôi, bằng mọi giá, phải giữ gìn sức khỏe để làm việc, kiếm tiền lo thuốc thang cho con và làm kinh tế, tôi hỏi anh xem ,con có nhớ mẹ mà khóc không ? Anh nghẹn ngào nói, có chứ, con đau đớn nên khóc gọi mẹ nhiều lắm, nhưng anh dỗ dành là, mẹ đi làm kiếm tiền để mua cháo lòng cho con ăn, thế là nó nín ngay .
Thế rồi khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt và những cái nấc nghẹn ngào của con bỗng hiện lên, như một dòng nước lũ, cuốn phăng đi mọi vất vả, mệt nhọc. Tôi vùng dậy, mạnh mẽ lao vào công việc.
Rồi con tôi cũng khỏi dần và ổn định sức khỏe .Nhưng chưa được bao lâu, thì chồng tôi lại phải đi viện cắt túi Mật vì bị viên nặng, tôi khóc lặng người vì thương chồng, thương con ,đau ốm, bệnh tật mà không được tôi chăm sóc. Lúc này, tôi tự phải an ủi chính mình rằng ,nếu thương, thì phải gắng làm việc để kiếm nhiều tiền cho chồng con được nhờ. Thế nhưng, có nhiều hôm, do áp lực công việc quá nhiều, lại phải thức đêm để chăm ông cụ, tôi quá mệt mỏi, muốn gục ngã và bỏ về, nhưng nghĩ đến những lời động viên của anh qua từng trang thư anh viết, từng cuộc điện thoại anh gọi chứa chan tình cảm và hi vọng xen lẫn tiếng con thơ văng vẳng bên tai " mẹ ơi ! Tại sao nhà mình nghèo " đồng thôi cũng nghĩ đến số tiền lương mà mình làm vất vả được lĩnh về trong một tháng, cho dù, so với Đài Loan không nhiều ,nhưng so với tôi làm ruộng ở nhà thì rất lớn. Thế là, như có phép lạ, tiếp thêm sức mạnh cho tôi vững vàng tiếp tục công việc mà không biết mệt mỏi.
Thời gian trôi đi theo từng trang lịch mà tôi bóc mỗi ngày, lúc này, niềm vui an ủi của tôi là, dậy sớm ra vườn, chăm sóc va ngắm những luống rau xanh tươi tốt, mà tôi đã phải đố bao mồ hôi, công sức để cuốc xới ,vun trồng nên ,trên lưng đồi đất đỏ ,sau đó, nhanh chóng về nhà lo cơm nước 2 bữa cho 5 người ăn, giặt giũ quần áo, lau dọn khu nhà 3 tầng và chăm sóc cụ già ốm yếu. Tôi làm việc suốt ngày như một cái mà không đòi hỏi gi hơn là, được ăn cơm no để làm việc.
Thấm thoát 3 năm hợp đồng cũng trôi đi, tôi được trở về với gia đình, trong niềm vui vô bờ bến . Món quà vô giá mà tôi đem về tặng anh là tập thư nặng gần 1kg mà anh đã viết động viên, được tôi giữ gìn cẩn thận để đem về làm kỷ niệm, cầm tập thư trên tay ,anh cảm động đến trào nước mắt ,vì anh cảm nhận được rằng ,nơi đất khách, tôi đã rất trân trọng tình cảm của anh...!
Lúc này, con trai tôi, đã lớn hơn một chút, chồng tôi cũng khỏe mạnh, nên điều kiện cho phép tôi được trở lại Đài Loan làm việc, theo yêu cầu của chủ nhà, lần thứ hai.
Công việc lại tiếp tục như cũ, nhưng có khí thế hơn trước rất nhiều, vì tôi đã tạm quen với cuộc sống nơi đây ,hơn nữa, tôi làm việc rất nhiệt tình, chăm chỉ lại ngoan ngoãn, nên mọi người trong cuộc nhà đều rất yêu quý và tôn trọng .thế rồi, Đảo ngọc Đài Loan cứ đưa tiễn tôi về rồi lại dang tay đón tôi trở lại . Cho tới hơn ai 7 năm, thì cụ già tôi chăm sóc đã già yếu và qua đời . Tôi được đổi chủ mới về Sa lu ,Đài Trung ,chấm dứt một cuộc sống gò bó trong bốn bức tường, mà hơn 7 năm làm việc, không một ngày nào nghỉ ngơi, không bạn bè gặp gỡ hoặc giao lưu .....!
Đổi chủ về đây, tôi cũng chăm ông cụ, nhưng cuộc sống đã thay đổi rất nhiều, ông vẫn còn đi lại được, sống rất thoải mái, nên tôi cảm thấy như đang sống ở chính quê hương mình với những người thân ruột thịt.
