ĐỊNH MỆNH ~命運

2014-05-23 / 許碧玲-Bích Linh / ĐỊNH MỆNH ~命運 / Tiếng Việt / 社團法人台灣關懷急難救助協會


                            ĐỊNH MỆNH
Tiết trời hôm nay vô cùng nóng nực , muỗi nhiều vô kể, nhìn thấy mẹ nằm rên rỉ trên chiếc giường ọp ẹp trong túp lều tranh tồi tàn, tim tôi như rỉ máu và tâm trí tôi trở nên trống rỗng.
Tôi không biết phải làm gì, khi người cha ra đi tìm cách sinh nhai với hai bàn tay trắng ,đã rất lâu mà chưa thấy cha quay về, còn anh trai tôi thì suốt ngày lêu lổng , bởi vì Việt Nam là một xã hội mẫu hệ, làm sao đây khi trong lu không còn một hạt gạo ,tôi đành phải sang nhà dì hàng xóm mượn vài củ khoai về nấu để ăn lót dạ.Tôi nhìn thấy trong nhà dì có vài người khách lạ (là khách nước ngoài),họ nói tiếng gì mà tôi nghe không hiểu,một lúc sau ,họ ra đi ,lúc này tôi mới rón rén đến bên dì hỏi xem họ là ai và đến đây làm gì mà ăn mặc trông bảnh bao ra vẻ giàu có thế ? Dì bảo với tôi rằng họ là những ông chủ giàu có từ Đài Loan sang Việt Nam để cưới vợ .
-Hương à !Thấy gia cảnh nhà cháu ,dì rất đau lòng , nhưng không biết làm thế nào để giúp cháu , cháu thường đến vay gạo, khoai lang, nhưng không bao giờ trả, không cho vay thì thấy cháu tội nghiệp, còn nếu cho cháu vay ,dì cũng chẳng mong cháu phải trả , , cha của cháu đi kiếm tiền bấy lâu nay cũng chẳng thấy về ,còn anh cháu thì thôi khỏi nói , bệnh tình của mẹ lại kéo dài, than ôi! Không nói nữa!Thế hôm nay cháu muốn vay gì nào?Nhanh lên , dì còn phải có việc ra ngoài một tí.
-Dì ơi !Hôm nay cho cháu vay vài củ khoai lang , được không ạ ?
Dì rất hào phóng bảo tôi :Cháu tự lấy đi!Hôm khác đến đây ,dì có chuyện muốn nói với cháu.
Tôi bưng lấy rổ khoai ra về mà lòng nhẹ nhõm, nấu một nồi to và đút cho mẹ một bát ,và tôi cũng ăn một bát,bóng đêm mờ nhạt từ ngoài cửa chiếu vào,tôi bất chợt nghĩ đến những người khách ban chiều ở nhà dì , có lẽ vận may của tôi đã đến.
Cả đêm tôi không ngủ được ,những cảnh tượng hạnh phúc ,êm đềm như từng thước phim cứ ẩn hiện trong tâm trí tôi ,tôi mong cho trời mau sáng để tôi đến tìm dì,tiếng rên đau của mẹ nằm cạnh tôi .Thượng Đế ơi!Xin Ngài đừng trêu đùa và thử thách con như thế!
Trời vừa sáng,tôi vội vã chạy sang nhà dì và cất tiếng gọi:
-Dì ơi !Dì có nhà không ?
-Cửa không khóa ,vào đi cháu!Dì đáp
Tôi đi thẳng vào phòng dì .Dì hỏi tôi:
-Có chuyện gì không cháu?
Tôi hỏi trong hơi thở dồn dập: Xin thưa , những người hôm qua đến nhà dì có việc gì?
Dì bảo tôi :Hương à!Lẽ ra dì định tìm cháu , nhưng thấy hai mẹ con cháu sống nương tựa vào nhau,nên dì lưỡng lự,nhưng đã đến nước này dì không thể không giúp cháu và cũng chẳng nỡ lòng nhìn mẹ con cháu sống cuộc sống như vầy ,nhân đây,cháu đến tìm dì sẵn dì nói với cháu luôn , cũng như là giúp cháu vậy.
Tôi reo lên mừng rỡ: Dì nói đi, miễn là những gì hợp pháp mà giúp đỡ được gia đình cháu , cháu đều chấp nhận!
