Lòng Cảm ơn

2014-05-19 / Phùng thị lan Anh / Lòng Cảm ơn / Tiếng Việt / Không


                                       LÒNG CẢM ƠN
Tôi mơ màng tỉnh giấc, nhè nhẹ bên tai có tiếng gọi khe khẽ: "đã mổ xong rồi tỉnh lại thôi con con gái ơi"
Tôi cố gắng gượng mở đôi mắt vừa nhắm liền xuốt 5 giờ đồng hồ.Tiếng cô y tá nhẹ nhàng " em gái có nhận ra ai đây không" Tôi nhìn thấy một ánh mắt hiền từ nhân hậu, và mái tóc bạc trắng quen thuôc và gắn bó với tôi xuôt 8 năm qua, đó là Nội (Nội Đài của tôi) người đã giúp đỡ và yêu thương tôi xuôt những tháng năm tôi sống và làm viêc nơi xứ Đảo.
Nội nắm chăt tay tôi và nói con giỏi lắm, con đã rất cố gắng trong khi phẫu thuật. Tôi muốn cất tiếng gọi Nội ơi con cảm ơn Nội nhiều, nhiều lắm, nhưng Nội đã kịp đưa tay lên miệng tôi và nhắc nhở, con phải kiêng nói 1 tuần ,con không cần phải nói điều gì , ta đều hiểu được. Tôi cảm động dưng dưng nước mắt rồi lại thiếp vào cơn mê, nhưng tôi vẫn cảm nhận được ,Nội đang lau nước mắt cho tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt yêu thương lo lắng ....
Nhớ lại những ngày đầu tôi vừa đến Đài Loan, gặp biết bao khó khăn trong cuộc sống và trong công việc . Ngôn ngữ bất đồng, áp lực về ghánh nặng chữ , chữ nghèo trên vai... có nhiều lúc tôi cảm thấy không đủ sức để vượt qua. Nhưng nhờ có Nội và cả gia đình nhà chủ đã giúp tôi vượt lên tất cả và có đươc kết quả như ngày hôm nay.
Dù công việc của tôi rất vất vả, nhưng tôi được bù lại ,đó là tình yêu thương và chăm sóc củ Nội đã dành cho tôi thì làm sao kể xiết.
Tháng 12 - 2011 qua xet nghiệm ,tôi đã mắc phải bệnh khối u vòm họng, Bác sỹ nói phải tiến hành mổ ngay.Tôi lo lắng và sợ hãi xin về nước để chữa bệnh, nhưng Nội đã khuyên tôi ở lại Đài Loan làm phẫu thuật vì y học ở đây rất hiện đại. Nội còn nói với tôi :Con đã chăm sóc cháu của ta bao nhiêu năm, bây giờ con có bệnh ta sẽ chăm sóc cho con.Con đừng lo lắng điều gì, Tôi nghẹn ngào xúc động.....
Bệnh viện Nhân ái thành phố Đài Bắc và nhưng tấm lòng nhân ái ở nơi đây tôi sẽ chọn đời ghi nhớ. Cảm ơn bác sỹ Giang Thái Bình, cảm ơn sự chăm sóc nhiệt tình của các cô y tá, cảm ơn gia đình nhà Nội ,và cảm ơn những người bạn đồng hương... đã giúp đỡ tôi trong xuốt thời gian nằm viện.
Môt tuần trôi qua,tôi đã có thể nói được. Cất tiếng nói đầu tiên tôi gọi: Nội ơi! Nội ơi!.... con cảm ơn Nội nhiều... nhiều lắm ! Nội nhìn tôi mỉm cười : "con gái ngốc nghếch của ta" Nội đưa tôi chiếc điện thoại rồi bảo:
-Con gọi về cho mẹ con đi, chắc là mẹ con đang sốt ruột đợi điện của con đó.
Tôi xúc động nghẹn ngào trong nước mắt :
-Mẹ ơi! con đã khỏe rồi, Mẹ đừng lo lắng nhé, bên này con đã có Bà Nội, có những tấm lòng nhân ái, đã yêu thương và giúp đỡ con như người một nhà.Nghe tôi kể ,ở đầu dây bên kia mẹ tôi cũng khóc vì xúc động....
Mai tôi được ra viện rồi ,đi bộ một vòng quanh bệnh viện, để cảm ơn các bác sỹ và các cô y tá. Bây giờ tôi lại càng thấm thía câu nói " Lương y như từ mẫu". Một điều mơ ước lại hiện lên trong tôi, bao giờ Đất nước Việt Nam của chúng tôi mới được hiện đại và phát triển về mọi mặt như ở nơi đây.
Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ và trở về quê hương ,với đất Mẹ yêu thương.Tôi sẽ phải chia tay với mảnh đất "quê hương thứ hai " này. Hành trang tôi trở về sẽ là những kỷ niệm, những ân tình, những tấm lòng nhân ái, lòng biết ơn sâu sắc về đất nước và con người Đài Loan. Đó chính là quà tặng vô giá, nó sẽ theo tôi đi suốt cuộc đời.
Đài Bắc những tháng năm kỷ niệm
Phùng Lan Anh