Và hôm nay, khi viết bài dự thi này ,là tôi đã tròn 11 năm trên Đảo ngọc ,một thời gian rất dài mà tôi phải xa mái ấm gia đình. Với sự cố gắng của hai vợ chồng, cùng với sự động viên nhiệt tình của anh, mà tôi đã hoàn thành tốt nhiệm vụ, nên chúng tôi ,tuy hai đầu nỗi nhớ ,nhưng rất hạnh phúc, con trai tôi khôn lớn, rat ngoan và học giỏi, chồng tôi đã xây được nhà cao tầng đẹp đẽ và dành dụm được chút vốn liếng gửi vào Ngân hàng, nói chung, nghèo khổ đã được đấy vào quá khứ .
Với tôi ,điều đáng nói nhất là, hai năm gần đây, với sự cố gắng nổi lực của bản thân, tôi đã liên tục tham gia vào các hoạt động Văn m⅝hóa như, thi viết Thơ Văn của Bộ lao động và Cong Ty Quốc tế Khang Lin Đài Trung tổ chức, tôi đã luôn dành được kết quả cao và thắng lợi. Không những thế, tôi còn là một khán hộ công lao động xuất sắc, được công ty. Môi giới tặng Bằng Khen năm 2013 .
Và giờ đây, chỉ còn một năm nữa, là tôi kết thúc hợp đồng 12 làm việc, để trở về bên mái ấm gia đình. Tôi cảm thấy mình ,thật mãn nguyện và sung sướng .
Nhưng nghĩ đến đây, tôi lại cũng bật lên tiếng khóc, vì cảm thấy lưu luyến con người và đất nước Đài Loan vô cùng . Bởi nơi đây, đã như quê hương thứ hai của mình ,ghi nhận,chia sẻ bao buồn vui ,sướng khổ , nơi đã đem lại cho những con người Xa xứ như tôi có thêm niềm vui trong cuộc sống, mạnh mẽ, hăng hái trong công việc và Đảo Ngọc phồn hoa có ông tôi và gia đình đã dành cho tôi một " Tình thương không biên giới " mà tôi không bao giờ quên đi trong lòng.
Và hôm nay, qua bài dự thi này ,tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành tới Chính phủ. Đài Loan, đã mở cửa đón chào những người con Viễn xứ từ nhiều nước ,khao khát lao động chân chính, đến để làm việc kiếm tiền, đồng thời xiết chặt tình thân ái hữu nghị với Năm Châu. Để tôi có dịp may mắn, từ một cô gái nông thôn, đã được xuất ngoại, đi làm kinh tế và đổi đời ,có một cuộc sống thịnh vượng. Cám ơn Ban tổ chức Giải thưởng Văn học Di dân và Di công. Cục Lao động Thành phố. Đài bắc .Công ty Quốc tế khang Lin .đã mở ra những " Sân chơi Trí thức " để chúng tôi có điều kiện phát huy thêm tài năng, trí tuệ trong cuộc sống. Cám ơn gia đình ông chủ tôi ,đã có tấm lòng vô cùng nhân ái, yêu thương, đã tạo điều kiện tốt nhất ,để tôi có điều kiện tham gia các hoạt động Văn hóa, cho cuộc sống cô thêm nhiều ý nghĩa như ngày hôm nay.
Cuối cùng, tôi mong ước một điều. Nếu lần này, tôi đoạt được Giải thưởng Văn học Di dân và Di công, dù là giải thấp nhất, thì tôi cũng rất vui sướng và tự hào, vì được góp phần nhỏ bé cho vinh quang Tổ quốc.
Số tiền ấy, tôi sẽ chia làm Bốn phần.
Một phần để ủng hộ " Trại mồ côi " ở Quê hương ,giúp những cụ già, em nhỏ, thêm một tấm áo hay cái quần, để họ ấm lòng ,lúc đêm đông.
Một phần, tôi biếu Bố mẹ già đôi bên, mua thêm chút thuốc bổ để. dưỡng sức tuổi già.
Phần thứ ba, tôi xin ủng hộ chút lòng thành, để tưởng niệm và giúp đỡ các chiến sĩ Hải quân đã anh dũng :hy sinh va thương vong, để bảo vệ Hai Quần đảo " Trường sa và Hoàng sa " nơi Biển Đông của Tổ quốc thân yêu.
Và phần cuối cùng, là tôi làm quà tặng cho chồng và con trai ,một chuyến du lịch, thăm Lăng Bác Hồ và đi ngắm Vinh Hạ Long. Để con trai tôi, thay vào nước mắt Tuổi thơ, là một nụ cười thật rạng rỡ !