Dì nói : Hương à, những người hôm qua đến đây đều là người Đài Loan ,họ là những ông chủ giàu có sang Việt Nam tìm vợ , nếu cháu lấy được họ(Đài Loan là một thiên đường)họ sẽ cho cháu một số tiền ,giúp đỡ cháu cải thiện cuộc sống(tìm bác sĩ trị bệnh cho mẹ cháu )và sau khi cháu sang Đài Loan còn được gửi tiền về thường xuyên ,không cần trông chờ vào đồng lương ba cọc ba đồng củc ba cháu nữa,hơn nữa ,nếu cháu lấy người Việt ,cháu xem,cuộc sống cơ cực cứ đeo bám suốt đời ,tội tình gì? Cháu cứ nhìn mấy cô ở xóm bên , sau khi lấy sang Đài Loan cuộc sống của họ thay đổi hẳn ,xây nhà mới,cha mẹ không cần ra đồng làm việc ,trong nhà xài toàn đồ điện như : tủ lạnh ,truyền hình ...quá tuyệt!Nghe xong , lòng tôi bỗng rạo lên một cảm giác vui mừng khôn xiết,những hình ảnh hạnh phúc cứ ẩn hiện trong đầu tôi , tuy mới 19 tuổi nhưng tôi phải lăn lộn với cuộc sống cơ cực từ nhỏ nên trông tôi trưởng thành hơn các bạn đồng trang lứa rất nhiều.
-Thôi được , dì đã nói đến nước này thì tùy dì vậy ,cháu về báo tin vui cho mẹ cháu ngay .Tôi nhanh chóng chạy về nhà.
-Mẹ ơi !Mẹ !Con có tin vui đây!Tôi nói trong hơi thở hổn hển , niềm vui hiện rõ trên gương mặt .
Mẹ chậm rãi :Hương à!Có chuyện gì vui thế con ,ngồi xuống đây từ từ nói...
Tôi hớp một ngụm nước ,tường thuật lại câu chuyện vừa rồi , nghĩ đến cuộc sống cơ cực đã đeo bám gia đình tôi bấy lâu nay ,nên khi nghe xong mẹ tôi liền gật đầu đồng ý.
-Con đi mời dì sang đây để bàn bạc với mẹ,con à, mẹ rất vui khi có một đứa con ngoan và hiếu thảo như con ,không như anh con cứ la cà cả ngày, tiếng mẹ thở dài ...
-Mẹ cô Hương à !Bà vẫn khỏe chứ? Phải giữ gìn sức khỏe đấy,bà có cô con gái ngoan và hiếu thảo,ngày mai tôi sắp xếp họ đến gặp mặt nhé?
-Vâng !Mẹ tôi đáp gọn.
Lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó tả ,và mong cho mau đến ngày mai.
Hôm sau ,tôi dậy từ sớm để trau chuốt chỉnh sửa , tôi mặc chiếc váy hoa do dì tặng , tuy hơi cũ ,nhưng rất vừa với vóc dáng của tôi.
Từ sớm ,dưới sự an bài của dì ,có khoảng 7,8 cô gái trong thôn(trong đó có tôi) đến chờ cho khách Đài Loan lựa chọn,(chúng tôi phải đi qua đi lại giống như trên sân khấu)cuối cùng tôi cũng được một người đàn ông họ Kan độ 40 tuổi tuyển chọn . Hôm sau ,công ty mai mối vội vàng chuẩn bị các nghi thức đính hôn , mua nhẫn ,dây chuyền ,áo quần , làm hộ chiếu ...chỉ trong vòng một tuần là hoàn tất.
Lòng tôi tràn đầy hy vọng một cuộc sộng mới nơi đất người,tôi mong sao cho bệnh tình của mẹ được thuyên giảm,tuy chồng tôi hơi lớn tuổi , nhưng tôi chẳng hề bận tâm ,đối với tôi ,chỉ cần có tiền lo cho gia đình là đủ ,còn những thứ khác tôi chẳng hề để tâm tới.
