Tâm sự đời tôi我的人生日記

2014-04-28 / Lê Hải Nam Tâm sự đời tôi我的人生日記 / Tiếng Việt / 四方報


Tôi xin kính chào Ban biên tập báo Bốn Phương

Tôi là Lê Hải Nam, hiện đang thi hành án tại trại giam Đài Bắc. Em còn nhớ hôm 17/7 ban Biên tập đến thăm chúng tôi, tôi đã hứa sẽ viết chuyện về mình. Sau hai tháng đắn đo suy nghĩ, hôm nay tôi đã quyết định viết bài này, viết về chính cuộc đời của mình, đây là câu chuyện có thật 100%. Khi tôi viết ra bài này, rất mong các anh, các chị, các em cùng các bạn hãy cho tôi một lời chia sẻ, một lời cảm thông, xin đừng cười vào nỗi đau của tôi.

Tôi sinh năm 1977, sinh sống và lớn lên tại Tp Vinh, bố mẹ tôi đều là cán bộ viên chức nhà nước. Nhà tôi có 3 chị em, tôi là con trai một. Ngày trước gia đình tôi giàu có nhất nhì khu vực ga Vinh vì thế tôi sống và lớn lên trong sự bao bọc của bố mẹ và người thân. Năm 1995 tôi tốt nghiệp cấp 3, sau đó được bố mẹ gửi ra Hà Nội học. Sau 3 năm học về ngành máy tính điện tử, tôi cầm tấm bằng đi dự tuyển vào công ty điện tử Hanel, kết qủa là tôi được chọn vào làm, lương tháng 3 triệu đồng, thời điểm đó tương đối cao. Do cuộc sống xa nhà, ngoài số tiền lương ra, hàng tháng mẹ tôi vẫn giấu bố tôi gửi thêm cho tôi mỗi tháng 1 triệu. Là thanh niên mới lớn, sẵn có số tiền trong tay tôi đã sống buông thả mình, không lo lắng gì cho tương lai cả.
Thời gian sau đó tôi tình cờ quen và yêu một cô gái, sau này người đó là vợ của tôi, chính người con gái này đã làm tôi thay đổi hoàn toàn. Ngày đó vợ tôi là hoa khôi của trường đại học Quan hệ Quốc tế, học một lúc 2 trường đại học. Lúc đó vợ tôi có rất nhiều chàng trai con nhà giàu đẹp trai, có chức có quyền theo đuổi nhưng cuối cùng lại nhận lời yêu tôi, xét về mọi khía cạnh tôi không bằng họ. Gia đình vợ tôi ở thành phố Hải Dương, bố làm trong tỉnh ủy Hải Dương, mẹ làm bác sỹ đa khoa, nhà có hai chị em, em trai làm trong ngành công an thành phố Hà Nội. Từ ngày tôi và vợ tôi yêu nhau, tôi đã từ từ bỏ hẳn thói quen rượu chè, cờ bạc, thuốc lá, lo chăm chỉ làm ăn. Ngoài giờ tôi làm ở công ty, tôi cùng vợ tôi mở chung một cửa hàng bán đồ “lưu niệm” vì vợ tôi đang học năm cuối đại học, cửa hàng của chúng tôi rất đông khách, đa số là bạn bè của vợ tôi. Sau khi vợ tôi tốt nghiệp đại học, tôi đã dễ dàng nhờ vả các chú, các bác là anh em với bố tôi đang làm các chức quan to trong các ngành quan trọng ở thành phố Hà Nội để xin cho vợ tôi làm ở một công ty có danh tiếng và uy tín.
Ngày tôi đưa vợ về ra mắt, bố mẹ anh chị em họ hàng ai cũng khen và bảo rằng tôi có phúc. Sau đó chúng tôi kết hôn và hai năm sau con gái tôi ra đời, những nét đẹp của cả bố và mẹ thì cháu đều thừa hưởng hết. Nhìn vợ và con gái thật xinh xắn, tôi vô cùng hạnh phúc, trong lòng luôn nung nấu ý nghĩ phải phấn đấu làm ăn kiếm thật nhiều tiền để cho tương lai vợ con được sống sung sướng và đầy đủ. Bố mẹ tôi cũng nhiều lần góp ý cho hai vợ chồng về trong Vinh sống, thứ nhất vì tôi là con trai duy nhất nên nhà cửa đất đai bố mẹ đều xây dựng sẵn cho tôi rồi, thứ hai là tiện giúp đỡ vợ chồng tôi chăm sóc cháu nhưng hai vợ chồng tôi do sống quen môi trường và khí hậu ở thủ đô rồi nên không muốn thay đổi, hay nói đúng hơn, vợ tôi không muốn về Vinh sống, cho dù chị gái và anh rể hứa sẽ xin cho vợ tôi vào ngân hàng làm nếu vợ chồng tôi chuyển về.
