VUN TRỒNG QUÊ HƯƠNG MỚI 耕耘新故鄉

2014-05-19 / 高清春 /  VUN TRỒNG QUÊ HƯƠNG MỚI 耕耘新故鄉 / Tiếng Việt / 苗栗縣V.I.P姊妹展藝抒情互助協會

       Việt Nam-Đài Loan hai mảnh đất thân thương.Tôi viết lên dòng chữ này xuất phát từ tận đáy lòng cảm phục, ấm áp và hạnh phúc.Tôi đến Đài Loan đã được chín năm rồi,trải qua biết bao trắc trở gian lao nhưng đầy hạnh phúc ấy mới có được tôi của ngày hôm nay.
Tôi viết lên dòng đời nơi đất khách
Với chuổi ngày mộc mạc ấm tình thương
Nối dây tơ lôi chân người đất Việt
Để tạo thành dòng máu“người hai quê''.
Tạo hóa sinh ra ta,cho ta hưởng vị cay đắng ngọt bùi của con đường đời hy vọng,và chúng ta hãy cùng nhau xây dựng những ước mơ,cùng nhau xây dựng những nét mới.Lấy đề tài “lưu lạc nơi đất khách , người hai quê và những con người mang hai dòng máu trong nền văn học Đài Loan”.Từ minh họa cuộc sống của chính bản thân mình hy vọng sẽ là nền tảng của tương lai,của các bạn đồng hương và các thế hệ sau.
Ngày hai mươi bốn tháng ba năm hai nghìn không trăm linh năm tôi đặt chân lên mảnh đất Đài Loan,cái cảm giác thật khó tả,bồn chồn lo âu,phấn khởi hiếu kỳ và niềm hạnh phúc nhỏ nhoi len lỏi vào từng nhịp thở của tôi.Vào lúc bình minh ngày hôm ấy tôi bắt gặp được ánh sáng đang vội vàng xuống núi của ông mặt trời,có phải chăng ông đang đợi để soi sáng bước chân tôi ,cho tôi ngập tràn niềm hy vọng nơi quê hương thứ hai này.Về đến nhà,cánh cửa vừa mở ra là những tiếng hoang nghênh thân thiết,những ánh mắt triều mến và ngay lúc ấy bàn tay ấm áp của ông xã vỗ vào vai tôi và nói“em để đồ xuống đi,uống ly nứơc và nghỉ ngơi nhé”,bổng nhiên có tiếng điện thoại gọi đến, bên đầu dây vọng lên tiếng nói“a xuân,a xuân”,biết là mẹ gọi qua,tôi vội vàng nghe máy,nghe được tiếng nghẹn ngào của mẹ, tôi cùng bật khóc.Lặng thinh chốc lát,hiểu được mẹ đang lo lắng, đang nuối tiếc vì lần đầu tiên con gái đi xa nhà,tôi cùng mẹ chia sẽ với những gì tôi chứng kiến trong ngày hôm nay,mẹ phần nào vơi bớt nổi buồn,tôi thầm mừng rở.Tôi đã lựa chọn cuộc hôn nhân trên đất khách,xung quanh cuộc sống giờ đây không còn nghe được những giọng nói quen thuộc, những con đường rợp bóng mát, những món ăn mang đậm chất quê hương…v.v. Và vì thế cuộc sống bắt buộc tôi phải học hỏi và thích nghi với môi trường mới.
Gần một tháng sau tôi xin vào làm tại một công ty điện tử gần nhà, cách mỗi buổi tối tôi được đi đến trường tiểu học học chữ Quốc Ngữ,làm quen được nhiều bạn đồng hương và dần dần tôi cùng các bạn đồng hương tham gia vào các hoạt động xã hội bên này .Tôi nhận thấy được chính phủ Đài Loan cho chúng tôi rất nhiều phúc lợi,hướng dẩn chúng tôi cách thích ứng môi trường sống mới,tổ chức những buổi dã ngoại miễn phí,những tiếc học DIY,cùng với các cuộc thi bổ ích như:cuộc thi vở sạch chữ đẹp,thi karaoke tiếng hát miền quê,thi thuyết trình…v.v làm tôi càng ngày càng yêu mảnh đất này hơn.Tôi giác ngộ được rằng “có công mài sắt có ngày nên kim”cho dù đi đến đâu, ở bất cứ nơi nào chỉ cần chúng ta phấn đấu theo hướng tích cực thì nhất định sẽ đạt được những gì theo mong muốn.Sau hai năm tôi cũng biết thêm được nhiều chữ quốc ngữ,tham gia vào các cuộc thi bằng láy xe mô tô, ô tô và tiếp sau đó là thi lấy bằng phiên dịch viên Đài -Việt,bằng tiểu học,bằng trung học do chính phủ Đài Loan cấp phát,tôi vui mừng,phấn khởi,hảnh diện và hạnh phúc thật nhiều về những thành tích ấy.Và không thể nào phủ nhận phần công lao to lớn là của ông xã thân yêu,thầm biết ơn anh ấy đã dẩn dắt, ủng hộ, khuyến khích vì tôi biết rằng không phải ai cũng được may mắn như tôi.