Sau một tuần , mọi thủ tục đã được hoàn tất ,tôi rời khỏi quê hương dấu yêu để theo chồng về nơi xứ lạ.Bắt đầu một cuộc hành trình mới, cuộc hành trình thứ hai trong đời tôi, khi đến sân bay ,lòng tôi dâng lên một niềm cảm xúc hoang mang và hy vọng, tim tôi đập rộn ràng và một dấu hỏi lớn trong đầu tôi :Đài Loan là gì??? Khi máy bay cất cánh ,tôi nhìn ra khung cửa sổ: Việt Nam!Tôi phải rời xa quê hương dấu yêu để đi đến một phương trời xa lạ!.Lòng tôi không tránh khỏi nỗi buồn phiền ,nước mắt rơi lã chã và tim tôi thổn thức với lời dặn dò: Mẹ ơi , con phải đi đến một thế giới xa lạ ,mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!
Không biết là bao lâu, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Cao Hùng lúc xế chiều . Khi hoàng hôn đến ,mọi người ai cũng phải quay về tổ ấm, riêng tôi phải gia nhập vào một tổ ấm nơi xứ người . Bước ra khỏi đại sảnh,đập vào mắt tôi là những khuôn mặt và những cảnh vật xa lạ,một cảm xúc mới bủa vây lấy tôi. Lúc này , tôi muốn hét to lên hoặc khóc ròng như một cơn mưa để giảm bớt nỗi căng thẳng và buồn phiền trong lòng .Từ nay là sự khởi đầu cho số phận của cuộc đời tôi ...
Làm xong thủ tục hải quan ,tôi và chồng (Kan Gia Minh)lên xe taxi,khoảng hơn một giờ sau ,xe rẽ vào một ngôi làng tuy nhỏ nhưng trông sạch đẹp và nhộn nhịp hơn ngôi làng quê tôi gấp trăm lần ,nên tôi cũng có phần trấn an, sau khi giới thiệu ,bố mẹ chồng nói gì tôi nghe không hiểu , nên phải ra dấu bằng tay ,lòng tôi không tránh khỏi cảm giác sợ sệt.
Một tuần sau , chồng tôi giới thiệu một cô gái gốc Việt cho tôi quen biết,tôi thật sự vui mừng khi gặp đồng hương nơi đất khách,chúng tôi nói chuyện khá lâu ,tìm hiểu rất nhiều những tập tục và thói quen sinh hoạt trong đời sống,từ đó chúng tôi thân nhau ,Thu(tên cô bạn) nói với tôi là nếu muốn có tiền gởi về Việt Nam để giúp đỡ gia đình thì phải tự thân ra ngoài kiếm việc làm ,chứ chồng không giúp đỡ đâu,những lời hứa nơi quê nhà là hai việc khác nhau,mình phải tự lực cánh sinh,đàn ông Đài Loan có người tốt kẻ xấu, (Bởi vì đàn ông Đài Loan kết hôn với cô gái Việt Nam có hai mục đích , một là giúp nhà chồng nối dõi tông đường ,hai là kiếm tiền phụ giúp gia đình chồng để giảm bớt gánh nặng kinh tế)còn tiền gởi về Việt Nam thì phải tự mình lo liệu ,lúc này tôi mới nhận ra sự thật...
Thời gian chầm chậm trôi,tôi cũng đã hạ sinh được một bé trai, làm tròn nhiệm vụ nối dõi tông đường cho gia đình chồng, thật ra , những cô gái Việt Nam kết hôn đến Đài Loan đều phải đương đầu với những thăng trầm trong cuộc sống , kẻ sướng thì ít , người khổ thì nhiều, dù là đời sống vật chất hay đời sống tinh thần đều có một sự cách biệt rõ nét.
Về phương diện vật chất, vợ Việt được coi như là một tôi tớ. Về phương diện tinh thần,thì như là một thứ để thỏa mãn sự ham muốn tình dục của họ, chứ không hề có một sự yêu thương đích thực.Tôi và vài cô bạn đều cùng chung cảnh ngộ như nhau ,cùng nhau gánh chịu sự nô lệ của tình dục .
Thu kể cho tôi nghe chồng Thu rất trụy lạc , lạm dụng tình dục hầu như mỗi đêm ,ông ta bày đủ trò với các món đồ khiêu dâm , đưa bằng tay ,bằng miệng,thậm chí khi Thu bị viêm cơ quan sinh dục mà vẫn không được buông tha. Ban ngày Thu phải đến công xưởng làm bánh , bưng nặng nên mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo(bên trong công xưởng ẩm ướt , nóng nực ) toàn thân tê liệt rã rời,vậy mà tối nào cũng phải phục vụ đức ông chồng ,cuộc sống như thế có khác gì nô lệ? Nhưng vì đời sống gia đình bên Việt Nam ,nên Thu phải cắn răng chịu đựng .Hương ơi!Bạn may mắn hơn tôi nhiều đấy !
-Ban ngày làm việc cực nhọc tôi vẫn có thể chịu đựng được , nhưng khi đêm đến tôi thật sự bị sốc!Thu nói trong đau đớn ,Hương à,tôi cảm thấy rất đau khổ!(bởi vì chồng Thu ban ngày rất nông nhàn ,ăn uống ngủ ngơi đều đặn ,ban đêm thì mạnh mẽ như một con hổ).
Hương khuyên bạn : Thu à, bạn ráng chịu đựng ,không được ly hôn ,thời gian có thể làm lu mờ tất cả,bạn còn phải chăm sóc con ,phải tiết kiệm dành dụm để mai sau về già tự nuôi thân chứ!
Đây chỉ là một bộ phận nhỏ ,Hương thường nghe các cô bạn rỉ tai nhau đủ loại tin tức : nào là ly hôn , bỏ trốn , sa ngã ,hoặc chấp nhận bán thân (nhiều người không cưỡng nổi sự cám dỗ của đồng tiền,đành nhắm mắt đưa chân vào các khách sạn , nhà hàng , quán bar, phòng karaoke làm tiếp viên ,để mong kiếm tiền một cách dễ dàng ,một số ít đi làm công nhân thì thường bị chủ bóc lột,mà đồng lương thì ít hơn người khác, công việc thì nặng nhọc ,đã vậy chủ còn thường xuyên hăm dọa : Có muốn làm không ? Không làm để cho người khác làm vv...!)
Giọng Hương chậm lại :Tôi như sống giữa hai thái cực , sáng dậy lo bữa ăn sáng cho cả gia đình (và phải nấu sẵn cơm trưa cho mẹ chồng,chiều đi làm về lật đật chuẩn bị bữa tối cho mọi người)Đức Chúa có câu : Người phụ nữ là hạt giống của cuộc sống, hạt rơi trên mảnh đất màu mỡ thì sẽ phát triển tốt, có hạt rơi xuống tảng đá ,hạt rơi trên mảnh đất khô cằn , hạt rơi giữa sa mạc hoang vu ...âu cũng là định mệnh đã an bài.
Hương gạt nước mắt: Tôi kết hôn đến Đài Loan ,một là vì chữ hiếu(mong giúp cha mẹ cải thiện cuộc sống ).Hai là vì chữ tình : mong tìm được người yêu tôi chân thành ,nhưng không , anh xem tôi như một cỗ máy sinh đẻ,như một món đồ chơi để thỏa mãn nhu cầu ,không tình cảm, dối trá, và luôn phòng ngừa tôi, trong khi tôi luôn cố gắng làm tròn bổn phận của một người vợ ,người mẹ ,và luôn muốn cùng anh xây dựng một tổ ấm hạnh phúc , nhưng anh lại không nghĩ thế ,đôi khi tôi muốn buông xuôi tất cả , nhưng nghĩ đến con thơ non dại , nên tôi đành phải cắn răng chịu đựng và không cho phép mình lùi bước.
Tuổi xuân có mấy thì ...Những lúc cô đơn ,tôi giam mình vào trong góc nhỏ, hình ảnh người mẹ thân yêu lại hiện lên trong tâm tôi . Mẹ ơi ! Mẹ có hiểu được nỗi lòng của con!"Phận gái mười hai bến nước , biết bến nào trong, biết bến nào đục "? Thượng Đế ơi!Xin Ngài hãy tiếp sức cho con !Để con mãi chìm đắm trong giấc ngủ dài đầy mộng mị ,viễn tưởng ánh trăng nơi xứ người vẫn mãi là ánh trăng tròn và sáng nhất soi xuống đời con ,và giấc mộng này của con sẽ không bao giờ thức tỉnh .