Sau đó tôi quyết định làm thêm kinh doanh, tôi và em vợ cùng đứng ra thuê 1 căn nhà 4 tầng rộng rãi mặt đường để mở tiệm café. Chúng tôi đầu tư vào quán hết hơn 300 triệu, và thuê người anh họ đứng ra quản lý đồng thời cũng là nhân viên. Thời gian đầu mới mở quán, cộng thêm chưa có kinh nghiệm nên còn gặp bao nhiêu khó khăn, tiền bán hàng không đủ chi trả cho nhân viên và tiền thuê mặt bằng. Mặc dù anh em làm cùng công ty với tôi cũng thường xuyên đến ủng hộ, dùng các mối quan hệ của em vợ tôi là công an nhưng quán vẫn vắng khách, nhưng trái ngược lại các quán bên cạnh lúc nào cũng đông. Tôi đi tìm hiểu thì biết được rằng, các quán đó ngoài kinh doanh ra còn có thêm chương trình cá độ bóng đá. Bằng các mối quan hệ, chỉ cần 3 ngày sau, quán của tôi cũng có cá độ bóng đá. Sau khi cho người của công ty làm cá độ bóng đá ở quán, tôi phải bảo đảm an toàn cho họ, ngược lại hàng tháng tiền thuê mặt bằng họ sẽ giúp tôi chi trả, ngoài ra còn có thêm khoản hoa hồng. Quả nhiên quán ngày một đông khách, lúc nào cũng hoạt động đến 3, 4 giờ sáng mới dọn dẹp. Hàng ngày sau giờ làm việc ở công ty, tôi lại tranh thủ về quán phụ giúp.
Vợ tôi công việc cũng bận, do tính chất công việc làm bên truyền hình và phụ trách mảng quảng cáo nên không có thời gian giúp đỡ quán, chỉ có cuối tháng mới giúp tôi làm sổ sách và chi trả tiền lương cho nhân viên. Còn tất cả những việc đi thu mua hoa quả, các đồ dùng khác thì tôi luôn tranh thủ buổi sáng đi mua hoặc anh họ giúp đỡ tôi lo liệu. Quán làm ăn ngày càng phát đạt, lợi nhuận thu về ngày càng cao, càng kiếm nhiều tiền tôi càng bị cuốn hút vào công việc và đã quên đi trách nhiệm chăm sóc vợ con, quên đi trách nhiệm làm chồng để cho vợ tôi một mình chăm sóc con nhỏ. Một thời gian dài tôi ngủ luôn ở quán, phần vì dọn dẹp xong cũng đã 3,4 giờ sáng hơn nữa tôi không muốn về nhà làm thức giấc hai mẹ con. Tình trạng kéo dài như vậy đã làm cho vợ tôi giận dỗi, tôi đã dọn tầng 4 ở quán động viên vợ ra đó để tôi tiện 1 công đôi việc, vừa giúp đỡ quán lại có thời gian chăm sóc vợ con. Nhưng vợ tôi ra chỉ được 2 hôm đã quay về nhà vì ở quán ồn ào, con không ngủ được. Và tình trạng cũ lại tiếp diễn, mặc dù tôi đã rất cố gắng cải thiện và tranh thủ thời gian lúc có thể, nhưng thời gian sau tình cảm vợ chồng tôi bắt đầu rạn nứt.
Cùng thời điểm đó, do tính chất công việc vợ tôi phải thường xuyên đi công tác cả trong và ngoài nước, nếu như trước đây vợ tôi luôn tìm lý do thoái thác nhưng giờ thì không, con người vợ tôi từ đó cũng thay đổi hoàn toàn. Từ tính tình cho đến cách ăn mặc, còn có rất nhiều mối quan hệ rộng rãi, linh tính cũng mách bảo tôi rằng, vợ tôi không còn chung thủy nữa. Ban đầu tôi cũng không tin cho đến lúc tôi bắt quả tang lần thứ nhất, rồi lần thứ hai tôi đều tha thứ. Tôi không hề đánh đập chửi bới gì vợ tôi cả, vì tôi biết trong chuyện này tôi cũng có lỗi, chính vì tôi mải kiếm tiền mà quên đi trách nhiệm của mình. Tôi cứ nghĩ đem tiền về cho vợ càng nhiều thì vợ càng hạnh phúc. Tôi rất yêu vợ và con gái nên không hề mắng chửi đánh đập gì hết, một câu nặng lời tôi cũng không.
