Bố ơi,Con xin Bố

2014-05-01 / PHAM THI LE / Bố ơi,Con xin Bố / Tiếng Việt / 

[̣Ba con bị ung thư rồi , giai đoạn cuối ].Nghe tiếng mẹ run rẩy ,đứt quãng trong điện thoại .chân tay tôi run lẩy bẩy ,tai như ù đi .Bản năng làm tôi định thần lại .{Bố khỏe mạnh mà .có đau ốm bao giờ đâu? tự nhiên sao lại bị ung thư được} . Mẹ đừng có mà dọa con  .Tiếng mẹ lặp lại kiên định . Mẹ đi lấy kết quả  .Bác sĩ nói ,bố con chắc chẳng còn sống được bao lâu nữa .Tôi cảm giác nồng ngực nghẹt thở, đau nhói . Hai chân đứng không vững ,.Tôi oà khóc ,không gian tĩnh lặng bao trùm lấy tôi. Tôi thấy sợ ,không phải sợ vì không gian tĩnh lặng đến nghê người Tôi sợ vì nghe rõ ràng từng tiếng của mẹ trong điện thoạ. Nó như một lời kết án tử hình cho pḥam nhân ,mà người lĩnh án không ai hết chính là Bố tôi .Tôi có thể cảm nhận rõ ràng từng nhịp đập của trái tim mình .Nó run rẩy ,cuống quýt,đứt quãng theo từng cơn nấc của tôi.Tôi không tin vào tai mình ,càng không thể tưởng tượng nổi một ngày nào đó. Bố sẽ rời xa mẹ con tôi,  ra đi mãi mãi.Sự thật này sao phũ phàng . Tại sao ?tại sao? giông bão cứ đổ ập vào gia đình tôi không ngớt.Tôi không nghe rõ tiếng mẹ nói gì nữa ,chỉ biết khóc ,khóc như chưa bao giờ được khóc.Trong đầu  tràn ngập những hình ảnh của Bố,những kỉ niệm tuổi thơ mà tôi tưởng rằng đã mờ ảo ,mai một theo thời gian.Tôi không còn nhớ rõ trong trí nhớ lúc mười tuổi trở lại không có bất kì hình ảnh nào của Bố tôi cả.Tôi không thể tưởng tượng được lúc đó khuôn mặt Bố lúc đó ra sao,tròn hay vuông ,gầy hay béo.Có thể mọi người không tin nhưng sự thật là  vậy . Bà nội tôi kể ,ngày đó gia đình tôi thuộc loại khá giả,có của ăn của để trong làng.Ông nội tôi lại là thầy giáo.Bố tôi là con trai độc nhất trong nhà,dưới bố là 6 người em gái.Bao nhiêu hi vọng ,tin tưởngđều ở Bố.Nhưng đáp lại sự hi vọng của ông nội là sự ăn chơi bác táng cuả .Cánh cửa  học đường của Bố tắt ngấm,  tốt nghiệp không nổi cấp hai.Bố còn thường bỏ nhà đi tụ tập nhiều ngày mới về .Đánh bài ,hút thuốc,uống ruợu không gì là Bố không biết.Ông nội tôi cũngvì thế mà thất vọng về Bố hết lần này đến lần khác.Ngày đó có người tham gia với ông nội rằng.Bố tôi trở lên như vậygiống như con ngựa thả rông ,không biết tìm đường về nhà.Nếu tìmcho ngựa một cái cọc thì ngựa dù có lang thang chốn nào nếu mệt thì  sẽ cũng tìm đường về nhà.Cái cọc lúc đó không gì khác chính là tìm cho Bố một người vợ ,một mái ấm gia đình thì Bố nhất định sẽ thuần tính ,chịu khó làm ăn.Nhờ người mối lái ông nội đánh tiếng,mua trầu cau đến nhà dạm ngõ.Mẹ là con gái thứ tám trong một gia đình nông dân thuộc dạng nghèo nhất nhì trong làng.Nhưng đổi lại mẹ lại thuộc loại đẹp người đẹp nết .Mẹ kể khoảng một năm sau ngày cưới.Bố  thay đổi khá nhiều,Bố ở nhà nhiều hơn ,không còn hút thuốc ,uống ruợu,đánh bài hay tụ tập như ngày xưa nữa.Tưởng rằng con ngựa đi lạc ,không xác định được phương hướng,khi đã cho nó một cái cọc tức là cho nó một mái ấm gia đình.Nó sẽ tìm về với vị trí của chính nó.Nhưng sự đời không đơn giản như vậy.Ông nội vui mừng chẳng được bao lâu Bố tôi 