Năm thứ ba, đứa con đầu lòng của tôi cũng được ra đời,niềm hạnh phúc lại được nhân đôi,bé trai kháu khỉnh,giống ba như đúc. Những ngày tháng tất bật với đời giờ phải gát lại một bên để dành trọn thời gian chăm sóc cho bé.Nhìn bé ngày càng một lớn làm tăng thêm một phần hạnh phúc trong tôi.Hạnh phúc đó rồi lo toan tiếp đến,vì ba mẹ chồng mất sớm,ban ngày ông xã phải đi làm , việc chăm sóc bé đều do một tay tôi gánh lấy. Bé lên ba tôi gởi bé vào trường giữ trẻ gần nhà,lần này tôi quyết định tiếp tục đi theo nghề tạo mẩu tóc mà trước kia ở Việt Nam tôi đã từng làm qua. Tiếp tục huấn luyện tay nghề để thích ứng với nhu cầu thời trang của thị trường tôi xin vào làm tại một tiệm tóc gần nhà, đồng thời cũng thuận lợi thi đậu bằng cấp tạo mẩu tóc. Một năm sau tôi quyết định mở tiệm tại nhà để có thời gian chăm sóc gia đình nhiều hơn.Thắm thoát đã trôi qua hai năm,giờ đây công việc đã ổn định,sắp xếp mỗi tuần nghỉ một ngày,tranh thủ ngày nghỉ tôi đến sở di dân phiên dịch vào buổi sáng,buổi trưa tham gia vào lớp học vi tính miễn phí,buổi tối tôi đến trường đại học cộng đồng dạy thêm tiếng việt. Đối với những thành tích trên,tôi rất phấn khởi,rất vui mừng vì đó là những kết quả mà tôi đã nổ lực nhưng không vậy mà tôi đã mãn nguyện.Hiện giờ tôi đang đảm trách nhiệm vụ Thông dịch viên của Sở di dân cùng trung tâm phục vụ phối ngẫu nước ngoài,thỉnh thoảng có đến Tòa án,Cục cảnh sát,cục xã hội,trung tâm bạo lực gia đình huyện Miêu Lật, được trải qua và hiểu rỏ các vụ án ví dụ:lạm dụng văn bản giả,phạm dụng nhân khẩu,vi phạm luật di dân v.v… Từ khi đảm nhận công việc này, tôi nhận thấy được trách nhiệm và sứ mệnh trọng đại.Có được cơ hội làm tình nguyện viên,nhất là đang đứng bên lề luật pháp của các bạn đồng hương,sẳn sàng vang rộng đôi tay để giúp đở các bạn ấy.Là phần tử của đất nước Đài Loan,hiếng dân một phần tâm lực,không lãng phí tài nguyên xã hội,thông qua biết bao rèn luyện từ cuộc sống tôi mới thấy được ý nghĩa đích thực, đồng thời vừa giúp được đồng hương mình vừa giúp được xã hội Đài Loan đối với tôi như ”một công hai việc” và cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cuộc sống tôi cứ thế tấp nập niềm vui,nếu trước đây tôi không biết trân trọng ,tận dụng thời gian và dùng nó với mục đích có ích thì làm gì có được những thành tích của ngày hôm nay,trong suốt chặn đường ấy tôi cũng nhận được rất nhiều giúp đỡ, ủng hộ của các nhân viên xã hội, cảm ơn các chị ấy đã cho tôi nghị lực,cho tôi lòng tự tin để hoàn tất con đường tôi đang bước, để xây dựng nền tảng cho tương lai và quan trọng nhất là làm thành ngọn đuốc soi đường cho các thế hệ sau.
Đó là những kỳ vọng của tôi nói riêng và của xã hội nói chung để tạo ra sự tham gia bình đẳng trong cộng đồng đa văn hóa,thoát khỏi phân biệt đối xử và bảo quản được nền văn hóa bản địa. Tương lai có được cơ hội và động lực này,tôi rất vinh hạnh khi được đảm nhận làm cầu nối của hai mảnh đất yêu thương ĐÀI-VIỆT.