Nhưng có một điều quan trọng, đó là tình yêu trong tôi đã bị tổn thương, trong quan hệ vợ chồng tôi không thể nào gần gũi được, tôi cảm thấy chán nản thất vọng vì những cố gắng nỗ lực vì vợ con bấy lâu nay trở thành vô nghĩa. Tính tình của tôi cũng thay đổi, tôi đã quay lại con đường rượu chè cờ bạc không còn lo lắng làm ăn nữa. Tôi không cho người ta thuê chỗ làm cá độ nữa mà đứng ra tự làm, vì tôi muốn kiếm tiền thật nhanh, lúc có nhiều tiền tôi sẽ làm cho vợ tôi phải hối hận, phải trả giá những nỗi đau gây ra trong tôi. Về chuyện này, em vợ tôi cũng biết và cũng đứng về phía tôi trách móc chị gái. Những ngày sau đó tôi đã bê tha lún sâu vào cờ bạc rượu chè, cá độ. Chẳng bao lâu sau, tôi đã lâm vào tình trạng nợ nần một khoản tiền rất lớn, cửa hàng phải đóng cửa và thanh lý. Số tiền thanh lý thu về chỉ được 1/3 không đủ trả nợ rồi tôi cũng xin nghỉ hẳn ở công ty. Sau gần 10 năm làm việc, công ty cũng trả cho tôi gần 50 triệu gọi là tiền đóng bảo hiểm. Cầm hai số tiền này, tôi lại lao vào cờ bạc, cá độ và rượu chè, gia đình và hạnh phúc ngày càng đứng bên bờ vực thẳm.
Cuối cùng giọt nước cũng làm tràn ly khi chính mắt tôi lại bắt gặp vợ tôi lần thứ 3, lúc đó tôi đã lấy dao đâm trọng thương gã tình nhân đó, cũng may kịp thời đưa đi cấp cứu nên không xảy ra án mạng. Về phía vợ tôi, lần đầu tiên tôi dang tay tát vợ, cái tát bằng tất cả sự tức giận, cái tát đầu tiên sau bao năm vợ chồng, sau bao lần vợ tôi làm chuyện sai trái, cảm giác bị vợ cắm sừng, bị vợ qua mặt. Tôi thấy mình là một thằng đàn ông hèn và bất tài vô dụng, đến ngay vợ mình cũng không dạy bảo được, hạnh phúc cũng không giữ gìn được. Rồi vợ chồng tôi sống ly thân vì cả hai bên bố mẹ đều không đồng ý cho chúng tôi ly dị, và vì con gái bé bỏng của tôi.
Sau khi bố mẹ tôi cho tôi số tiền để thanh toán nợ nần, tôi về Vinh sống. Thời điểm đó tôi có chị họ ở Đài Loan gọi điện về hỏi thăm và biết được tình hình nên đã khuyên tôi sang Đài Loan vừa kiếm tiền vừa có thời gian để cân nhắc lại chuyện tình cảm, tôi đã đồng ý về quyết định này. Chỉ 4 tháng sau tôi đã có mặt tại Đài Loan, thời điểm tôi sang cũng là khoảng thời gian kinh tế Đài Loan gặp khủng hoảng, công việc thì ít tiền lương chẳng được bao nhiêu, cộng thêm sự đối xử của công ty đối với người lao động quá bất công, đi làm ngày nào có lương ngày đó, nếu không có việc thì nghỉ không lương, nếu ngày nào làm mà có tăng ca tiền tăng ca chỉ được trả một nửa, nghĩa là tăng ca 10 tiếng chỉ trả có 5 tiếng để lúc nào về nước mới trả. Vì thế mà công ty tôi có hơn 40 người Việt Nam, do quá bất công và không có việc nên một số đã bỏ trốn ra ngoài, một số thì về nước và qua lại làm cho công ty khác, trong 15 người bỏ ra ngoài thì có tôi trong số đó.
Thời gian tôi ở Đài Loan, tôi vẫn đều đặn gọi điện về để gặp vợ tôi và nói chuyện với con gái, nhưng mỗi lần gặp được con gái đều rất khó khăn. Tôi đều tranh thủ tối thứ 7 hoặc chủ nhật để tiện lúc hai mẹ con cùng ở nhà, nhưng mỗi lần gọi lúc thì không nghe máy, có nghe thì cũng đang đi công tác hoặc đang đi làm phóng sự. Rồi cho đến ngày 30 tết, từ buổi chiều cho đến thời điểm giao thừa, tôi đã gọi không biết bao nhiêu là cuộc điện thoại nhưng vợ tôi cũng không nghe máy, tôi đành gọi về Hải Dương để chúc tết bố mẹ vợ thì được cho biết, vợ tôi đã đưa con gái về gửi cho ông bà 1 tuần rồi lên Hà Nội đến bây giờ vẫn chưa về. Sau đó tôi gặp nói chuyện cùng con gái, nghe con khóc đòi bố về, khi nghe con nói: “Bố đi mãi không chịu về với con, mẹ cũng bỏ con mà đi không về, con nhớ bố lắm.” Tôi nghe mà đau từng khúc ruột như ai đang bóp nát trái tim tôi.