 lại chứng nào tật ấy,quay trở về con đường cũ.Ruợu uống nhiều hơn,thuốc lá hút nhiều hơn.Không những thế Bố ngày đêm ngập chìm trong sòng bạc,trong nhà có thứ gì đáng giá đều không cánh mà bay.Bố chỉ trở về nhà khi đã say bí tỉ,không biết trời đâu đất đâu.Về đến nhà là vật mình xuống giường ngủ li bì.Bà nội nói những ngày đó mẹ tôi vất vả cùng cực Bụng bầu đến gần ngày sinh đẻ mà một thân một mình vẫn phải tất bật ngoài đồng ruộng.Mẹ đau bụng trở dạ sinh ra tôi ngoài bờ ruộng khi đang đi làm.Tôi đã ra đời trong cái hoàn cảnh như vậy.Trong vòng ba năm hai đứa em gái tôi cũng lần lượt ra đời.Chẳng ai khác một mình mẹ vượt cạn,chăm sóc chúng tôi từng bữa cơm ,giấc ngủ.Khi tôi bắt đầu phân biệt cái gì là đúng ,cái gì là sai,đâu là người tốt ,đâu là người xấu.Tôi nhận ra rằng hình ảnh của Bố đối với tôi lúc đó vô cùng đáng sợ.Lúc say ruợu thì nằm vật chỗ nào ngủ chỗ đấy.Lúc tỉnh táothì bắt đầu la hét ,đập phá đ̣ồ đạc trong nhà,đánh đuổi mẹ con tôi.Đã bao nhiêu lần chỉ vì nổi điên khi nghe mẹ tôi cằn nhằn vài câu mà Bố đã đánh mẹ không thương tiếc Thậm chí ba mẹ con tôi bị đuổi ra khỏi nhà giữa đêm đông giá rét. Bốn mẹ con lầm lũi ra khỏi nhà,đi bộ lang thang trên đường khi trên người chỉ mặc bộ quần áo ngủ mỏng tanh.Tôi lúc đó vì qúa khoảng sợ mà dép không kịp đeo,mặt cắt không một giọt máu,đuổi theo mẹ.Đến giờ tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác đôi chân tê buốt,đau nhức ,đôi môi run cập cập ,va đập vào nhau giữa cái rét khắc nghiệt của mùa đông .Nhưng lúc đó một đứa trẻ  như tôi không thể hiểu được  hay cảm nhận được sự đau đớn về thân thể,tủi nhục ,xót xa về tinh thần của mẹ tôi lúc đó Mỗi lần như vậy nhưng tôi chưa thấy mẹ khóc . Cho đến một lần  

cũng như bao nhiêu lần bị đuổi ra khỏi nhà khác .Lần đó trước khi đóng sập cửa nhà ,Bố đã kịp vơ một cái đĩa ném thẳng vào đầu mẹ.Mẹ choáng váng ,ngã vật xuống nhưng cũng cố dùng thân người bảo vệ che chở cho chị em chúng tôi trước những vật dụng trong nhà bị Bố ném ra ngoài không thương tiếc .Hai đứa em tôi hoảng sợ ,khóc la om xòm.,nhanh tay bế bổng hai đứa em tôi miệng vẫn không quên gọi tôi chạy nhanh ra khỏi nhà.Lần này mẹ con tôi không đi lang thang trên đường nữa vì tôi chợt nhớ ra cạnh nhà tôi có cái ao cá của hàng xóm,bên cạnh ao có xây một cái chòi nhỏ.Dưới ánh đèn lờ mờ,tôi vô cùng hoảng sợ khi nhận ra rằng tóc và cổ áo của mẹ tôi ướt đẫm,máu vẫn đang chảy từng giọt,từng giọt.Tôi vơ vội cái khăn mặt treo