Đêm giao thừa là thời điểm thiêng liêng để cho gia đình quây quần đoàn tụ sum họp vậy mà người mẹ có cũng như không. Đêm giao thừa đó tôi đã uống rất nhiều rượu và nung nấu ý nghĩ phải kiếm thật nhiều tiền để về với con gái của tôi để bù đắp lại cho con tôi. Và chỉ hai ngày sau đó tôi đã theo đám bạn bè tham gia vụ cướp sòng bạc của người Đài Loan. Sau khi cướp xong, chúng tôi về chia nhau tiền, tôi dự định sẽ ra đầu thú để về nhưng chưa kịp thực hiện thì cảnh sát đã ập đến bắt tôi. Sau đó tòa tuyên án phạt 8 năm tù, trong thời gian ngồi tù vợ tôi cũng gửi thư sang động viên an ủi, chỉ một thời gian sau vợ tôi gửi đơn xin ly hôn vắng mặt sang nhờ tôi ký và giao toàn quyền quyết định cho cô ta.
Thế đấy các bạn à, chỉ có 2 trang giấy tôi không thể nói hết được, chỉ tóm tắt tâm sự buồn mà tôi đã giấu kín mấy năm qua không dám thổ lộ cùng ai vì không một thằng đàn ông nào dám kể chuyện bị cắm sừng, bị vợ qua mặt cho người khác nghe. “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”, có lẽ mỗi gia đình mỗi cặp vợ chồng không ai được trọn vẹn cả, không ít thì nhiều cũng có khúc mắc cũng có khuyết điểm, nhưng biết hy sinh nhẫn nhịn vì nhau vì con cái để gia đình hạnh phúc và để cho con cái lớn lên trong tình yêu thương của cả bố lẫn mẹ. Đây cũng là bài học để cho các bạn tham khảo và rút ra kinh nghiệm cho riêng mình. Riêng tôi, để cho gia đình đổ vỡ, để vợ chồng xa nhau, con xa bố, tôi không muốn đổ lỗi cho vợ tôi mà người chịu trách nhiệm trong chuyện này chính là tôi, vì tôi chưa làm tròn trách nhiệm của một người chồng, người bố, không chăm sóc vợ con chu đáo đến khi xảy ra sự việc tôi cũng chưa chứng tỏ mình là một người đàn ông bản lĩnh.
Năm nay tôi cũng 35 tuổi rồi, chỉ còn 2 năm nữa là tôi có thể trở về quê hương, có lẽ đối với tôi cũng chưa muộn lắm, vẫn còn thời gian cho tôi làm lại từ đầu. Đã trải qua bao sóng gió, trải qua bao tôi luyện, tôi sẽ đứng dậy từ nỗi đau sẽ trưởng thành hơn, vững vàng hơn. Hơn nữa bên cạnh tôi vẫn còn bố mẹ, những người vẫn luôn ở bên tôi trông chờ tôi. Câu chuyện về tôi cũng bắt đầu vì sự chạy trốn, tôi chạy trốn tình cảm vợ chồng, chạy trốn tình cảm phụ tử rồi chạy trốn khỏi công ty để rồi phạm tội, bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
Qua đây tôi cũng xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến ban Biên tập báo Bốn Phương đã quan tâm và giúp đỡ bọn em trong thời gian qua. Cảm ơn chương trình “Càng ngày – càng hạnh phúc” phát vào chiều chủ nhật hàng tuần, thông qua chương trình chúng em đã nhận được rất nhiều lời động viên từ các bạn. Cảm ơn rất nhiều!
Qua báo Bốn Phương, tôi xin thay mặt cho tất cả anh em Việt Nam đang thi hành án tại đây, xin gửi đến các bạn lời chào thân ái, và rất mong muốn được làm quen cùng với tất cả các bạn trên đảo ngọc, nhất là các bạn đồng hương Nghệ An, Hà Tĩnh. Xin các bạn đừng khinh miệt, thị phi, ruồng bỏ chúng tôi khi chúng tôi là những phạm nhân. Có lẽ được làm quen và những lá thư động viên của các bạn sẽ giúp chúng tôi có nghị lực và quyết tâm vượt qua khó khăn lúc này, thời gian cũng sẽ trôi nhanh hơn. Vì ở đây là đất khách quê người, chúng tôi còn bị cách ly với thế giới bên ngoài, chúng tôi muốn được cảm nhận tình người, tình quê hương, tình dân tộc.