trong chòi,dùng bàn tay bé nhỏ,vụng về,buộc chặt vết thương trên đầu cho mẹ.Lúc đó không hiểu sao mẹ bỗng ôm chặt lấy tôi,oà khóc nức nở.Tôi thấy thương mẹ bao nhiêu thì căm nghét Bố tôi bấy nhiêu.Thương mẹ một thân một mình nuôi nấng ,chăm sóc ba chị em tôi,ngày ba bữa phải hứng trọn những trận đòn vô cớ,oan nghiệt của Bố tôi.Nhưng tôi chưa bao giờ thấy mẹ phản kháng hay ca thán bất kì lời nói nào cả.Mẹ vẫn ôn tồn chăm sóc Bố mỗi khi Bố say ruợu hay lúc tỉnh táo.Mẹ nói Bố tôi trở lên như vậy cũng là vì do hàng xóm,anh em họ hàng cười chê bởi mẹ tôi không sinh được con trai. Khổ nỗi Bố tôi lại là con trai duy nhất trong nhà. Họ nói mẹ tôi toàn đẻ một lũ vịt giời ăn hại vịt lớn rồi chắp cánh bay xa Sau này nếu Bố tôi có mất đi sẽ không có ai hương khói ,thờ cúng.Có lẽ cũng chính vì vậy mà mẹ tôi phải nhẫn nhục chịu đựng ,không một lời than vãn .Với sự thơ dại của đứa trẻ mười hai tuổi lúc đó ,tôi thấy căm giận vô cùng những ai cười giễu Bố tôi để mẹ tôi phải khổ sở,̣ đau đớn hứng chịu những trận đòn oan nghiệt ,lên bờ xuống ruộng của Bố tôi...Tuổi thơ tôi không nhận được sự chăm sóc,dạy bảo của Bố tôi.Đổi lại là sự sợ hãi,xen lẫn căm giận Bố.Nhiều đêm nằm ngủ mà thom thóp sợ hãi khi nghe tiếng đập cửa huỳnh huỵch .Chưa bao giờ chị em tôi nhận được bất cứ món đồ chơi hay cái bánh ,cái kẹo của Bố.Nghe thấy tiếng bước chân của Bố là chị em tôi tìm cách né tránh ,trốn chạy ra khỏi nhà.Tôi đã qúa sợ những đêm đông giá rét ngủ ngoài trời bên ao cá,giật mình thon thót khi nghe tiếng Bố gọi tên tôi.Nhữn trận đòn roi vô cớ không những làm thân thể tôi tê liệt,tâm hồn tôi gần như chai sạn .. Vỏ bọc của một đứa trẻ không che mắt nổi chứa đựng bên trong là một tâm hồn thương tật,chai cứng.Nói khó nghe hơn nhiều người nói tôi già trước tuổi.Thời gian thấm thoát trôi mau cấp hai qua rồi ,tôi giờ đã trở thành một học sinh cấp ba  .Tôi học hành cũng không đến nỗi nào,không giỏi cũng chẳng giốt .Ba năm trời cấp ba tôi chỉ thân với một đứa bạn thân duy nhất .Hiền tên bạn tôi nói,tôi là một đứa bạn vô cùng lạnh lùng,khó gần .Chẳng bao giờ thấy tôi cười cả .Thật trớ trêu khi Hiền và tôi có chung một hoàn cảnh.Mà cái điểm chung đó không gì  khác chính là Hiền cũng có một người Bố ruợu chè ,phá phách như tôi.Chúng tôi là bạn thân ,cùng nương tựa vào nhau như hai con thuyền không người lái ,không phương hướng lang thang trên biển đời mênh mông .Gia đình tôi tưởng chừng đã qúa bi đát ,khổ sở cùng cực .Nhưng giông báo vẫn không ngừng đổ ập vào gia đình tôi .Ông nội tôi qua đời,căn bệnh huyết áp cao đã cướp đi sinh mệnh của ông .Tôi đau khổ ,tuyệt vọng vô cùng.Sau mỗi trận đòn roi ,tôi đều tìm ông,ngả vào lòng ông khóc như một đứa trẻ.Ông ra đi rồi ai sẽ là người bảo vệ che chở cho chị em tôi đây.Ông nội tôi mất đi,kinh tế gia đình trở nên sa sút.Mẹ tôi quyết định gửi lại ruộng đất cho các cô tôi..Mẹ xin đi làm công nhân ở nhà máy.Ngày nào cũng làm thêm giờ đến gần khoảng 11giờ mới về tới nhà.Không có ông nội quản lý,như con ngựa tuột dây cương.Bố lang thang ruợu chè,có khi cả hai ba tuần không về đến nhà.Ba chị em tôi ban ngày đi học ,tối về đến nhà thơ thẩn ,lầm lũi như một cái bóng không hồn .Thời gian thấm thoát trôi mau,ba năm học cấp ba cũng kết thúc.Cầm bằng giấy tốt nghiệp trên tay,tôi coǹ đang phân vân ,do dự có nên thi đại học hay không .Nghĩ  đến dưới tôi vẫn còn hai đṕa em lóc nhóc đang tuổi ăn tuổi lớn ,tuổi học hành.Đúng lúc đó,Hiền bạn tôi báo tin nó lấy chồng .Tôi tưởng rằng chồng nó là  Tuấn,bạn học cùng lớp với tôi.Chúng nó yêu nhau từ khi bước chân vào cấp ba .Tôi đã gần như té ngửa khi miệng nó lắp bắp chồng nó là một người đà̀n ông ĐÀI LOAN ,già hơn nó gần chục tuổi.
.Số phận thật ngh iệt nghã .Đám cưới Hiền nhanh chóng với ba mâm cỗ ở khách sạn.Ngày mai  HIỀN  đi rồi,đi đến cái nơi mà người ta gọi là (hòn đảo ngọc ).Trước đêm đi đài loan,tôi đến nhà phụ hiền chuẩn bị đồ đạc.Tôi ở lại ngủ với nó một đêm.Cả đêm không ngủ,chúng tôi tâm sự.Sáng tiễn Hiền ra sân bay,nhìn dáng vẻ tiều tuỵ vì lo lắng,đôi mắt sưng húp vì khóc cả đêm của nó,tôi cũng không cầm được nước mắt..Nó đi rồi còn lại một mình tôi,tôi trở lên hụt hẫng vô cùng.Ông nội tôi mất rồi,đến đứa bạn thân duy nhất cũng bỏ tôi mà đi lấy chồng xa .Tôi lại như một cái bóng không hồn.Tôi không thi lên đại học,kinh tế gia đình không cho phép tôi có ước mơ xa hơn,tôi không muốn mẹ khổ sở ,vất vả công việc nuôi chị em tôi học hành .Tôi quyết định đi làm,dành lại việc học hành cho hai đứa em gái.Tôi đi làm cùng công ty với mẹ .Chỉ là mẹ tôi làm tầng trên ,còn tôi làm tầng dưới .Ngày ngày đi đi về về như một cái bóng âm thầm,lạnh lùng .Trong thâm tâm tôi,tôi sợ đàn ông ,nói đúng hơn tôi căm nghét họ.Căm nghét cái vẻ ngoài hào hoa ,phong nhã,căm nghét những lời tán tỉnh ong bướm có cánh..Thấy mẹ tôi,các cô tôi cũng vì lấy phải những người chồng rượu chè,cờ bạc,ngày đêm phải hứng chịu những trận đòn roi ác nghiệt.Chính vì vậy trái tim tôi mới thu hẹp,không chấp nhận cho phép mình tiếp nhận bất kì người đàn ông nào đến với mình..Tôi hay tin mẹ Hiền   thông báo ngày mai  Hiề n về việt nam chơi ,thăm gia đình.Tôi vui mừng khôn xiết..Bạn thân duy nhất của tôi ngày mai về việt nam rồi.Ngày tiễn nó đi Đài loan.Nhìn vẻ mặt đau khổ ,buồn bã của nó,tôi vô cùng lo lắng.Tôi hồi hộp,tò mò sau một năm trời ở Đài loan,cuộc sống của nó ra sao ?có hạnh phúc ,khoẻ mạnh không?.Trái với sự lo lắng của tôi.Hiền khoẻ mạnh ,xinh đẹp,ánh mắt tràn ngập hạnh phúc bên chồng .Tôi cũng mừng cho nó .Đợt này về không những chỉ có hai vợ chồng Hiền .Còn có thêm một người bạn của chồng Hiền nữa.Nghe Hiền nói ở Đài loan hai người là bạn cùng công ty.Anh này thấy chồng Hiền lấy được vợ Việt Nam là một cô gái hiền lành,chịu khó,biết hiếu thảo bố mẹ chồng,chăm sóc gia đình.Anh ấy cũng muốn lấy một cô gái Việt Nam như Hiền làm vợ.Người mà Hiền muốn giới thiệu cho anh ta không phải ai khác chính là tôi ,cô bạn thân thiết của nó.Qua ba tuần tiếp xúc,tôi thấy anh ta bề ngoài cũng không có gì nổi bật,không đẹp trai như những chàng trai thường tán tỉnh tôi trước kia.Anh rất ít nói,Anh bắt đầu bắt chuyện với tôi.Chúng tôi dùng tay chỉ chỏ,thay bằng dùng lời nói.Tôi nói anh cũng chẳng hiểu,chẳng biết tôi nói gì anh ấy cũng cười.Ở nhà Hiền anh thường gắp thức ăn cho tôi,bảo tôi gầy quá phải ăn nhiều,tôi nhặt rau,nấu cơm,rửa bát,anh đều bên cạnh giúp đỡ .Anh thể hiện  sự quan tâm tôi bằng những hành động thực tế,chân thật.Anh không hút thuốc ,uống rượu,không cờ bạc.Đối với tôi lúc đó là một người chồng lí tưởng.Tôi mở rộng trái tim đón nhận anh.Tôi tin tưởng vào sự lựa chọn của mình .Ba tuần anh về nước.Ngày nào anh cũng điện thoại cho tôi.Tôi cũng chẳng hiểu anh nói gì.Nhưng vẫn hồi hộp,mong đợi,vui mừng khôn xiết khi đầu dây bên kia cất tiếng{ Lệ ơi.}Câu này tôi dạy anh khi ở Việt Nam mỗi khi anh gọi tên tôi.6 tháng làm giấy tờ,phỏng vấn ,chờ đợi.Cũng đến ngày tôi phải rời xa việt nam đến Đài loan.Lúc ́đó tôi mới hiểu được vì sao bạn tôi lại đau khổ ,buồn bã như vậy.Nỗi đau của sự chia ly ,xa cách.Tôi lo lắng khi tôi đi rồi  mẹ và các em tôi sẽ ra sao. Đài loan ngoài chồng tôi ra,gia đình chồng đối với tôi hoàn toàn xa lạ.Người ta bảo nhắm mắt đưa chân,tôi đánh cuộc với số phận.Ngày bước chân tới đài loan.Tôi bị choáng ngợp với cuộc sống phồn hoa,tấp nập của Đài loan.Cuộc sống ,cũng như con người Đài loan rất tiến bộ,mới mẻ.Những ngày đầu tới đất đài.Chồng và gia đình chồng quan tâm,chăm sóc.Nơi đây tôi cảm nhận được tình thương của gia đình chồng dành cho tôi qua những cử chỉ ,lời nói.Những bữa cơm gia đình đông đủ,ấm áp.Những món quà chồng dành tặng tôi vào những dịp lễ tết.Ngày tiễn tôi đi Bố tôi cũng có mặt.Chẳng cười nói,khuôn mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì .Dù bận làm thủ tục bay,chuẩn bị -đồ đạc.Nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt của bố.Trước khi bay vài tuần,tôi thấy bố ở nhà nhiều hơn,không thấy bố đi tụ tập , uống rượu chè như mọi khi.Đêm khuya không còn nghe thấy tiếng chó sủa văng vẳng ,tiếng đập cửa thình thịch như mọi khi.Rồi buổi tối trước khi tôi bay sang Đài loan.Bố đi về với vẻ mặt hớn hở.tay sách một bọc túi ni lông rất to.Bố mở ra và nói đây là quà bố cho tôi mang sang Đài loan.Tôi nhìn thấy một bọc ruốc thịt và khoảng một cân mực khô.Tôi ngạc nhiên hỏi. Bố.{Bố lấy tiền đâu ra mà mua những thứ đắt đỏ như vậy ?,nhà mình đã không có tiền}.Bố nói tôi không phải suy nghĩ gì cả.Ra nước ngoài ,lúc đầu thức ăn còn lạ miệng khó ăn ,có chút thức ăn Việt nam  thì dễ ăn hơn.Bố dặn tôi phải đóng gói cẩn thận,đừng để ra sân bay người ta thu mất .Còn một cân mực khô mang sang làm qùa cho ông bà thông gia .Tôi nghe Bố nói mà tim thấy nghẹn lại,một cảm giác xúc động đến khó tả.Từ bé tới lớn ,tôi chưa bao giờ nhận được bất kì món qùa nào của Bố cả.{Con cảm ơn Bố} .Lời nói cảm ơn đơn giản vậy mà tôi cảm thấy thật khó thốt ra khỏi miệng.Đồ để đó ,Bố tôi quay lưng bước đi,lúc này tôi mới nhận thấy,Bố tôi già đi rất nhiều.Mái tóc bạc ph̉̉ơ,dáng đi tiều tụy.Từ trước tới giờ,chị em tôi chỉ biết oán trách Bố ,suốt ngày hành hạ ,đánh đập mẹ con tôi mà  tôi quên đi rằng Bố chính là người sinh ra chị em chúng tôi,không có Bố chúng tôi sẽ không có cơ hội có mặt trên cõi đời này.Làm con nhưng tôi chưa bao giờ nấu cho Bố bữa cơm ngon lành ,giặt cho Bố bộ quần áo.Sau những trận đòn vì sợ hãi mà chúng tôi xa lánh Bố như sợ người hủi.Lúc còn bé ,tôi vẫn nhớ ,lúc tỉnh táo Bố chìa tay ra muốm ôm chúng tôi vào lòng nhưng chúng tôi xa lánh trốn chạy ,coi Bố như một người xấu.Tôi giờ nhớ lại thấy hối hận vô cùng.Bố có công sinh thành ra chúng tôi,đạo làm con phải hiếu thảo,kính trọng Bố .Tôi còn nhớ lúc ở sân bay,Bố dặn dò tôi rất nhiều lần rằng đi sang Đài loan phải cố gắng chịu khó giữ gìn sức khoẻ,cố gắng ăn thật nhiều ,chịu khó gọi điện về Việt nam cho Bố mẹ.Tôi chưa kịp trả lời thì thấy Bố vội vã quay lưng bước nhanh .Tôi biết Bố khóc nhưng vì sợ tôi lo lắng mà cố kìm nén trong lòng .Đây là lần đầu tiên tôi thấy Bố khóc ,khóc vì lo lắng cho tôi.Cảm giác buồn bã đến khó tả..Bố,người mà tôi vẫn gọi bằng Bố, nhưng thâm tâm tôi lúc nào cũng sợ hãi,xa lánh .Tôi cầm nước mắt,bước nhanh ,cố không quay đầu lại.Tôi sợ không phải chuẩn bị rời xa quê hương ,người thân ,bạn bè đến một nơi xa lạ,không có một ai thân thích,không một ai có thể là chỗ nương tự ,bầu bạn .Mà tôi còn sợ vì không biết phải làm sao đón nhận sự quan tâm ,chăm sóc của Bố dành cho tôi.Gạt nước mắ tôi bước nhanh vào cửa sân bay ,bỏ đằng sau ánh nhìn , sự luyến tiếc của người thân.Thời gian thích nghi và học tập hoàn cảnh sống mới gần như chiếm hết thời gian của tôi.Tôi gọi điện thoại về nhà ít hơn. Thông thường gọi ̣điện về nhà chủ yếu là nói chuyện với mẹ và em gái,cũng vì Bố tôi rất ít khi ở nhà.Nghe mẹ nói Bố  tôi với những tháng ngày chìm đắm trong bia rượu,thuốc lá đã tàn phá cơ thể Bố  tồi tệ.Bố gầy đi rất nhiều.Việc ăn uống ngày càng khó khăn vì trong miệng có vết lở loét rất to.Tôi gọi điện về giục Bố đi khám.Bố bảotại Bố uống rượu quá nhiều,nóng trong người nên mới lở miệng.Tôi nghe cũng có lý nên cũng chủ quan chẳng hỏi nhiều thêm.Cho đến hôm nay,nghe mẹ nói Bố tôi bị ung thư tôi vẫn không tin vào tai những gì mình nghe là sự thật.Tôi cảm thấy vô cùng hối hận ,nếu tôi không qúa chủ quan ,nếu tôi chủ động hơn ,kiên quyết hơn nhắc Bố đi bệng viện lớn khám cẩn thận thì sẽ không có kết cục như ngày hôm nay .Mẹ nói thực ra Bố cũng phần nào đoán được bệng tình của mình .Nhưng Bố cũng chẳng nói với ai cả, có thế Bố biết hoàn cảnh kinh tế của gia đình tôi khó khăn ,cũng có thể Bố sợ phải đối mặt với bệng tật.Rượu ,thuốc lá,cờ bạc gần như đã ngấm vào cơ thể ,cổ họng đau đớn ,khó nuốt thức ăn.Nhưng Bố vẫn không thể nào cai được rượu.{Ngày mai gọi điện thoại về nói chuyện với Bố ,biết chưa} .Tiếng mẹ nói trong điện thoại.Tôi giật mình quay trở lại với hiện tại.1giờ đêm,giờ này có lẽ Bố  đã ngủ rồi .Tôi tự nhắc mình ngày mai sẽ mua vé máy bay cùng chồng và con gái về Việt nam thăm Bố.Tôi nhất định sẽ tìm cách khuyên Bố rời bỏ rượu ,thuốc lá.Bây giờ vẫn chưa muộn ,chỉ cần sự nhẫn nại của tôi ,sự quyết tâm của Bố.Khi con người ta phải đối mặt với bệnh tật ,chết chóc .Con người ta sẽ trân trọng những giây phút cuối cùng. Tôi vẫn muốn ở cạnh Bố,nấu những món ăn mà Bố thích,đưa Bố đến những nơi mà Bố chưa đặt chân đến bao giờ.Tôi giờ tự thấy mình là một người con bất hiếu.Bố tôi tuy rằng quá khứ không phải là một người chồng mẫu mực ,một người cha toàn vẹn.Nhưng ông là người có công sinhthành ra chị em chúng tôi,là người đưa chị em tôi đến với thế giới này.Dành cho chị em tôi sự quan tâm chăm sóc dù ít ỏi ,hiếm hoi.Nhưng ông là cha tôi .Điều này không ai có thể thay thế được .


Công cha như núi Thái sơn 
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con

Ai có thể đo được độ cao của núi thái sơn ?Ai có thể cân ,đo ,đong ,đếm có bao nhiêu giọt nước trong nguồn suối mêng mang?Từ đời xưa cho đến bây giờ ơn mẹ mang nặng đẻ đau,ơn cha sinh thành dưỡng dục .Bổn phận làm con phải hiếu thảo ,kính trọng cha mẹ.Là tấm gương sáng cho con cái đời sau noi theo. Bố ơi con vẫn muốn nói với Bố rằng.Qúa khứ,hiện tại ,và mãi sau này Bố vẫn là người Bố yêu thương chị em con nhất . Bố ơi con xin Bố,hãy từ bỏ tất cả rượu ,thuốc lá.Những thứ đó chỉ làm cho Bố sinh bệnh tật mà thôi.Những gì thuộc về quá khứ,hãy cho nó đi qua .Tiền bạc ,thời gian không thể mua được,Nhưng sức khỏe đối với một con người là quan trọng nhất.Chúng con sẽ rất đau buồn khi chứng kiến những cơn đau của Bố.Càng lo lắng ,sợ hãi khi thấy sức khỏe của Bố ngày càng suy sụp.Xin Bố hãy giữ gìn sức khỏe,trân trọng cơ thể mình.Mẹ và chị em con sẽ nắm chặt tay Bố,đi hết con đường này.Dù có chông gai,nguy hiểm ,vô nghàn chắc chở.Xin Bố hãy yên tâm và đừng lo lắng bất cứ điều gì.Mẹ và chị em con sẽ mãi mãi theo sát,không rời bàn tay Bố.