Qua đây cũng xin mượn một bài thơ gửi đến các bạn.

Hoa rộng lượng

Hoa rộng lượng núng lòng người nhỏ hẹp
Mở rộng ra cho đẹp lối nhân từ
Tội tình chi mà đóng cửa ngục tù
Sẽ ngộp thở trong căn hầm ích kỷ
Hoa rộng lượng nở nguồn tâm của ý
Vị nhân tình,vị nhân thế, vị tha

Đường thênh thang, lộng hương sắc Châu Pha
Thơm bát ngát trên hành trình cao quý
Khắc một triệu son, treo thiện mỹ
Gắn một dấu ấn, lộng tấm gương
Không gì hơn tiếng nói tình thương
Trao nhân thế đèn tâm sáng tỏa
Hoa rộng lượng xin em nâng một đóa
Hoa nhân từ, xin chị mở rộng vòng tay

Xin người, người hãy mở rộng hôm nay
Để ngày mai đầy lòng vàng chan chứa
Nhân thế sẽ không còn những nơi đói khổ
Trần gian không còn ngõ tối hẩm hiu
Vì đâu đâu cũng có nhịp cầu Kiều
Bắc qua sông giàu nghèo reo tiếng hát
Hoa rộng lượng là cung đàn tiếng nhạc
Là lời ca cao vút tiếng tình thương
Là nhịp cầu bắc muôn hướng ngàn phương
Cùng hòa tấu vạn lời ca nhân ái.

Xin mượn bài thơ này gửi đến các bạn trên hòn đảo Ngọc, và cũng xin gửi lời hỏi thăm tới các bạn, các em, các chị bên trại giam nữ. Xin mọi người hãy cố gắng giữ gìn sức khỏe, cải tạo tốt để sớm trở về quê hương đoàn tụ cùng gia đình. Thông qua trang báo Bốn Phương rất mong các bạn chia sẻ những tâm tư tình cảm, những nỗi buồn, nỗi đau ấm ức ở trong lòng để chúng ta cùng nhau chia sẻ động viên lẫn nhau. Có như vậy, nói ra được nỗi đau sẽ nhẹ nhàng hơn, chúng ta cũng sẽ sống thanh thản hơn.
Một lần nữa chúc các bạn vạn sự như ý, tỷ sự như mơ. Nếu các bạn có ý muốn viết thư chia sẻ cùng tôi và các bạn ở đây, thư xin gửi về địa chỉ: