tag:blogger.com,1999:blog-13078861904608615332024-03-19T18:36:33.824+08:002015 Giải thưởng Văn học Di dân Di công Lần thứ II2015 Taiwan Literature Award for Migrants放心團志工小組http://www.blogger.com/profile/06316166567252294199noreply@blogger.comBlogger114125tag:blogger.com,1999:blog-1307886190460861533.post-76465047915861881032018-02-11T13:55:00.001+08:002018-02-11T13:55:09.305+08:00<span style="font-size: large;"><span style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif;">Our website hsa been relocated to : <a href="http://tlam.sea.taipei/" style="color: #667700; text-decoration-line: none;">http://tlam.sea.taipei/</a></span><br style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif;" /><span style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif;">Should you have any enquiries, please contact us:<a href="https://www.facebook.com/tlam.since2014/" style="color: #667700; text-decoration-line: none;">https://www.facebook.com/tlam.since2014/</a></span><br style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif;" /><span style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif;">Thank you.</span><br style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif;" /><span style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif;"><br /></span><span style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif;"></span><span style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif;">我們的網站搬遷到:</span><a href="http://tlam.sea.taipei/" style="background-color: white; color: #667700; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; text-decoration-line: none;">http://tlam.sea.taipei/</a><br style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif;" /><span style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif;">如果您有任何疑問,請聯繫我們:</span><a href="https://www.facebook.com/tlam.since2014/" style="background-color: white; color: #667700; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; text-decoration-line: none;">https://www.facebook.com/tlam.since2014/</a><br style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif;" /><span style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif;">謝謝。</span></span>en linhttp://www.blogger.com/profile/02728711159090404183noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-1307886190460861533.post-6142382359983707462015-08-01T00:00:00.000+08:002015-08-01T00:00:13.896+08:00Tác phẩm đoạt giải<div style="text-align: center;">
<b><span style="color: #cc0000; font-size: large;">【Giải Nhất 1 giải】</span></b></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
★寶島框架背後的肖像</div>
<div style="text-align: center;">
Potret di Balik Bingkai Kasa Formosa / Dwiita Vita</div>
<div style="text-align: center;">
<a href="http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/03/potret-di-balik-bingkai-kasa-formosa.html" target="_blank">http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/03/potret-di-balik-bingkai-kasa-formosa.html</a></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
<b><span style="color: #cc0000; font-size: large;">【Giải Bình phẩm 1 giải】</span></b></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
★母親的遊戲</div>
<div style="text-align: center;">
Trò chơi của mẹ / Phạm Hùng Hiệp</div>
<div style="text-align: center;">
<a href="http://2014tlam-vn.blogspot.tw/2015/03/tro-choi-cua-me.html" target="_blank">http://2014tlam-vn.blogspot.tw/2015/03/tro-choi-cua-me.html</a></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
<span style="color: #cc0000; font-size: large;"><b>【Giải Ưu tú 4 giải】</b></span></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
★友誼和音樂之寶藏</div>
<div style="text-align: center;">
ขุมทองแห่งมิตรภาพและเสียงเพลง / อนันต์ ศรีลาวุธ</div>
<div style="text-align: center;">
<a href="http://2014-tlam-th.blogspot.tw/2015/05/blog-post_25.html" target="_blank">http://2014-tlam-th.blogspot.tw/2015/05/blog-post_25.html</a></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
★農田彼端</div>
<div style="text-align: center;">
Sa Dulo ng Bukid / Carla F. Padilla</div>
<div style="text-align: center;">
<a href="http://2014tlam-ph.blogspot.tw/2015/05/sa-dulo-ng-bukid.html" target="_blank">http://2014tlam-ph.blogspot.tw/2015/05/sa-dulo-ng-bukid.html</a></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
★江子翠膽大妄為的變態男</div>
<div style="text-align: center;">
LELAKI PEMBERANI DI JIANGZICUI / Erin Cipta</div>
<div style="text-align: center;">
<a href="http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/04/lelaki-pemberani-di-jiangzicui.html" target="_blank">http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/04/lelaki-pemberani-di-jiangzicui.html</a></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
★早晨之前 </div>
<div style="text-align: center;">
Sebelum Pagi / Arumi Olive</div>
<div style="text-align: center;">
<a href="http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/04/arumi-olive.html" target="_blank">http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/04/arumi-olive.html</a></div>
<div style="text-align: center;">
<span class="Apple-tab-span" style="white-space: pre;"> </span></div>
<div style="text-align: center;">
<b><span style="color: #cc0000; font-size: large;">【Giải Bình phẩm Thế hệ hai】</span></b></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
★農田彼端</div>
<div style="text-align: center;">
Sa Dulo ng Bukid / Carla F. Padilla</div>
<div style="text-align: center;">
<a href="http://2014tlam-ph.blogspot.tw/2015/05/sa-dulo-ng-bukid.html" target="_blank">http://2014tlam-ph.blogspot.tw/2015/05/sa-dulo-ng-bukid.html</a></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
★WIN</div>
<div style="text-align: center;">
WIN / Keyzia Chan</div>
<div style="text-align: center;">
<a href="http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/05/win.html" target="_blank">http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/05/win.html</a></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
★夢寐</div>
<div style="text-align: center;">
Mộng mị / Cổ Lam</div>
<div style="text-align: center;">
<a href="http://2014tlam-vn.blogspot.tw/2015/05/mong-mi.html" target="_blank">http://2014tlam-vn.blogspot.tw/2015/05/mong-mi.html</a></div>
<div>
<br /></div>
en linhttp://www.blogger.com/profile/02728711159090404183noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-1307886190460861533.post-56265344431605951172015-07-21T05:59:00.000+08:002017-08-11T23:57:01.368+08:00Họp cuộc bầu cử<h3 style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #2c3e50; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 24px; line-height: 1.1; margin: 20px 0px 10px; position: relative;">
<a name='more'></a>【重要公告】<span style="box-sizing: border-box; line-height: 1.1;">第二屆移民工文學獎已於7/20下午全數評選完畢,近期一周工作將個別通知得獎人。</span><span style="box-sizing: border-box; line-height: 1.1;">相關評選過程、得獎名單、得獎作品、評審總評等,將於8/1正式公布,敬請期待。</span></h3>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 1.1;"><img src="https://d15ds55abggjxg.cloudfront.net/project_blog/f3566a32f6522e137a5cb700b2b64c1f.jpg" style="border: 0px; box-sizing: border-box; height: auto; max-width: 100%; vertical-align: middle; width: 601px;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 1.1;">【第二屆移民工文學獎】決選會議,假中和南勢角「燦爛時光」東南亞書店舉行。</span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 1.1;"><br style="box-sizing: border-box;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 1.1;"><img src="https://d15ds55abggjxg.cloudfront.net/project_blog/15430aaf947750b626340635e8b9be2f.jpg" style="border: 0px; box-sizing: border-box; height: auto; max-width: 100%; vertical-align: middle; width: 601px;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 1.1;">本屆唯一的男性評審:台灣大學台文所 蘇碩斌老師</span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 1.1;"><br style="box-sizing: border-box;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 1.1;"><img src="https://d15ds55abggjxg.cloudfront.net/project_blog/0b78885c29455fa615fe85c6d0c53d10.jpg" style="border: 0px; box-sizing: border-box; height: auto; max-width: 100%; vertical-align: middle; width: 601px;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 1.1;">評審:作家 朱天心老師</span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 1.1;"><br style="box-sizing: border-box;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 1.1;"></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<img src="https://d15ds55abggjxg.cloudfront.net/project_blog/3b62f09ee5391c4438380036a63ab09f.jpg" style="border: 0px; box-sizing: border-box; height: auto; max-width: 100%; vertical-align: middle; width: 601px;" /></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;">評審:暨南大學東南亞系教授 李美賢老師</span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><br style="box-sizing: border-box;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><img src="https://d15ds55abggjxg.cloudfront.net/project_blog/6165a24c7d37689dc708c535008d4c63.jpg" style="border: 0px; box-sizing: border-box; height: auto; max-width: 100%; vertical-align: middle; width: 601px;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;">評審:紀錄片導演 曾文珍老師</span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><br style="box-sizing: border-box;" /></span></div>
<h3 style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #2c3e50; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 24px; line-height: 1.1; margin: 20px 0px 10px; position: relative;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;">成人評審團共五位評審老師選出首獎、評審獎各一篇,優選作品三篇。令人感動的是,後來所有評審決定捐出評審費來增補一篇優秀作品,因此最後本屆優選作品有四篇,成人評審團共計選出六篇。謝謝辛苦的評審老師,也恭喜這六位得獎人!</span></h3>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><br style="box-sizing: border-box;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><img src="https://d15ds55abggjxg.cloudfront.net/project_blog/a2feb8655e7d37e65882df32232106df.jpg" style="border: 0px; box-sizing: border-box; height: auto; max-width: 100%; vertical-align: middle; width: 601px;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;">40篇入圍作品正逐一進行討論,冗長的過程只為不輕易捨棄任何文章。</span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><br style="box-sizing: border-box;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><img src="https://d15ds55abggjxg.cloudfront.net/project_blog/f904a91bafbcb6042c40c871694da272.jpg" style="border: 0px; box-sizing: border-box; height: auto; max-width: 100%; vertical-align: middle; width: 601px;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;">投票過程共計五輪,每一輪皆列表紀錄並存檔,場邊還有文字記錄、影像紀錄與全程錄音。</span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><br style="box-sizing: border-box;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><img src="https://d15ds55abggjxg.cloudfront.net/project_blog/9eebde7af8bf4962bd223d89ae4ee344.jpg" style="border: 0px; box-sizing: border-box; height: auto; max-width: 100%; vertical-align: middle; width: 601px;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;">燦爛時光會議現場全景</span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><br style="box-sizing: border-box;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><img src="https://d15ds55abggjxg.cloudfront.net/project_blog/c1f73151b98c49c3224c7baf740a2c9b.jpg" style="border: 0px; box-sizing: border-box; height: auto; max-width: 100%; vertical-align: middle; width: 601px;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;">評選會終於結束了!評審們留下笑容滿面的合影。</span></div>
<h3 style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #2c3e50; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 24px; line-height: 1.1; margin: 20px 0px 10px; position: relative;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;">***</span></h3>
<h3 style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #2c3e50; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 24px; line-height: 1.1; margin: 20px 0px 10px; position: relative;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;">7/19成人評審團決選會議過後,緊接著7/20舉行青少年評審團決選會議,將由青少年選出他們心目中的優秀作品三篇。</span></h3>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><br style="box-sizing: border-box;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><img src="https://d15ds55abggjxg.cloudfront.net/project_blog/1594f868ede64a70bf05d3e3bf2e558b.jpg" style="border: 0px; box-sizing: border-box; height: auto; max-width: 100%; vertical-align: middle; width: 601px;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;">青少年評審陸續到場囉!還有遠從嘉義來的新二代評審。</span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><br style="box-sizing: border-box;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><img src="https://d15ds55abggjxg.cloudfront.net/project_blog/507fedaf4d8964820140c713b1ee7a7c.jpg" style="border: 0px; box-sizing: border-box; height: auto; max-width: 100%; vertical-align: middle; width: 601px;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;">青少年評審團的決選過程完全比照專業的成人評審團。</span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><br style="box-sizing: border-box;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><img src="https://d15ds55abggjxg.cloudfront.net/project_blog/3eab9018e33602a891e7239a4a792fdb.jpg" style="border: 0px; box-sizing: border-box; height: auto; max-width: 100%; vertical-align: middle; width: 601px;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;">青少年評審也逐一對入圍文章提出看法。除青少年有其獨到的眼光見解外,對許多文章的評論竟成熟地與成人評審團的看法不謀而合,甚至用詞一模一樣,真令人刮目相看。</span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><br style="box-sizing: border-box;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><img src="https://d15ds55abggjxg.cloudfront.net/project_blog/aa8a428104a4ca36ffdc7228f1c33d70.jpg" style="border: 0px; box-sizing: border-box; height: auto; max-width: 100%; vertical-align: middle; width: 601px;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;">青少年評審會議全景。</span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><br style="box-sizing: border-box;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><img src="https://d15ds55abggjxg.cloudfront.net/project_blog/2b5fb148a1d55bfba7ccbaf669f5449c.jpg" style="border: 0px; box-sizing: border-box; height: auto; max-width: 100%; vertical-align: middle; width: 601px;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;">評審會議結束,照例拍個團體照。熱血的青少年評審們,集體對鏡頭比了ROCK手勢!後排右二的評審自組樂團,中場休息時還現場獻唱了一首歌曲,酷斃了!</span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><br style="box-sizing: border-box;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><img src="https://d15ds55abggjxg.cloudfront.net/project_blog/66504e86ee9aaa7e0bc9be02c0ab5670.jpg" style="border: 0px; box-sizing: border-box; height: auto; max-width: 100%; vertical-align: middle; width: 601px;" /></span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;">本屆移民工文學獎連續兩天的決選會議,在青春洋溢中圓滿結束!</span></div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><br style="box-sizing: border-box;" /></span></div>
<h3 style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #2c3e50; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 24px; line-height: 1.1; margin: 20px 0px 10px; position: relative;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;">***</span></h3>
<h3 style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #2c3e50; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 24px; line-height: 1.1; margin: 20px 0px 10px; position: relative;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;">【第二屆移民工文學獎】頒獎典禮,謹訂8/30下午兩點於國立臺灣博物館舉行,歡迎蒞臨!</span></h3>
<h3 style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #2c3e50; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 24px; line-height: 1.1; margin: 20px 0px 10px; position: relative; text-align: center;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><img src="https://d15ds55abggjxg.cloudfront.net/project_blog/a763915895e2ac686f1266eb5aa78c7c.jpg" style="border: 0px; box-sizing: border-box; height: auto; max-width: 100%; vertical-align: middle; width: 275px;" /></span></h3>
<h3 style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #2c3e50; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 24px; line-height: 1.1; margin: 20px 0px 10px; position: relative;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;">沿革與建築:本館成立於1908年,是臺灣地區歷史最悠久的博物館。當時日本政府為紀念臺灣南北縱貫線鐵路全線通車,於1908年10月24日設置「臺灣總督府博物館」,初開館時就有典藏品一萬多件。1915年博物館的新館舍在二二八和平公園(前身為臺北新公園)內落成啟用,成為日本政府在臺興築的代表性公共建築之一。</span></h3>
<h3 style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #2c3e50; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 24px; line-height: 1.1; margin: 20px 0px 10px; position: relative;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;">地址:台北市中正區襄陽路2號</span></h3>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #515151; font-family: 'Helvetica Neue', 'Heiti TC', 微軟正黑體, 'Microsoft JhengHei', Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18.5714282989502px; text-align: center;">
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><img src="https://d15ds55abggjxg.cloudfront.net/project_blog/7e43ba46350ac850e0dd09410923c361.jpg" style="border: 0px; box-sizing: border-box; height: auto; max-width: 100%; vertical-align: middle; width: 259px;" /></span></div>
<div>
<span style="box-sizing: border-box; line-height: 14.3000001907349px;"><br /></span></div>
en linhttp://www.blogger.com/profile/02728711159090404183noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-1307886190460861533.post-43494961017773188822015-06-13T15:30:00.000+08:002015-07-28T06:06:09.314+08:00Chương trình dự đoán bài dự thi đoạt giải của Giải thưởng Văn học Di dân Di công Lần thứ II<b></b><br />
<a name='more'></a><b>【移民工文學獎 預測活動揭曉】</b><br />
<b><br /></b><b>說明:活動從本屆40篇入圍文章中抽出四位留言讀者,將致贈全罩式耳機或迷你隨身音響一台,恭喜四位得主!</b><br />
<b><br /></b><b>【抽獎活動得主名單】</b><br />
<b>ไพศาล </b><br />
<b><a href="https://www.facebook.com/profile.php?id=100001486077194">https://www.facebook.com/profile.php?id=100001486077194</a></b><br />
<b><br /></b><b>KOENIGIN</b><br />
<b><a href="https://www.facebook.com/koenigin.melb">https://www.facebook.com/koenigin.melb</a></b><br />
<b><br /></b><b>REVANA </b><br />
<b><a href="https://www.facebook.com/revana.hatisuci">https://www.facebook.com/revana.hatisuci</a></b><br />
<b><br /></b><b>Lestari</b><br />
<b><a href="https://www.facebook.com/lestari.formosa.7">https://www.facebook.com/lestari.formosa.7</a></b><br />
<b><br /></b><b>***</b><br />
<br />
Để bái dự thi tâm huyết của tất cả cá thí sinh đều được mọi người biết đến, chúng tôi xin chân thành kính mời những người bạn quan tâm đến hoạt động này, cùng tham gia “Chương trình dự đoán bài dự thi đoạt giải”.<br />
<br />
<b>Phương thức tham gia:</b><br />
<br />
(1) Từ ngày 1 tháng 3, bạn hãy thường xuyên chú ý những bài dự thi được công bố hằng ngày trên trang mạng của hoạt động.<br />
(2) Hãy để lại địa chỉ email, lời nhận xét hoặc động viên thí sinh ngay dưới bài dự thi mà bạn yêu thích.<br />
(3) Nếu bạn không tiện để lại địa chỉ email, xin vui lòng gửi mail về hộp thư touchedbytheirhands@gmail.com, cũng có thể tham gia chương trình dự đoán.<br />
(4) Mỗi người chỉ được bỏ phiếu cho một bài trong một ngày.<br />
(5) Danh sách bài dự thi lọt vào vòng sơ tuyển sẽ được công bố vào ngày 12 tháng 6, người có bài dự đoán lọt vào danh sách công bố sẽ được BTC trao tặng một phần quà.<br />
<br />
<b>Thời gian:</b><br />
Bỏ phiếu chọn bài: 1/3~10/6<br />
Công bố danh sách nhận quà: 15/6<br />
Gửi quà tặng: 15/6~30/6<br />
<br />
<b>Các phần thưởng gồm:</b><br />
<br />
<a href="https://s.yimg.com/hg/pimg1/e7/51/p043947191227-item-6565xf1x0350x0350-m.jpg" imageanchor="1" style="background-color: white; color: #667700; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 15px; line-height: 21px; margin-left: 1em; margin-right: 1em; text-align: center; text-decoration: none;"><img border="0" height="320" src="https://s.yimg.com/hg/pimg1/e7/51/p043947191227-item-6565xf1x0350x0350-m.jpg" style="border: none; position: relative;" width="320" /></a><br />
<a href="http://www.pcstore.com.tw/singzn/M17028968.htm" target="_blank">Tai nghe chụp tai</a><br />
http://www.pcstore.com.tw/singzn/M17028968.htm<br />
<br />
<a href="http://tw.m.yimg.com/res/gdsale/st_pic/4033/st-4033379-2.jpg?u=20121227215328" imageanchor="1" style="background-color: white; color: #667700; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 15px; line-height: 21px; margin-left: 1em; margin-right: 1em; text-align: center; text-decoration: none;"><img border="0" src="http://tw.m.yimg.com/res/gdsale/st_pic/4033/st-4033379-2.jpg?u=20121227215328" height="320" style="border: none; position: relative;" width="320" /></a><br />
<a href="https://tw.buy.yahoo.com/gdsale/gdsale.asp?act=gdsearch&gdid=4033379" target="_blank">Giàn loa di động đa truyền thông</a><br />
https://tw.buy.yahoo.com/gdsale/gdsale.asp?act=gdsearch&gdid=4033379<br />
<br />
<br />
<br />
<div class="post-footer" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #cccccc; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 13.5px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 1.6; margin: 0.5em 0px 0px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">
</div>
<br />
<div class="post-body entry-content" id="post-body-9059534572332020328" itemprop="description articleBody" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.8500003814697px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 1.4; orphans: auto; position: relative; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; width: 478px; word-spacing: 0px;">
<div class="post-body entry-content" id="post-body-3823937202704980034" itemprop="description articleBody" style="background-color: white; font-size: 16.3349990844727px; line-height: 1.4; orphans: auto; position: relative; text-align: start; text-indent: 0px; widows: auto; width: 498px;">
<b><span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: #333333; font-style: normal; font-variant: normal; letter-spacing: normal; line-height: 1.4; text-transform: none; white-space: normal; word-spacing: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">第二</span></span><span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 15px; font-style: normal; font-variant: normal; letter-spacing: normal; line-height: 1.4; text-transform: none; white-space: normal; word-spacing: 0px;">屆移民工文學獎 得獎預測活動</span></b><br />
<span style="color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif;"><span style="font-size: 15px; line-height: 1.4;">為了讓移民工文學獎每一位參賽者的創作心血都能被看見,我們誠摯邀請關心本活動的您,一起來參與第二屆移民工文學獎的「得獎預測活動」。</span></span><br />
<br />
<b style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 15px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 1.4; text-transform: none; white-space: normal; word-spacing: 0px;">活動辦法:</b><br />
<span style="color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif;"><span style="font-size: 15px; line-height: 1.4;">(1) 3/1起,請密切注意每日公布之參賽文章。</span></span><br />
<span style="color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif;"><span style="font-size: 15px; line-height: 1.4;">(2) 請在您意屬的文章下方,留下您的 email、評語或鼓勵參賽者的話。</span></span><br />
<span style="color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif;"><span style="font-size: 15px; line-height: 1.4;">(3) 如不方便留下email,請寄信到 touchedbytheirhands@gmail.com 亦可參加預測活動。</span></span><br />
<span style="color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif;"><span style="font-size: 15px; line-height: 1.4;">(4) 每人每日限投一篇。</span></span><br />
<span style="color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif;"><span style="font-size: 15px; line-height: 1.4;">(5) 6/12 將公告初選入圍名單,成功預測名單中任何一篇者,就有機會獲得好禮。</span></span><br />
<br />
<b style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 15px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 1.4; text-transform: none; white-space: normal; word-spacing: 0px;">時間:</b><br />
<span style="color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif;"><span style="font-size: 15px; line-height: 1.4;">票選文章:3/1~6/10</span></span><br />
<span style="color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif;"><span style="font-size: 15px; line-height: 1.4;">得獎公布:6/15</span></span><br />
<span style="color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif;"><span style="font-size: 15px; line-height: 1.4;">獎品郵寄:6/15~6/30</span></span><br />
<br />
<b style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 15px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 1.4; text-transform: none; white-space: normal; word-spacing: 0px;">獎品說明:</b><br />
<br />
<div class="separator" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; clear: both; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 15px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 1.4; text-align: center; text-transform: none; white-space: normal; word-spacing: 0px;">
<a href="https://s.yimg.com/hg/pimg1/e7/51/p043947191227-item-6565xf1x0350x0350-m.jpg" imageanchor="1" style="color: #667700; margin-left: 1em; margin-right: 1em; text-decoration: none;"><img border="0" height="320" src="https://s.yimg.com/hg/pimg1/e7/51/p043947191227-item-6565xf1x0350x0350-m.jpg" style="border: none; position: relative;" width="320" /></a></div>
<div style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 15px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 1.4; text-align: center; text-transform: none; white-space: normal; word-spacing: 0px;">
<a href="http://www.pcstore.com.tw/singzn/M17028968.htm" style="color: #667700; text-decoration: none;" target="_blank">耳罩式耳機</a></div>
<div style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 15px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 1.4; text-align: center; text-transform: none; white-space: normal; word-spacing: 0px;">
http://www.pcstore.com.tw/singzn/M17028968.htm</div>
<br />
<div class="separator" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; clear: both; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 15px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 1.4; text-align: center; text-transform: none; white-space: normal; word-spacing: 0px;">
<a href="http://tw.m.yimg.com/res/gdsale/st_pic/4033/st-4033379-2.jpg?u=20121227215328" imageanchor="1" style="color: #667700; margin-left: 1em; margin-right: 1em; text-decoration: none;"><img border="0" src="http://tw.m.yimg.com/res/gdsale/st_pic/4033/st-4033379-2.jpg?u=20121227215328" height="320" style="border: none; position: relative;" width="320" /></a></div>
<div style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 15px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 1.4; text-align: center; text-transform: none; white-space: normal; word-spacing: 0px;">
<a href="https://tw.buy.yahoo.com/gdsale/gdsale.asp?act=gdsearch&gdid=4033379" style="color: #667700; text-decoration: none;" target="_blank">多媒體隨身方塊音響</a></div>
<div style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 15px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 1.4; text-align: center; text-transform: none; white-space: normal; word-spacing: 0px;">
https://tw.buy.yahoo.com/gdsale/gdsale.asp?act=gdsearch&gdid=4033379</div>
<div style="-webkit-text-stroke-width: 0px; clear: both; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 15px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 1.4; text-transform: none; white-space: normal; word-spacing: 0px;">
</div>
</div>
<div style="clear: both;">
</div>
</div>
en linhttp://www.blogger.com/profile/02728711159090404183noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-1307886190460861533.post-44394070406596877662015-06-12T00:00:00.000+08:002015-07-28T05:58:01.498+08:00Công bố danh sách tác phẩm dự thi được chọn<br />
<a name='more'></a>說明:<br />
(1)入圍名單排序無關名次,依照評審提供的時間登錄。<br />
(2)本屆參賽作品總數:泰國8篇、越南35篇、菲律賓36篇、印尼102篇,總計181篇。<br />
(3)本屆初選入圍額度:泰國4篇、越南與菲律賓各8篇、印尼20篇。<br />
<br />
***<br />
<br />
<b>2015 Penghargaan Sastra Pekerja Imigran Kedua</b><br />
<b>Pengumuman nama finalis 印尼入圍名單</b><br />
<br />
71 Keyzia Chan<br />
<a href="http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/05/win.html">http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/05/win.html</a><br />
<br />
31 Erin Cipta<br />
<a href="http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/04/lelaki-pemberani-di-jiangzicui.html">http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/04/lelaki-pemberani-di-jiangzicui.html</a><br />
<br />
33 Tari Sasha<br />
<a href="http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/04/mimpi-mentari.html">http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/04/mimpi-mentari.html</a><br />
<br />
79 Azra Hasyim<br />
<a href="http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/05/jeritan-hati-wanita.html">http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/05/jeritan-hati-wanita.html</a><br />
<br />
58 Erdiah<br />
<a href="http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/05/belajar-dari-nurul-dan-uang-1-nt-dolar.html">http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/05/belajar-dari-nurul-dan-uang-1-nt-dolar.html</a><br />
<br />
21 Arumi Olive<br />
<a href="http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/04/arumi-olive.html">http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/04/arumi-olive.html</a><br />
<br />
53 Wiwik Maysaroh<br />
<a href="http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/05/sebening-hati-ama.html">http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/05/sebening-hati-ama.html</a><br />
<br />
39 Disyak Ayummy<br />
<a href="http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/04/ao-taitai-cinta-tidak-terbatas.html">http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/04/ao-taitai-cinta-tidak-terbatas.html</a><br />
<br />
41 Irnelya Sari<br />
<a href="http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/04/ang-ku-kue-ama.html">http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/04/ang-ku-kue-ama.html</a><br />
<br />
50 Meylia Nurhayati<br />
<a href="http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/05/merenda-asa-di-negeri-formosa.html">http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/05/merenda-asa-di-negeri-formosa.html</a><br />
<br />
18 Rasyah sarie<br />
<a href="http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/03/terpenjara-kebencian.html">http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/03/terpenjara-kebencian.html</a><br />
<br />
78 Asri Fara<br />
<a href="http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/05/talak-tiga-di-pintu-kereta.html">http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/05/talak-tiga-di-pintu-kereta.html</a><br />
<br />
89 Sandra Atikasari<br />
<a href="http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/05/panggil-aku-laobaniang.html">http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/05/panggil-aku-laobaniang.html</a><br />
<br />
102 Laela Anggraeni Nurazizah<br />
<a href="http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/06/the-wai-momi.html">http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/06/the-wai-momi.html</a><br />
<br />
95 Firis salsabilla<br />
<a href="http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/05/zhonge-zheng.html">http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/05/zhonge-zheng.html</a><br />
<br />
13 Dwiita Vita<br />
<a href="http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/03/potret-di-balik-bingkai-kasa-formosa.html">http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/03/potret-di-balik-bingkai-kasa-formosa.html</a><br />
<br />
76 Nanik Riyati<br />
<a href="http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/05/arti-sebuah-kebahagiaan.html">http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/05/arti-sebuah-kebahagiaan.html</a><br />
<br />
12 Zikriani Putri<br />
<a href="http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/03/tangga-kehidupan.html">http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/03/tangga-kehidupan.html</a><br />
<br />
63 Riyan Ferdian<br />
<a href="http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/05/sebening-hati-ayi.html">http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/05/sebening-hati-ayi.html</a><br />
<br />
77 Evi Agustika<br />
<a href="http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/05/keluarga-keduaku-di-formosa.html">http://2014tlam-id.blogspot.tw/2015/05/keluarga-keduaku-di-formosa.html</a><br />
<br />
***<br />
<br />
<b>2015 Giải thưởng Văn học Di dân Di công Lần thứ II</b><br />
<b>Công bố danh sách tác phẩm dự thi được chọn 越南入圍名單</b><br />
<br />
3 Phạm Hùng Hiệp<br />
<a href="http://2014tlam-vn.blogspot.tw/2015/03/tro-choi-cua-me.html">http://2014tlam-vn.blogspot.tw/2015/03/tro-choi-cua-me.html</a><br />
<br />
16 Tháng năm<br />
<a href="http://2014tlam-vn.blogspot.tw/2015/05/thoan-tuong-ve-ai-loan.html">http://2014tlam-vn.blogspot.tw/2015/05/thoan-tuong-ve-ai-loan.html</a><br />
<br />
6 Maria Nguyen<br />
<a href="http://2014tlam-vn.blogspot.tw/2015/04/canh-beo-troi.html">http://2014tlam-vn.blogspot.tw/2015/04/canh-beo-troi.html</a><br />
<br />
13 Cổ Lam<br />
<a href="http://2014tlam-vn.blogspot.tw/2015/05/mong-mi.html">http://2014tlam-vn.blogspot.tw/2015/05/mong-mi.html</a><br />
<br />
24 鄧氏芳川<br />
<a href="http://2014tlam-vn.blogspot.tw/2015/05/dao-ngoc-mot-giac-mo.html">http://2014tlam-vn.blogspot.tw/2015/05/dao-ngoc-mot-giac-mo.html</a><br />
<br />
4 Nguyễn Thị Hằng Nga<br />
<a href="http://2014tlam-vn.blogspot.tw/2015/03/tinh-yeu-sinh-vien.html">http://2014tlam-vn.blogspot.tw/2015/03/tinh-yeu-sinh-vien.html</a><br />
<br />
25 韋氏雪<br />
<a href="http://2014tlam-vn.blogspot.tw/2015/05/dong-doi-xuoi-nguoc.html">http://2014tlam-vn.blogspot.tw/2015/05/dong-doi-xuoi-nguoc.html</a><br />
<br />
26 Dáng Thi Phưòng Lan<br />
<a href="http://2014tlam-vn.blogspot.tw/2015/05/ben-bo-hanh-phuc.html">http://2014tlam-vn.blogspot.tw/2015/05/ben-bo-hanh-phuc.html</a><br />
<br />
<br />
***<br />
<br />
<b>2015 Pangalawang Taon ng Migrants' Literary Awards</b><br />
<b>Pagpapahayag ng mga Pangalan ng Napiling Kasali sa Preliminary Eliminations</b><br />
<b>菲律賓入圍名單</b><br />
<br />
29 M.E Osan<br />
<a href="http://2014tlam-ph.blogspot.tw/2015/05/sinag-sa-takip-silim.html">http://2014tlam-ph.blogspot.tw/2015/05/sinag-sa-takip-silim.html</a><br />
<br />
10 Darlene Manabo<br />
<a href="http://2014tlam-ph.blogspot.tw/2015/03/bituin-sa-dulong-silangan.html">http://2014tlam-ph.blogspot.tw/2015/03/bituin-sa-dulong-silangan.html</a><br />
<br />
17 May<br />
<a href="http://2014tlam-ph.blogspot.tw/2015/04/luntian-at-kongkreto.html">http://2014tlam-ph.blogspot.tw/2015/04/luntian-at-kongkreto.html</a><br />
<br />
12 jaona<br />
<a href="http://2014tlam-ph.blogspot.tw/2015/04/hulyo.html">http://2014tlam-ph.blogspot.tw/2015/04/hulyo.html</a><br />
<br />
24 / Rolan De Luna Maala<br />
<a href="http://2014tlam-ph.blogspot.tw/2015/05/taiwan-at-dayuhang-manggagawa.html">http://2014tlam-ph.blogspot.tw/2015/05/taiwan-at-dayuhang-manggagawa.html</a><br />
<br />
32 Jill. J<br />
<a href="http://2014tlam-ph.blogspot.tw/2015/05/hamon-ng-buhay.html">http://2014tlam-ph.blogspot.tw/2015/05/hamon-ng-buhay.html</a><br />
<br />
33 SONIA RAMOS CHAN<br />
<a href="http://2014tlam-ph.blogspot.tw/2015/05/pagtitiissakripisyoatpasakit.html">http://2014tlam-ph.blogspot.tw/2015/05/pagtitiissakripisyoatpasakit.html</a><br />
<br />
18 Carla F. Padilla<br />
<a href="http://2014tlam-ph.blogspot.tw/2015/05/sa-dulo-ng-bukid.html">http://2014tlam-ph.blogspot.tw/2015/05/sa-dulo-ng-bukid.html</a><br />
<br />
<br />
***<br />
<br />
<b>2015 รางวัลวรรณกรรมผู้ย้ายถิ่นฐานใหม่และแรงงานต่างชาติรุ่นที่</b><br />
<b>ประกาศรายชื่อผู้ได้รับการเสนอชื่อ 泰國入圍名單</b><br />
<br />
2 / นฤเดช บุญฉิม<br />
<a href="http://2014-tlam-th.blogspot.tw/2015/04/blog-post_23.html">http://2014-tlam-th.blogspot.tw/2015/04/blog-post_23.html</a><br />
<br />
7 / Phanet Phongsai<br />
<a href="http://2014-tlam-th.blogspot.tw/2015/05/blog-post_29.html">http://2014-tlam-th.blogspot.tw/2015/05/blog-post_29.html</a><br />
<br />
5 / นายไพศาล เมืองแทนรายการวิทยุอาร์ทีไอในไต้หวัน<br />
<a href="http://2014-tlam-th.blogspot.tw/2015/05/blog-post_60.html">http://2014-tlam-th.blogspot.tw/2015/05/blog-post_60.html</a><br />
<br />
NO6 / อนันต์ ศรีลาวุธ<br />
<a href="http://2014-tlam-th.blogspot.tw/2015/05/blog-post_25.html">http://2014-tlam-th.blogspot.tw/2015/05/blog-post_25.html</a>en linhttp://www.blogger.com/profile/02728711159090404183noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-1307886190460861533.post-4474508172346881112015-06-02T15:57:00.002+08:002015-06-02T15:57:41.191+08:00Những giọt nước mắt nơi xứ người2015.5.29 / Những giọt nước mắt nơi xứ người / 黎金錢<span class="Apple-tab-span" style="white-space: pre;"> </span> / Tiếng Việt / không<span class="Apple-tab-span" style="white-space: pre;"> </span><br />
<div>
<span class="Apple-tab-span" style="white-space: pre;"><br /></span></div>
<div>
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgV5E5PMuE0x56qkpoqNX7iaQ98O9q9yAqEPCdX7qI4Q5YB0UbqTYfgTVgfNRpIQqWYqEisM9C1-WFfjRq9KUOLreLbZEIJ5iTjPDoreQy8DQ6p5v0-zgqmtosF2AvdFQhu6EzRkwAm7Q8/s1600/1.png" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em; text-align: center;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgV5E5PMuE0x56qkpoqNX7iaQ98O9q9yAqEPCdX7qI4Q5YB0UbqTYfgTVgfNRpIQqWYqEisM9C1-WFfjRq9KUOLreLbZEIJ5iTjPDoreQy8DQ6p5v0-zgqmtosF2AvdFQhu6EzRkwAm7Q8/s640/1.png" width="469" /></a></div>
<div>
<span class="Apple-tab-span" style="white-space: pre;"><br /></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEipX72gKHt9kEMZGVhts4u4IGdz42ZVbr5LEtfQlbRcivVtyNyMMGJw8sHojoViC89D8NzUrJWxieorRfk8VHs7PzKpG-LPlpZhGM-Gbmovt1zlzT_FfplzcNHJZJJnMFHC3fAduRKuyH8/s1600/IMG_9948.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEipX72gKHt9kEMZGVhts4u4IGdz42ZVbr5LEtfQlbRcivVtyNyMMGJw8sHojoViC89D8NzUrJWxieorRfk8VHs7PzKpG-LPlpZhGM-Gbmovt1zlzT_FfplzcNHJZJJnMFHC3fAduRKuyH8/s640/IMG_9948.JPG" width="480" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjqhrKUSo5Vd1n_1r6TyLbfV-RUU0dflQjCyTTSvDEs7NqA7lKiIL4jAlsF9ZkW0Pd9aAcl7ngJeAZ6BB9I3c9-A6peLysHiZoa43RPyJr9Sgv2ZAzdOIirxtWq5oxIyAu5v9K6gtx3dl8/s1600/IMG_9949.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjqhrKUSo5Vd1n_1r6TyLbfV-RUU0dflQjCyTTSvDEs7NqA7lKiIL4jAlsF9ZkW0Pd9aAcl7ngJeAZ6BB9I3c9-A6peLysHiZoa43RPyJr9Sgv2ZAzdOIirxtWq5oxIyAu5v9K6gtx3dl8/s640/IMG_9949.JPG" width="480" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEggHMp81qWg29XyHwNGSaNETr4R7s5nWcNeyUJphG9J4jM59Dqpdu7ONfIbRboPhZneO2ow0rfUPGxLrTR5K1MO1cV2z57uqbJ6ti0PFXeIDZiPBmKMaMVxI82UfsSqPyHKPAFYq5y4WCU/s1600/IMG_9950.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEggHMp81qWg29XyHwNGSaNETr4R7s5nWcNeyUJphG9J4jM59Dqpdu7ONfIbRboPhZneO2ow0rfUPGxLrTR5K1MO1cV2z57uqbJ6ti0PFXeIDZiPBmKMaMVxI82UfsSqPyHKPAFYq5y4WCU/s640/IMG_9950.JPG" width="480" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEij3TKLJ_4g7u0ZS791qw7TTeJ0L08AEWX88Qq1DKD4IbHot7KbjLvCWkhulKRgle8Lp9P0Z5jcqyO45FfJsH8hjxjRFM4BhCrm27LBfXOoXP6DFn4PJyJnHo0hEa3pfIkXeafePDEd5sg/s1600/IMG_9951.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEij3TKLJ_4g7u0ZS791qw7TTeJ0L08AEWX88Qq1DKD4IbHot7KbjLvCWkhulKRgle8Lp9P0Z5jcqyO45FfJsH8hjxjRFM4BhCrm27LBfXOoXP6DFn4PJyJnHo0hEa3pfIkXeafePDEd5sg/s640/IMG_9951.JPG" width="480" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh8nhP66sYg76VQBeWrfw26iXGo73DZdXC_MEjDDBM9tRyfRUqwUbWT_fXtPJIQF9QrY9vu8A7oLaZuSNFr3BnuZOikoyfqtNLtd_gFKCwCx_eVuK6L-rWo_XalfMe6cwBZgHMv63uLOFc/s1600/IMG_9952.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh8nhP66sYg76VQBeWrfw26iXGo73DZdXC_MEjDDBM9tRyfRUqwUbWT_fXtPJIQF9QrY9vu8A7oLaZuSNFr3BnuZOikoyfqtNLtd_gFKCwCx_eVuK6L-rWo_XalfMe6cwBZgHMv63uLOFc/s640/IMG_9952.JPG" width="480" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhAxDQnf0mIkpjU_bJVL0hY9nT0zOPpwaSoV0tat4JyJfTUXZ_M1Xa1usnF0jrpN54rA4AE_iBHk2EKLM_Ja49jFZ2kOWsgD7jyE5aCoUfOLvSzbLkOcEEjjQZb67CnvIQ1-EZjnWkX6gY/s1600/IMG_9953.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhAxDQnf0mIkpjU_bJVL0hY9nT0zOPpwaSoV0tat4JyJfTUXZ_M1Xa1usnF0jrpN54rA4AE_iBHk2EKLM_Ja49jFZ2kOWsgD7jyE5aCoUfOLvSzbLkOcEEjjQZb67CnvIQ1-EZjnWkX6gY/s640/IMG_9953.JPG" width="480" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhO4im-rv0bofv120LehqCD1OwhoxExf0Bxn4GRq06yYuhTBoW3Ztv_FoMbaKsZNyDz2yzPpDFoM3gbyNpPW3IqnE2XFywJcd_zS95peYvQzCfNqY7VlHGxEHPa8SYXZPlQWX4F1qXHczg/s1600/IMG_9954.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhO4im-rv0bofv120LehqCD1OwhoxExf0Bxn4GRq06yYuhTBoW3Ztv_FoMbaKsZNyDz2yzPpDFoM3gbyNpPW3IqnE2XFywJcd_zS95peYvQzCfNqY7VlHGxEHPa8SYXZPlQWX4F1qXHczg/s640/IMG_9954.JPG" width="480" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<br /><br /></div>
<div>
<span class="Apple-tab-span" style="white-space: pre;"><br /></span></div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/00033107992966158457noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-1307886190460861533.post-62357298747633462422015-06-01T00:20:00.003+08:002015-06-01T00:20:43.471+08:00Gửi mẹ _miền xứ Đài 2015/5/31 / Má lúm đồng tiền nhỏ / Gửi mẹ _miền xứ Đài<span class="Apple-tab-span" style="white-space: pre;"> </span> / Tiếng Việt / không<span class="Apple-tab-span" style="white-space: pre;"> </span><br />
<br />
Cũng như bao người con đất Việt, tôi sinh ra trong một gia đình thuần nông, làng tôi nằm trải dài bên bờ sông Hồng.Miền đất nổi tiếng với ngôi đền Mẹ Âu Cơ,cái nôi của dân tộc và đên thờ các vị vua Hùng đã có công dựng nước và gĩư nước.Tự hào lắm quê hương Phú Thọ thân thương.Nhà có 3 chị e, trên là chị gái tôi là thứ 2với một người e trai sinh đôi ,là người có vẻ năng động va tháo vát hơn nên mẹ cũng thường yên tâm hơn khi tôi xa nhà.<br />
Rời ghế nhà trường,thất bại trong kỳ thi đại học.Trong khi bố mẹ còn đang nuôi chị gái học đại học và cậu vừa có giấy báo trúng tuyển Cao đẳng.Tôi quyết định đi xuất khẩu lao động Đài Loan để có thể giúp đỡ phần nào cho bố mẹ.<br />
Mới ngày nào còn bỡ ngỡ bước chân đến nơi đây mà nay thấm thoắt đã gần sáu năm trời.Cảm nhận mọi thứ đều xa lạ mà nay đã trở nên quá đỗi gần gũi và quen thuộc.Còn 6 tháng nữa tôi sẽ phải tạm biệt hòn đảo Ngọc này trở về với quê hương,gia đình yêu dấu.Sẽ nhớ lắm còn người và cuộc sống nơi này.Đặc biệt là người bà mà tôi đã quen biết suốt.thời gian ở đây.Bởi đó không đơn thuần là mối quan hệ giữa người Việt -Đài mà với tôi đó là tình cảm thiêng liêng,tình Mẫư-tử.<br />
Tôi biết bà qua chú dì tôi,bà coi chú dì như con nên cũng coi tôi như cháu.Còn nhớ như in lần đầu tôi gặp bà tại nhà.Khi cánh cửa vừa mở,tôi lật ""xin chào bà chủ""vì chú dì đã nói qua nên bà nhận ra ngay và bảo tôi vào và ngồi xuống ghế.Không biết nói nhiều nên bà chỉ hỏi chuyện mấy câu đơn giản trong khi chờ chú dì đi chợ về.Một lát sau,tiếng cửa mở chú dì tôi bước vào lớn tiếng gọi ""mama""chạy cũng bước ra và cười giòn.Chú nói một hồi về tôi rồi nói chuyện rôm rả.Tôi chợt nhận ra ánh mắt và khuôn mặt bà thật nhân hậu và bao dung.Khác hoàn toàn với cái suy nghi lúc đầu chắc bà khó tính và nghiêm nghị lắm.<br />
Bữa cơm được dọn lên, bao nhiêu là món ngon:thịt bật chỉ luộc,gà rang gừng,mực xào dứa,rau lang xào tỏi va cả canh xương hầm khoai môn nữa.Nhưng tôi quay sang e ngại va tò mò hỏi dì ""bà có ăn quen đồ ăn Việt Nam không dì?"",dì cười tươi nói""đây đều là những món bà thích đó.""lúc đó tôi mới nói đùa ""chắc chú dì thường xuyên nấu,nên gìơ bà cũng bị quen rồi"",""khi nào bà sang Việt Nam thì không lo món ăn không hợp khẩu vị nữa""cả nhà cười rộ.Bà khoe ""nó gọi mẹ là bà chủ""không hiểu sao mà mọi người lại bật cười sảng khoái. Rồi chú nói gọi bà là ""nải nai""(bà nội) là được rồi.Bà tròn mắt khi mới 53 tuổi mà đã có cháu nổi lớn vậy.Cả nhà lại vang tiếng cười.Chợt cảm thấykhông khí thật ấm cúng của gia đình cảm giác thật đã lâu mới có từ khi tới nơi đây.<br />
Kể từ đó mỗi khi được nghỉ tôi lại đến nhà bà chơi cảm giác thật gần gũi và thân thiết.Được hơn 1năm thì chú dì tôi về nước,bà ngày càng thương tôi hơn.Mỗi khi tới nhà hay đi ăn cơm cùng gia đình bà lại giành 1chỗ bên cạnh rồi kéo tôi lại gần.Nhớ lần đầu tôi đưa bạn trai đến ra mắt bà vui mừng nhưngười mẹ có đứa còn gái lớn đến tuổi gả chồng.Bà nghiêm túc soi xét, chất vấn bạn tôi.Thoáng nghĩ đó là tư tưởng và tâm lí chung của những ai làm mẹ nên cũng lấy làm kiêu hãnh và tự tin.<br />
Ba năm trôi đi, cũng đã kết thúc hợp đồng .Chúng tôi tạm xa nhau một thời gian và vẫn liên lạc thường xuyên.<br />
Trở lại lần hai,với một nơi làm việc mới và môi trường mới.Tôi liền thông báo với bà điạ chỉ công ty mới,giọng bà sốt sắng""công ty này rất gần nhà,chỉ cần đi qua cầu là tới""Vì là người mới chưa được ra ngoài bà sốt ruột hỏi ""tới khi nào con mới có thể ra ngoài được,bà rất nhớ con"",""còn có thiếu đồ dùng gì không để bà đưa đến cho còn"".Lần này trở lại bà là người thân duy nhất của tôi.Gặp lại nhau hai bà còn vui mừng khôn xiết.Lần này đi lại thuận tiện nên tôi thường tới với bà hơn.Nhiều khi hai bà con tâm sự nói thật là cái duyên.Bà lo cho tôi như một người mẹ,sợ tôi ăn không đủ no mặc không đủ ấm.Thọạt nghĩ so với bạn bè tôi là đứa may mắn và hạnh phúc khi có bà.Tôi thường tự hào và kiêu hãnh mỗi khi kể về bà.Mặc dù có hai người còn trai nhưng do điều kiện công việc nên hai chú đều không ở bên cạnh bà.Đôi khi tôi thấy thương bà vô cùng.Thương bà năm nay đã sáu mươi nhưng vẫn ngày ngày tự lái xe hơn tiếng đồng hồ để đến cửa hàng làm mà bà không nỡ nghỉ hay đóng cửa.bà nói đó là công sức mà ông đã gây dựng nên.Mỗi lần nhắc đến ông là bà lại kể lại những kỉ niệm,khó khăn mà ông bà đã từng trải qua.Tôi để ý thấy đôi mắt bà dưng dưng.Nói về quá khứ tôi thấy cảm phục bà vô cùng.Bà nói sống thì phải có lòng bao dung và nhân hậu và đặc biệt phải chân thực.Tôi thấm thiá và cố gắng sống như lời bà dạy.<br />
Bà ơi, con không sao quên được mỗi buổi chủ nhật,mặc dù đã 11h đêm,bà lại lái xe đưa con về . Con trở vào công ty mà lòng nặng trĩu khi bà lại lủi thủi một mình về.Con không sao quên mỗi khi chưa thấy con đến bà lại ra đứng ngóng""sao cái giang vẫn chưa tới nhỉ""Con cũng sẽ không sao quên hình ảnh bà mái tóc đã bạc hơn dần theo thời gian.Bà cứ nói giá mà bà có một đứa còn gái.Nhưng trong lòng con bà không chỉ là thần tượng mà còn là mẹ của con tự bao gìơ.<br />
Còn không lâu nữa con phải xa bà rồi.Trong lòng nhiều bồi hồi và lưu luyến, con sẽ nhớ lắm bao tình nghiã,yêu thương bà giành cho con mà con không thể đáp trả.Tận đáy lòng còn luôn cầu chúc cho bà được mãi mạnh khỏe và luôn vui vẻ.Kể sao hết tình cảm bà giành cho con.Con xin khắc cốt ghi tâm.Con muốn nói rằng""Con yêu và biết ơn bà nhiều lắm"" người mẹ xứ Đài.<br />
#☆☆☆☆☆☆☆☆#<br />
Đài Loan,31-5-2015.<br />
放心團志工小組http://www.blogger.com/profile/06316166567252294199noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-1307886190460861533.post-14182688448487373282015-05-31T21:00:00.001+08:002015-05-31T21:00:17.735+08:00Hạnh phúc đợi chờ 2015/5/31 / Thúy Lan / Hạnh phúc đợi chờ / Tiếng Việt / Không<span class="Apple-tab-span" style="white-space: pre;"> </span><br />
<br />
“Đài Loan mấy hôm nay mưa dầm dề, rả rích, cả ngày lẫn đêm, làm em thêm nhớ anh. Mới đó mà đã gần hai năm rồi anh nhỉ. Ngày mình tạm biệt, Sài gòn như một cô nàng tình nhân đỏng đảnh, hay dỗi hờn bằng những cơn mưa đầu mùa, càng làm tăng thêm nỗi nhớ lúc biệt li. Nào còn đâu công viên chiều chủ nhật, những giọt mưa mây chợt đến rồi chợt đi nhưng cũng đủ cho em cảm nhận được sự ấm áp bên anh...”<br />
<br />
***<br />
Hương bắt đầu những dòng nhật ký của mình trong một chiều tha hương mưa tầm tã. Ngày ấy, Hương và Minh là một đôi thanh mai trúc mã, cùng lớn lên với những trò chơi thuở bé, rồi yêu nhau. Tình yêu của họ càng thêm vững chắc khi được sự vun đắp và đồng thuận của hai bên gia đình. Cứ ngỡ cuộc đời sẽ mãi êm đềm như một dòng sông trôi, nhưng số phận sao vẫn cứ muốn thử thách con người ta hoài vậy!<br />
<br />
Sau bao ngày cùng nhau dùi mài kinh sử, Minh đậu vào một trường Đại học ở thành phố Hồ Chí Minh, còn Hương thì không được cái may mắn ấy. Đó thực sự là một cú sốc lớn, vì cả hai đều học phổ thông rất khá. Với Hương, mọi thứ dường như sụp đổ. Ước nguyện cùng lên thành phố lập nghiệp của hai người gặp thử thách từ đây. Cũng vào những ngày đó, một người chị họ của Hương vốn đang đi lao động ở Đài Loan về ghé chơi nhà. Chị kể rất nhiều chuyện về nơi được mệnh danh là đảo Ngọc, về một nền công nghiệp tiên tiến với những ứng dụng khoa học kỹ thuật trong sản xuất. Phải nói, chị đã mở ra cho Hương một tầm nhìn mới, một ý tưởng mới, nó hình thành và thôi thúc trong suy nghĩ của Hương: Hương muốn ra nước ngoài, đi đến Đài Loan, 1 trong 4 con rồng của Châu Á!<br />
<br />
Từng con chữ của Hương vẫn đều tăm tắp như thuở còn đi học. Những dòng nhật ký cứ thế dài ra theo nỗi nhớ trong tim.<br />
<br />
***<br />
""Em biết anh sẽ buồn khi em nói ra ý định của mình. Em đã suy nghĩ nhiều và phải đợi tới khi anh gần nhập học, mọi thủ tục của em đã xong thì em mới đủ can đảm để báo cho anh biết. Với chúng ta đó quả là một thử thách lớn khi cả hai hầu như chưa bao giờ đi ra khỏi làng quê của mình. Nhưng anh ơi, Bussy Rebutin từng nói ""Tình yêu trong xa cách ví như ngọn lửa trong gió. Gió thổi tắt ngọn lửa nhỏ và thổi bùng ngọn lửa lớn."" Em sẽ tự động viên mình khi nhớ anh, còn anh hãy lấy tình yêu của đôi ta làm động lực mà phấn đấu nhé. Em tin rồi một ngày không xa mình sẽ được bên nhau mãi mãi. Còn nhược bằng con tạo trớ trêu không cho anh và em được toại nguyện thì em vẫn sẽ luôn chúc phúc cho anh.""<br />
<br />
***<br />
Sân bay Tân Sơn Nhất một chiều mưa.... Ngày Hương xa rời quê nhà cũng là ngày Minh nhập học. Nhìn cha mẹ như già thêm mấy tuổi, nhìn đôi mắt anh chất chứa niềm yêu thương, Hương biết mọi người lo lắng cho mình nên càng tỏ ra tươi cười để mọi người yên tâm. Trước khi cất bước, Hương ngoái lại nhìn một lần rồi quay người đi nhanh, cố dấu đi những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên gương mặt. Hương tự nhủ rằng: “Mọi người giữ gìn sức khỏe, đợi ngày con về! Con hứa sẽ tự lo cho bản thân và làm việc thật tốt.”<br />
<br />
Không biết ông Trời vô tình hay hữu ý, Đài Loan chào đón Hương cũng bằng những cơn mưa, điều ấy càng làm cho lòng Hương càng thêm nặng nề. Khi vừa mới sang, do không quen thời tiết, không quen thức ăn, cộng với tâm trạng nhớ nhà, Hương ngã bệnh. Nhờ sự chăm sóc của những người đồng hương, sống chung trong dãy phòng trọ, Hương đã vượt qua những khó khăn ban đầu. Hương cũng nhận ra rằng tình cảm từ người đồng hương thật đáng quý biết bao, hãy luôn trân trọng và giúp đỡ mọi người khi mình có khả năng. Năm tháng qua đi, Hương cũng đã thích nghi được với cuộc sống nơi xứ người. Sự năng động, hiện đại của Đài Loan đã mang lại cho Hương những trải nghiệm mới mẻ, nó khác rất nhiều so với miền quê yên bình của Hương. Thời tiết cũng vậy, lạnh hơn, có bốn mùa rõ rệt chứ không phải lúc nào cũng ngập tràn nắng ấm và gió sông như ở nhà. Thức ăn vị Đài lúc trước không quen, nhưng giờ Hương lại cảm thấy rất ngon miệng, thậm chí Hương còn học nấu vài món để thỉnh thoảng trổ tài cho mọi người thưởng thức mỗi khi có dịp gặp gỡ liên hoan.<br />
<br />
Hương cũng cố gắng học tiếng Trung mọi lúc mọi nơi, từ internet, từ báo Bốn Phương và nhất là từ người bạn Đài gần gũi thân thiện. Nỗi mặc cảm vì không đậu đại học của Hương cũng đã dần được xóa nhòa. Đảo Ngọc thực sự đã mở ra cho Hương một con đường mới. “Mình đã bỏ lỡ việc học đại học, vậy hãy chăm chỉ học tiếng Trung thật tốt, khi về Việt Nam sẽ có nhiều cơ hội để ứng dụng. Đây là mục tiêu, hoài bão mình phải thực hiện cho bằng được.” Hương tự nhủ với mình như vậy và lòng cô cảm thấy vui hơn lên.<br />
<br />
Sự hiện đại của công nghệ cũng đã xóa nhòa mọi khoảng cách. Giờ đây, Hương có thêm một niềm động viên tinh thần lớn lao đó là những lần gặp gỡ với Minh qua điện thoại, cùng nhau chia sẻ buồn vui vào mỗi buổi tối, sau khi rũ bỏ bao lo toan của một ngày lao động mệt nhọc. Cả hai cùng động viên nhau với quyết tâm vượt mọi thử thách, khó khăn. Minh chia sẻ những vui buồn thời sinh viên nơi giảng đường đại học, còn Hương thì kể cho Minh về những trải nghiệm cuộc sống ở Đài Loan, về những khu du lịch nổi tiếng mà mình có dịp đi qua, về những buổi chợ đêm đậm nét văn hóa xứ Đài...<br />
<br />
Gập cuốn nhật ký lại, Hương khẽ ngước nhìn qua khung cửa sổ nơi cơn mưa vẫn còn đâu đó. Con đường của Hương đã rẽ sang một hướng khác, không giống như những ước mơ dự định ban đầu. Nhưng như vậy mới thấy cuộc sống thật phong phú và rộng lớn biết bao nhiêu. Hương và Minh giờ đây càng tin tưởng vào một ngày hạnh phúc đang chờ họ không xa trong tương lai.<br />
<br />
***<br />
""""Vượt ngàn dặm xa người đến đây với mảnh đất này. Không biết con đường ngày mai ra sao, nhưng tin số phận chẳng lẻ nào...” Anh có còn nhớ lời bài hát ấy không anh? Em mừng vì cả hai chúng ta đều vẫn đang bước đi vững chắc trên con đường đến với nhau. Một tình yêu đẹp là một tình yêu chung thủy, chúng ta hãy cùng nhau viết lên một bản tình ca hạnh phúc như vậy anh nhé!<br />
<br />
Nhớ anh một chiều mưa.”en linhttp://www.blogger.com/profile/02728711159090404183noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-1307886190460861533.post-72900439595492788052015-05-30T09:07:00.000+08:002015-05-30T09:07:01.759+08:00Ơn sinh thành2015.05.30 / 阮錦垂 / Ơn sinh thành / VN<br />
<br />
Từ ngàn xưa chúng ta đã được học qua sách vở và được thầy cô dạy bảo mỗi khi đến trường, đến lớp về công ơn sinh thành và dưỡng dục của cha mẹ; không những vậy mà ta được đọc trên báo đài và truyền thông qua những ca khúc hay các bài thơ. Các bạn có biết không chúng ta được sinh ra và lớn lên trong vòng tay ấm áp của mẹ, được mẹ chăm sóc dạy dỗ, lo cho ta từng miếng ăn giấc ngủ, mẹ là người mang nặng đẻ đau sinh ra ta từ khi còn đỏ hỏn trên tay và bây giờ được lớn khôn thì hình ảnh người mẹ đã già theo năm tháng.<br />
“ Công cha như núi Thái Sơn<br />
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra<br />
Một lòng thờ mẹ kính cha<br />
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”<br />
câu ca dao, tục ngữ trên cũng dạy cho ta biết đạolàm con phải làm tròn chữ hiếu mới xứng đáng với công cha mẹ đã nuôi ta và dạy dỗ ta nên người tài đức vẹn toàn.<br />
Mỗi người đều được sinh ra và lớn lên trong tình thương yêu cùng với sự chở che của cha mẹ, không ai sinh ra mà không được ôm ấp và vuốt ve, yêu thương phải không các bạn, Tình mẹ, một tình cảm thiêng liêng, cao quý luôn hiện diện trong mỗi người con dành cho đấng sinh thành của mình.<br />
“ Lên non mới biết non cao<br />
Nuôi con mới biết công lao mẫu từ”<br />
và cho dù có đi đâu và ở đâu thì không ai tốt, chăm sóc, lo lắng cho con bằng chính cha mẹ. Mẹ tôi năm nay đã ngoài 60 tuổi nhìn mái tóc của mẹ đã bạc trắng, mẹ ơi! Tóc mẹ bạc trắng vì tuổi mẹ đã cao hay là mẹ luôn suy nghĩ, lo lắng cho các con dù các con nay đã trưởng thành.<br />
Mẹ ơi! Các con của mẹ nay đã trưởng thành và mẹ vẫn mong con lập gia đình “giờ mẹ còn khỏe, con lập gia đình rồi sinh con. Mẹ sẽ trông cháu cho con, lỡ sau này, không còn mẹ ai sẽ hướng dẫn và dạy bảo con chăm sóc em bé thế này rồi lại thế kia” đó là nỗi lo lắng của mẹ trong suốt quãng đời còn lại luôn nghĩ cho con cho cháu, không mẹ ơi, mẹ phải sống lâu với chúng con để chúng con được chăm sóc và phụng dưỡng cha mẹ lúc tuổi già sức yếu để cho con được báo hiếu công lao vô cùng to lớn để mỗi dịp Vu Lan về mẹ con cùng nhau đi chùa xin được bình an và được nhiều sức khỏe để trên áo con cài bông hồng đỏ thắm thấy hạnh phúc khi cha mẹ được mạnh khỏe luôn ở bên con. Hơn bao giờ hết mẹ sẽ được nhìn thấy những đứa cháu ngoan ngoãn của mẹ lần lượt ra đời, mẹ tôi là thế chỉ biết lo cho mọi người trong nhà chứ chưa bao giờ mẹ nghĩ đến hay lo cho bản thân mình dù là một bữa ăn ngon hay là một bộ đồ đẹp ôi tình mẹ sao cao thượng quá, vĩ đại quá. Từ tấm bé, khi biết cảm nhận được cuộc đời, tình mẹ luôn lớn dần trong tôi<br />
“ Ầu ơ…. Ví dầu cầu ván đóng đinh<br />
Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi<br />
Khó đi mẹ dắt con đi<br />
Con đi trường học mẹ đi trường đời”<br />
Nghe câu hát ru của người mẹ ru con trong đêm thâu ở miền quê nghèo có lẽ cũng đưa tôi theo nguồn yêu thương của tình mẹ bao la.Ở quê tôi các bà mẹ cũng thường hát ru con ngủ mẹ tôi cũng không ngoại lệ nghe giọng hát ru ngọt ngào của mẹ tôi mới hay làm sao nhờ tiếng ru đó mà tôi có một giấc ngủ say. Từ khi còn bé tôi đã được mẹ nuôi từ dòng sữa ngọt lành cũng chính nhờ nó mà tôi được ngày hôm nay.<br />
“ Sữa mẹ nuôi con từ thuở bé<br />
Như quê hương thắm mướt phù sa<br />
Cây lành, trái ngọt, quê tươi tốt”<br />
Thật đấy cũng chính từ dòng sữa đó mà tôi được lớn khôn dưới sự chăm sóc từ bàn tay mẹ, bàn tay mẹ quạt nồng ấm lạnh những khi trái gió chở trời, khi nhìn con được khỏe mạnh thì lòng mẹ tràn đầy niềm vui và cảm thấy hạnh phúc.<br />
Tôi còn nhớ vào một đêm tôi bị sốt mẹ không sao ngủ được, bàn tay mẹ nhẹ nhàng sờ trán tôi và suốt đêm mẹ không chợp mắt được để rồi sáng dậy mẹ nấu cho tôi một nồi xông mà lúc nhỏ tôi cứ ngỡ nồi xông đó là thuốc tiên để cho tôi hết bệnh“ Con ho lòng mẹ tan tành, con sốt lòng mẹ như bình nước sôi” . Mẹ ơi! Con yêu mẹ biết chừng nào mẹ đã nuôi con từ khi lọt lòng cho đến khi con chập chững biết đi mẹ là người nắm tay cho con đi những bước đi đầu đời của tuổi thơ ngây, khi con vấp ngã nhìn con khóc mà lòng mẹ đau như chính mình bị ngã rồi chạy lại ôm con âu yếm sít so và vỗ về cho con nín.<br />
“ Công cha bao năm sinh thành dưỡng dục<br />
Nghĩa mẹ chín tháng cưu mamg<br />
Bên ướt mẹ nằm, bên ráo con lăn”<br />
Khi tôi được 6 tuổi mẹ cho tôi đi học để biết mặt chữ, mẹ nắm tay tôi đến trường như bao phụ huynh khác, trước mắt tôi là một cổng trường to lớn mà lúc nhỏ tôi cứ ngỡ đó là cây cột chống trời, ngôi trường xa lạ đối với tôi mẹ tôi làm nghề giáo viên cũng dạy trong trường đó và đó cũng là lợi thế của tôi với mấy đứa bạn cùng trang lứa, nhưng không phải vậy đâu các bạn ơi! Mẹ dạy trong trường nhưng tôi cũng bị đánh và bị la những khi không thuộc bài và làm bài tập về nhà, có lúc bị cô giáo mách mẹ thế là bữa đó về nhà bị một trận đòn nhừ như trái chuối, nhớ lại thấy còn sợ thật là không nên thân chút nào cả khi vào lớp Một lớp học đầu cấp tôi còn nhỏ nên còn khóc nhòe và được mẹ an ủi vỗ về lúc đó mẹ thì thầm bên tai câu nói gì đó mà tôi không còn nhớ nữa, tôi không khóc nữa và ngồi học cùng các bạn trong lớp. Mẹ tôi đi dạy cũng vất vả và cực khổ lắm tiền lương chỉ có bốn mươi bảy ngàn đồng một tháng, mẹ chỉ có một bộ đồ mặc khi đến lớp dạy khi về phải giặt phơi lên liền cho mau khô để sáng hôm sau mặc cho buổi dạy kế tiếp. Tôi nghe mẹ kể lại thời đó rất khó khăn đâu có đủ vật chất như con bây giờ với lại nhà mình nghèo không đủ lo cho các con hai bữa cơm như nhà người ta mẹ kể lại mà mắt mẹ đỏ hoe rồi tiếp đó là những giọt nước mắt cứ rơi xuống. Mẹ nói muốn mua đồ thì phải xếp hàng ai đến trước thì có trước nếu đến lượt mình mà hết thì đành chịu. Nhà tôi nghèo không đủ cơm gạo ăn hàng ngày nữa mà nghĩ đến chuyện có quần áo đẹp để mặc như các bạn trong lớp thì đó chỉ là giấc mơ xa đối với tôi nhìn các bạn trong lớp được mặc những bộ đồ đẹp, tập vở đầy đủ nhìn lại mình sao chua sót quá, mẹ ơi! Sao nhà mình nghèo vậy? câu hỏi đó cứ đeo đẳng tôi từ lúc nhỏ cho đến bây giờ.<br />
Nhà tôi nghèo lại có người nghèo hơn đúng là nghèo còn mắc cái eo, tôi còn nhớ bữa hôm đó cũng như thường lệ mẹ tôi đi dạy về giặt bộ đồ dài lên phơi nó đã bạc màu theo năm tháng, sờn cả đôi vai vậy mà tối hôm đó thằng ăn trộm nó đã lấy mất bộ đồ của mẹ tôi mà tôi rất quý đó là tài sản của mẹ, nhìn mẹ buồn tôi không biết phải làm gì để an ủi mẹ đồng lương hàng tháng của mẹ có vài chục ngàn không đủ để tran trải trong gia đình lấy tiền đâu mua lại bộ đồ khác bây giờ? Mẹ ơi! Con nhủ với lòng mình và luôn nhắc nhở bản thân cố gắng học thật giỏi sau này có công ăn việc làm con sẽ kiếm thật nhiều tiền để mau cho mẹ quần áo đẹp thế là từ hôm mẹ bị mất đồ tôi cũng biết giúp mẹ làm những công lật vật mình nhỏ làm việc nhỏ tôi phụ mẹ quét nhà, rửa chén…. Thời gian còn lại tôi đi mò cua bắt ốc hái rau để bán lấy tiền mua gạo ăn có hôm bắt không được con nào chỉ biết ngồi khóc lúc đó mình ước sao có ông bụt hay cô tiên nào hiện ra giúp mình trong những lúc khó khăn con chỉ ước sao cho mẹ con có bộ đồ đẹp để mẹ mặc khi đến trường dạy học cho các bạn nhờ mẹ tôi hiền lành nên được đồng nghiệp yêu mến và giúp đỡ mẹ cho bộ đồ khác. Mẹ ơi! Con thương mẹ quá con phải làm sao để cho mẹ sống được vui vẻ, đầy đủ cơm gạo để cho cha mẹ được ăn ngon mặc đẹp. Vào một ngày nọ mẹ phát hiện tôi không ở nhà học bài mà đi đâu mất mẹ kiếm tôi xung quanh nhà mà không thấy tôi đâu lúc đó mẹ vừa lo vừa sợ không biết tôi ở đâu khi mẹ gặp tôi quần áo dính đầy sìn bùn và ướt đẫm tôi run cầm cặp mẹ chạy lại ôm tôi vào lòng như mẹ vừa tìm thấy vật gì đó mà mẹ đã đánh mất từ lâu, con cái là tài sản quý giá nhất trên đời mà tạo quá đã ban cho ta.Mẹ hỏi tôi đi đâu và làm gì đến nỗi ướt như thế này? Con đi mò cua bắt ốc bán để lấy tiền mua gạo ăn, mẹ đừng đánh con nhe mẹ.Mẹ ôm tôi vào lòng và khóc nhìn mẹ khóc làm tôi khóc theo mẹ nói nhìn con vầy lòng mẹ như quặn thắt lại mẹ nói trong nước mắt mẹ xin lỗi con vì sinh con ra mà không lo cho con đầy đủ như các bạn cùng trang lứa với con, không đâu mẹ con cám ơn mẹ vì mẹ đã cho con được sinh ra đời và được làm con của mẹ đó là điều hạnh phúc nhất trên đời mẹ đã cho con hình hài và cho con thấy được thế giới muôn màu kỳ diệu hai mẹ con ôm nhau khóc.Và từ đó mẹ không cho tôi đi mò cua bắt ốc nữa mà ở nhà chuyên tâm học bài nhà mình nghèo có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo chứ mẹ không cho con đi làm việc đó nữa chuyện học của con là trên hết.<br />
Thời gian cứ lần lượt trôi qua, công việc dạy học của mẹ tôi không đủ nuôi gia đình vì đồng lương ít ỏi nên mẹ quyết định nghĩ dạy chuyển sang nghề khác nghề buôn bán nhỏ mẹ làm lạc và bán mía lạnh ở trường học, còn tôi đi học một buổi còn một buổi ở nhà phụ mẹ bán hàng nhờ vậy mà cuộc sống của gia đình tôi đỡ hơn.Mẹ hi sinh tất cả để dành cho các con những gì tốt đẹp nhất, mẹ lao động từ sáng tinh mơ cho đến tối để lo cho cuộc sống con được trọn vẹn, mẹ thức trắng đêm làm việc, mẹ long đong sớm chiều vì công việc để lo cho con đủ miếng cơm, manh áo….sự vất vả, tận tụy ấy không thể kể hết bằng lời được. Hằng ngày mẹ phải đạp xe hàng chục cây số để lấy cọng lạc về se lại giao cho người ta làm võng…mẹ chẻ cọng lạc ra và se chúng lại thành cọng cứ như thế đôi tay bé nhỏ ngày nào cầm phấn dạy cho các em mà bây giờ nó đã cần cõi và chai sần theo thời gian,những việc làm và tình cảm của mẹ dành cho con không gì có thể sánh bằng.Bởi mẹ chính là người đã chăm sóc nuôi nấng ta từng ngày, vượt qua bao nhiêu gian lao vất vả, vượt qua tất cả những khó khăn thử thách của cuộc đời là người chấp cho tôi những đôi cánh ước mơ để bay đến chân trời hi vọng.<br />
Khi con đến tuổi thành gia lập thất mẹ là người luôn lo lắng cho con lấy được tấm chồng sao cho con được hạnhphúc và luôn được nhà chồng thương yêu, che chở như mẹ luôn dành trọn cả cuộc đời cho con. Ngày rồi lại qua tháng thời gian cứ lần lượt trôi qua cho đến một ngày tôi quyết định lấy chồng xa xứ để giúp cha mẹ đỡ vất vả để kiếm miếng ăn cho cả gia đình bên nhà chồng tôi cũng không khá giả gì lắm, sáng mai là ngày tôi về nhà chồng để rời mảnh đất thân thương nơi đã cho tôi có cuộc sống êm đềm với bao kỉ niệm vui buồn thời còn được mẹ ầu ơ… thế là suốt đêm đó mẹ con tôi không ngủ được mẹ dạy tôi nhiều điều để có cách đối xử tốt bên chồng mẹ dạy cho tôi công ngôn dung hạnh đó là đức tính của người phụ nữ, mẹ dạy cho tôi bổn phận làm dâu, và bổn phận làm vợ.Mẹ tiễn con đi trong nước mắt nghẹn ngào, hai mẹ con ôm nhau để rồi lâu lắm có dịp về thăm mẹ, tôi cố dằng lòng mình cố ngăn dòng nước mắt chảy ngược vào trong chứ không cho nó rơi xuống để mẹ yên tâm hơn, để mẹ nghĩ mình mạnh mẽ lắm chứ không yếu đuối không đâu mẹ ơi con yếu đuối như bao nhiêu người khác con tỏ ra mạnh mẽ trước mắt thôi, nhìn mẹ tôi tôi nghĩ mẹ cũng giống như tôi cũng giấu đi những giọt nước mắt, mẹ nói tôi phải cố gắng làm tròn bổn phận của một nàng dâu và là người vợ hiền nhe con.Tôi quay đi thì lúc đó những giọt nước mắt cứ lặng lẽ lăn dài trên má.Mẹ ơi! Tạm biệt mẹ con phải làm sao đây khi đã rời xa mẹ xa mảnh đất thân yêu để về nơi xứ lạ quê người khác nhau về ngôn ngữ và phong tục nhưng tôi không cho mẹ thấy vẻ mặt lo sợ của mình. Khi về làm dâu nhà chồng thì mọi người tỏ ra hờ hững với mình dù tôi đã cố gắng hòa thuận và luôn vui vẻ với mọi người, luôn làm tròn bổn phận của một nàng dâu và đứa em dâu trong gia đình.Về sống bên chồng mọi thứ điều xa lạ với tôi nhưng tôi cũng phải cố gắng để vượt qua vì đó là con đường mà tôi đã chọn dù khổ cực đến đâu tôi cũng phải chịu đựng miễn sao làm đẹp dạ bên nhà chồng,có lúc nhớ nhà, nhớ mẹ nhớ các em chie biết nhìn về phương xa mà rơi nước mắt có khi nước mắt trang cơm mà ăn, dù mẹ chồng tôi có khắc khe với tôi bao nhiêu vì thương chồng mà tôi luôn chiều chuộng, chồng tôi rất thương tôi luôn an ủi tôi và đó cũng là động lực để tôi vượt qua, dù mẹ anh hay mẹ em thì em cũng thương yêu và quý trọng như nhau, khi chồng tôi gọi điện thoại về cho mẹ tôi để hỏi thăm sức khỏe nghe được tiếng nói của mẹ thì lòng tôi vui sưóng như có mẹ ở bên cạnh mình vậy đó, mẹ hỏi thăm đủ thứ về cuộc sống của tôi bên nhà chồng thế nào mọi việc điều tốt cá mẹ à, mẹ chồng rất thương yêu con chỉ dạy con moi thứ nếu như không biết gì thì mẹ chồng con dạy bảo cũng như mẹ kề bên con mẹ đừng lo nhe mẹ cho con hỏi thăm cha nói với cha đừng uống rươu nhiều không tốt cho sức khỏe đâu, mấy đứa em học hành thế nào rồi mẹ.Tháng sau con sẽ gởi tiền về cho gia đình, mẹ đùng lo nhe mẹ chồng con rất thương yêu co. Chào mẹ con cúp máy đây tôi khóc trong vòng tay của chồng anh an ủi tôinhưng anh ta biết điều gì đó qua cách tôi nói chuyện với mẹ thật là đứa con có lỗi nói dối mẹ thật là có tội tại tôi không muốn mẹ phải lo.<br />
Vài tháng sau có chị họ về Việt Nam tôi gởi mẹ cho mẹ ít quà và số tiền ít ỏi trên tay mà chồng tôi cho tôi sài tôi để dành gởi về cho mẹ. Chị họ tôi về Việt Nam chơi được vài tuần rồi chở qua mẹ gởi cho tôi ít đồ như dưa mắm, muối tiêu…đó là món mà tôi thích ăn, nghe chị họ tôi kể lại khi mẹ tôi nhận tiền và quà tôi gởi về mẹ em mừng hả chị ? Không đâu nhỏ ơi!mẹ em cầm tiền trên tay mà mẹ em buồn hỏi thăm chị cuộc sống em thế nào?con nói cho dì biết đi khi nó điện thoại về lúc nào cũng nói khỏe và sống tốt không hà?Dì không tin đâu nay có con về dì muốn biết sự thật rồi chị có nói giống em nói với chị không?Tôi biết ngay mẹ tôi sẽ hỏi chị họ tôi nên tôi nói chị giấu đừng cho mẹ em sự thật phủ phàng này nhe chị .Dì cầm số tiền mà con dì cho dì rất là đau không biết cuộc sống của con mình thế nào có giống như nhưngc gì nó đã nói hay không hay là ngược lại chỉ có một mình nó ở nơi xứ người thà là nó sống gần dì mẹ con có nhau như lúc trước thì vui biết mấy cũng vì chữ nghèo mà mẹ con mỗi người một nơi bệnh hoạn không ai chăm sóc chị họ kể mà chỉ còn khóc còn tôi thì sao hu hu hu…mẹ ơi những lúc con buồn con chỉ biết nhìn về nơi xa nhớ quê hương và nhớ gia đình giờ này chắc mọi người đang quây quần bên nhau cùng ăn chung bữa cơm còn con bên này thui thủi một mình nhớ quê nhà.Có chồng xa xứ không được ở gần cha mẹ buồn lắm ai ơi thế những ai gần cha mẹ thì hãy thương yêu nhe mọi người, còn tôi đêm đêm chỉ biết chắp tay cầu cho cha mẹ được nhiều sức khỏe để cho con được yên lòng, mẹ hãy yên tâm dù cho con có khổ đến đâu con cũng phải chăm lo cho cha mẹ cũng không đền ơn được công lao cha mẹ đã hi sinh cho con suốt cả cuộc đời. Thời gian trôi qua, được vài năm tôi về quê tham gia đình cuộc sống gia đình tôi không khó khăn như trước nữa tôi đã cắt cho cha mẹ được ngôi nhà khang trang đầy đủ tiện nghi để cho cha mẹ được sống sung sướng, cùng ăn cơm chung với gia đình có đầy đủ các thành viên. Nhìn mẹ tôi vui mà tôi quên đi những cực nhọc mà bên chồng tôi phải gánh chịu bao năm qua thời gian ở gần mẹ không được bao lâu tôi phải vế vì cha chồng tôi bệnh.<br />
Vài năm sau đó, cha chồng tôi mất vì một căn bệnh hiểm nghèo, tôi và chồng cũng chia tay nhau với bao nhiêu sóng gió mà tôi phải chịu vì anh ta có vợ bé. Tôi phải dọn ra ngoài ở cùng với đứa con gái bé nhỏ, còn chồng tôi nuôi thằng con trai lớn.Tự tay tôi phải kiếm tiền nuôi đứa con gái nhưng thời gian cứ thắm thoát trôi qua cuộc sống tôi được khá giả hơn tự mình lo cho gia đình và gởi tiền về Việt Nam để phụng dưỡng cha mẹ già tôi giấu mẹ chuyện tôi li dị chồng nhưng giấu không được bao lâu mẹ tôi biết và buồn lắm nhưng không biết làm sao hơn chỉ biết an ủi con khi một mình phải lo cho con vất vả lắm nhưng được sự giúp đỡ của bạn bè tôi đã vượt qua tất cả bây giờ có cuộc sống thoải mái hơn trước rất nhiều cám ơn tất cả mọi người<br />
Mẹ chính là nơi nương tựa vô cùng vững chải cho những đứa con sau mỗi lần mình bị vấp ngã là nơi mỗi người con chúng ta có thể thổ lộ mọi điều thầm kín, là nguồn động viên là niềm tự hào và hạnh phúc của một con người.Mẹ ơi! Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua giờ con đã lớn khôn nhìn mẹ đã già đi theo năm tháng bao nhiêu cực nhọc mẹ điều gánh trên đôi vai bé nhỏ làm sao đủ sức để vượt qua những khó khăn vất vả mà mẹ đã chịu đựng để nuôi con.Từ khi sinh ra đến khi khôn lớn trưởng thành, mẹ luôn dõi theo bước con đi khi con vấp ngã mẹ sẵn sàng nâng con dậy. Khi con vui hay buồn mẹ là người ở bên con an ủi con và động viên con “ con dù lớn vẫn là con của mẹ, đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con”./. <br />
<br />
<br />
<br />
<div>
<br /></div>
放心團志工小組http://www.blogger.com/profile/06316166567252294199noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-1307886190460861533.post-58325670459209279972015-05-30T08:46:00.001+08:002015-05-30T08:46:39.046+08:00Lá thư thứ tám2015/5/30 / Diem Lam / Lá thư thứ tám / Tiếng Việt / Không<span class="Apple-tab-span" style="white-space: pre;"> </span><br />
<br />
Cha mẹ kính mến!<br />
Như đã hứa với cha mẹ nếu lá thư tiếp theo con gửi về thì con sẽ đánh máy cho cha mẹ đọc dể hơn, thế là hôm nay con đang giữ lời hứa với cha mẹ đây, chắc 7 lá thư trước của con cha mẹ đọc vất vả lắm phải không? con xin lỗi vì đã để cha mẹ phải vất vả vì con mà giờ đây lại một lần nữa con phải làm cho cha mẹ thêm một nỗi niềm là trong ngóng thư con, thời buổi công nghệ mà lại ngồi đây viết thư cho cha mẹ chắc nhiều nghĩ sau mà vô lý quá, lại một lần nữa con sẽ lại trở thành tâm điểm chú ý của nhiều người trong xóm mình, con nghĩ chắc người đưa thư họ cũng sẽ là người thắc mắc nhiều nhất vì tháng nào đều đều con của anh Hai Tiển cũng viết thư gửi về cho cha mẹ nó, không biết con nhỏ đó có bị gì hay không hay là do nó học nhiều quá nên giờ nó có vấn đề thì phải, nghĩ đến đây con thấy cũng mắc cười nữa. Nhưng con thấy viết thư cũng có nhiều cái hay của nó, con không phải là người ít nói nhưng những câu nói tình cảm mà dành cho cha hay mẹ con lại không nói được, con rất muốn nói giờ con biết làm sao nói mà không nói được nên con đành mượn chữ viết để thể hiện tình cảm của mình đối với cha và mẹ thôi.<br />
<br />
Mấy lá thư trước con cũng hay trách cha mẹ là không nên làm như thế, con thấy mình cũng có lỗi lắm nhưng thật tình mà nói thì con chỉ muốn cho cha mẹ có cuộc sống đở vất vả hơn thôi, con cũng sợ khi cha mẹ đọc thư con hiểu không hết ý con rồi lại buồn phiền và trách con rồi cả cha và mẹ lại không vui ảnh hưởng đến sức khỏe. Mà con quên, mùa này là mùa mưa nên cha có đi ra ruộng mà mẹ thấy trời sắp mưa mẹ nhớ gọi cha vào nhe, cha cũng đừng tham công tiếc việc chi, vì mưa mà ở ngoài đồng mà sấm sét thì nguy hiểm lắm, con đọc báo có mấy dụ con sợ quá, nên mẹ cứ thấy trời sắp mưa mẹ nhớ gọi cha vào cho bằng được nghen mẹ, còn cha nhớ dời cái máy nước ra gần chuồng heo cho mẹ vì lưng mẹ bị đau nên không xách nước nặng được nên cha đem cái máy nước ra đó cho mẹ đở phải xách nước xa mà nặng sẽ ảnh hưởng đến lưng của mẹ, con có lên mạng tìm hiểu rồi trường hợp của mẹ là do một dây thần kinh nó bị chèn, và cũng phần là do mẹ làm nặng nên xương mẹ lệch khớp, cha nhớ nhắc mẹ là cứ lấy cái bảo hiểm mà đi khám để bác sĩ theo dõi, cứ đi thường xuyên trị dần dần cũng hết, cha cứ nhắc chừng mẹ như thế để không mẹ lại quên rồi ngày qua ngày không tốt, con cũng muốn nếu có dịp về con sẽ mua tặng mẹ vài bộ quần áo vì bên Đài Loan quần áo tuổi trung niên dành cho mẹ đẹp lắm, cha mẹ nhớ làm theo lời con dặn, làm thế con mới có thể yên lòng mà lo học tập tốt được. Mà cha có đi đám tiệc ở đâu cũng đừng uống rượu nhiều nhe, cha sức khỏe không tốt cha uống mẹ lo mẹ góp ý cha lại không thích rồi mắc công lại cãi nhau nữa, cha mẹ sống vui vẻ thì tụi con mới vui theo.<br />
<br />
Thật tình mà nói nhiều đêm thức khuya con đói bụng con thèm được ăn món mẹ nấu ghê vậy đó, có hôm trời nóng quá con ươc gì giờ được cha hái cho trái dừa uống chắc mát lắm đây, con nhớ lại cũng mắc cười vì trước khi con đi cha hỏi con là đi qua đó chắc thèm đồ ăn Việt Nam lắm đúng không, ban đầu con nghĩ chắc không đến nổi nào đâu vì nghe nói bên Đài Loan có nhiều quán ăn Việt Nam lắm nên con nghĩ chắc sẽ không thành vấn đề đâu,nhưng thật không may là trường con học lại nằm tuốt trên núi nên đi lại cũng khó khăn và con cũng chưa có thời gian khám phá hết khu vực Yilan của Đài Loan có quán ăn bên mình không nữa, cha mẹ biết không có hôm thèm lắm và ngủ mơ thấy mình ăn gần cả mười món một lúc vậy đó, nói thì nói vậy thèm thì thèm vậy chứ con vẫn ổn nên cha mẹ đừng lo cho con nhe, khi nào có dịp về thì con lại ăn bù lại những lúc không được ăn thôi. Nên cha mẹ cứ an tâm đừng lo cho con gì cả, cha mẹ đã biết rồi con là người mạnh mẽ và nghị lực như thế nào mà, nhiều khi con nghỉ chắc có lẽ lúc nhỏ con sống xa cha mẹ năm lên sáu nên nhờ vậy mà con có được những đức tính đó, như là nhẫn nại, cần cù và nghị tự đặc biệt là tính tự lập trong con cha mẹ ah, nhiều khi con nghĩ lại thấy quyết định của cha mẹ gửi con cho bà nội nuôi cũng là một ý hay đó vì lúc đó nội thì bận đi ruộng làm từ sáng đến tối mới về còn chú bảy với út hà thì đi học trên huyện cả tuần mới về một lần, nhiều khi con phải tự làm mọi thứ từ nấu cơm kho cá đến việc tự chăm sóc bản thân mình, nhờ vậy mà lúc con đi học xa nhà con được mệnh danh là đầu bếp của phòng trọ, nhưng mà ở nhà thì con chưa bao giờ được cha mẹ khen là người nấu ăn ngon cả chỉ có bà nội, chú bảy với út hà là khen con nấu ngon thôi, chắc tại hồi nhỏ quen khẩu vị con nấu. Nhằm khi con cũng tự hỏi bản thân mình, không lẽ ông trời đã cho con những tính cách đó để bù lại điều mất mát của bản thân con hay sao, mà con nghĩ con cũng đã biết cách đối mặt với khó khăn và con có thể vượt qua mọi thử thách, nhiều khi con nghĩ ông trời luôn công bằng, khi con mất cái này được cái kia, nhằm khi con cũng nghĩ đó cũng là điều tất yêu của cuộc sống, con cũng không than thân hay trách phận mà con chỉ lấy đó làm động lực vươn lên mà thôi, chính vì vậy mà con luôn là người mang lại niềm hãnh diễn đó cho cha mẹ mình hiii ( cười) lâu lâu cho con nổ tý.<br />
<br />
Về phần con thì cha mẹ cứ an tâm, con đi qua gần được 5 tháng rồi mà con không có ốm ký lô nào cả, điều đó chứng tỏ con đang rất khỏe mạnh, trường con thì nó cao và hơi xa trung tâm nhưng được cái là không khí cực kỳ trong lành và mát mẻ, từ nhỏ đến giờ con chưa thấy được cái nơi nào mà nhiều núi và cây xanh như chổ trường con chổ này, con thấy không khí thế này làm con trẻ ra chắc được 2 tuổi cha mẹ ah, còn về phần học tập của con thì cha mẹ đừng lo gì cả tuy con không thông minh như các bạn khác là thầy nói lần là hiểu liền, nhiều khi con không hiểu trên lớp thì về ký túc xá con làm lại mà nếu con làm hoài con không hiểu thì con sẽ đi hỏi giáo sư mà nếu con hiểu thì thôi, mà đa phần là con về tự xem lại và tự tìm hiểu nên nhiều khi con nhớ dai lắm, con thì chắc không học giỏi như mấy bạn khác nhưng con tin chắc rằng những kiến thức con học được sẽ vô cùng hữu ít, ban đầu khi qua đây học con nghĩ không biết những giáo sư bên đây có tận tâm không, vì mới qua học khóa học đầu tiên nên con cũng chưa biết được nhiều giáo sư nhưng những giáo sư mà con đang học con học ở mỗi người một điều hay khác nhau, có người thì hài hước, nghiêm khắc, có giáo viên thì nhiệt tình và luôn động viên khuyến khích sinh viên tụi con, có người thì dạy tụi con về lẽ sống, cả về tình cảm trai gái vâng, vâng.., nhiều điều hay và thú vị lắm cha mẹ ah. Mà đa phần thì sinh viên tụi con đa phần cũng phải tự học là chính vì kiến thức nhiều và rộng lắm cha mẹ, giáo sư không ép tụi con nhưng phải tự nguyện vì không tự nguyện thi điểm nhỏ là rớt môn, khó thì cũng không khó mà dễ cũng không dể, nếu biết cách học thì con thấy không còn trở ngại gì nhiều lắm, giờ thì con đã quen với phương pháp học mới này rồi.<br />
<br />
Mấy lá thư trước con chưa nói cho cha mẹ biết là Tiếng Hoa của con thì cũng nói tàm tạm ah, con cũng có học buổi tối thứ 3 và thứ 5 như cha mẹ đã biết rồi con không giỏi nhưng nhờ được cái siêng nên cũng nói được chút ít, con nhớ mắc cười lần đầu tiên con đi mua cà chua ở gần bến xe gần trường con, cà chổ ta bán có 2 loại, 1 loại là 1 rỗ là 80 đồng tiền Đài Loan tức khoảng 55 nghìn Việt Nam mình, còn loại kia thì là 1 rỗ 100 đồng ĐL khoảng gần 70 ngàn VN, thì con cũng biết hỏi giá, cái con hỏi nếu con mua hai rỗ thì có bớt không, ta nói mua 2 rỗ loại 100 đồng thì tính 180 đồng nhưng con tra giá 150 đồng ta vẫn hiểu mà không bán hiii(cũng mắc cười lắm), thế là con mua 1 rỗ loại 100 đồng được 5 trái, tính ra nếu ở VN chắc con mua ít nhất chắc cũng được 10kg. Con ăn thấy cũng ngon mà loại này giống cà xưa của mình trái bự bự nhưng mà con thấy ăn ngon hơn của mình. Nói chung mấy câu căn bản đơn giản thì con tạm thời nói được, tuy có phát âm sai nhiều từ lắm con biết được từ nào là nói từ đó ah cũng không ngại lắm con nói sai cũng có ngươi hay chỉnh cho con, còn viết thì nhìn sách con mới viết được có mấy giờ đơn giản thì con nhớ còn chữ mà nhiều nét con không nhớ, chắc tại con giỏi tiếng Việt qua hay sao mà tiếng anh với tiếng hoa con không giỏi được.<br />
<br />
À mà! lá thứ trước con có nhắc đến đất nhà mình sau mà giờ không còn tốt tươi như xưa nữa và con cũng đã tìm ra nguyên nhân rồi, nhờ hôm trước con có tham gia lớp học về môi trường và nhờ vậy con có thểm kiến thức và con biết nguyên nhân, tại vì do cha dùng nhiều thuốc diệt cỏ, thuốc trừ sâu và nhiều phân bón hóa học nữa nên làm cho đất cằn cỏi hơn, và đôi khi dùng nhiều quá cũng là nguyên nhân của việc làm cho đất mình trở nên khô cằn hơn cha ah, con đã tìm hiểu ra nguyên nhân rồi, để có thời gian con sẽ tìm hiểu thêm về hình thức cải tạo lại như thế nào, hiii ( cười) nhằm khi con nghĩ con nên chuyển sang học nông nghiệp biết đâu cũng lại là ý kiến hay.<br />
<br />
Con thường gửi thư về cho cha mẹ vào ngày thứ 6, mà thường mà 2 tuần con mới xuống núi một lần, đi học mà nghe con nói lên núi xuống núi và nhiều người chắc cũng không hình dung ra đâu, thư con viết xong con gươm lại để đó gửi một lần luôn, con ở trên núi nhưng mà đường đi lớn lắm, cũng không có đèo hay dốc nhiều, bác tài xế xe buýt trường con cẩn thận lắm, nói thế để mẹ biết mẹ không phải lo lắng cho con. Mà quên, mẹ cũng nhớ nhắc cha lâu lâu về thăm nội mua cho nội mấy bịch ngủ cốc, cha không cần ở cả ngày mà thăm nội xiếu đi cho nội thấy vui, nội lớn tuổi rồi, còn mẹ có đi chợ hay đi đâu đó nhớ ghé thăm ngoại, nói nội ngoại đừng lo cho con, mới qua đây không có bao lâu mà con trắng trẻo xinh đẹp hơn trước nhiều, chứ nội với ngoại tối ngày lại lo sợ con không xinh sợ con khó kiếm người yêu, con đi qua đi học có nhiều anh ở Việt Nam hứa đợi con về lắm, cha mẹ cứ nói vậy cho nội và ngoại yên tâm về con hiii( cười).<br />
<br />
Con biết Đài Loan đang có cuộc thi về “Giải thưởng Văn học Di dân Di công lần thứ II’’, con tính lấy lá thư này gửi tham dự, con không biết mình có lạc đề hay không nữa, nếu như con không lạc đề mà thậm chí con được giải thưởng con sẽ dùng số tiền đó mua tặng cha cái máy xới tay để cha không còn phải vất vả cuốc đất và xới đất bằng tay nữa, còn mẹ thì con sẽ lấp ống nước tưới tự động để cho mẹ tưới rau muốn cho heo ăn, mẹ không phải kéo ống nước nặng nề để phải ảnh hưởng đến lưng mẹ nữa. Con sẽ thật sự hạnh phúc nếu còn làm được điều đó cho cả cha và mẹ, con gì con cũng hay cầu nguyện và xin ông trời giúp con lắm nhưng con sợ con xin nhiều xin hoài ổng không cho con nữa.<br />
<br />
Cha mẹ nhớ những gì con dặn trong thư nhe, cha mẹ nhớ nhe, cha mẹ khỏe mạnh và sống vui vẻ thì con ở xa con cũng sẽ vui và khỏe mạnh nữa. Cuối thư con chúc cha mẹ có nhiều sức khẻo, luôn cảm thấy vui và hạnh phúc khi đọc thư con!<br />
Ngày 30 tháng 05 năm 2015.<br />
Diểm<br />
<br />
<br />en linhttp://www.blogger.com/profile/02728711159090404183noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-1307886190460861533.post-39654109551003900502015-05-29T22:14:00.003+08:002015-05-29T22:14:58.444+08:00Hạnh phúc đầy vơi 2015/5/29 / Bằng Lăng / Hạnh phúc đầy vơi / Tiếng Việt / Không<span class="Apple-tab-span" style="white-space: pre;"> </span><br />
<br />
Nhìn vào cơ ngơi khang trang của vợ chồng Ninh bây giờ, hẳn nhiều người không khỏi ngỡ ngàng và khâm phục, nhưng ít ai biết rằng, để có được ngày hôm nay, vợ chồng Ninh đã trải qua những ngày tháng gian khó như thế nào.<br />
Ninh sinh ra trong một gia đình thuần nông, quê ở Vĩnh Long. Cả mấy đời cụ kị cho tới ông bà, rồi ba má của Ninh chỉ biết trông chờ vào hai vụ lúa, năm nào trời thương thì có ăn, mà năm nào mưa lụt thì đói ăn cả mấy tháng liền. Nhà Ninh có 3 anh em, Ninh có một người anh trai và một người em trai. Năm anh cả của Ninh lên 10, thì Ninh lên 4, còn em trai Ninh vừa mới lọt lòng mẹ. Vì gia cảnh quá khó khăn, mà nhà lại đông con, nên ba mẹ Ninh gạt nước mắt cho Ninh đi ở nhà cô ruột ở mãi Đồng Nai. Hồi ấy Ninh còn quá nhỏ, cô tất nhiên cần hơi ấm, tình thương của ba mẹ, nhưng gia cảnh bần hàn khiến gia đình phải li tán.<br />
Cô và dượng của Ninh đều làm công chức nhà nước, họ không khá giả gì, nhưng cũng đủ nuôi Ninh ngày ba bữa cơm. Mặc dù còn nhỏ như vậy, nhưng Ninh dần học cách làm những việc vặt trong nhà như quét nhà, nhặt rau. Vào đến tiểu học là Ninh đã có thể làm hết được việc nhà rồi, vì Ninh biết không thể ở không ở nhà cô được. Nhìn Ninh gầy gò, già dặn hơn hẳn với đám bạn cùng trang lứa. Vì việc đồng áng ở nhà nhiều, cứ phải vài ba tháng, thì ba má mới lên thăm Ninh được một lần, mà cũng chỉ chốc lát, là phải về rồi. Họ nhìn con, thương con, nhưng cũng đành ngậm ngùi, mỗi lần như thế, Ninh đều khóc, nằng nặc đòi theo má về nhà, nhưng má Ninh nịnh con: “Con ở đây với cô, khi nào ba má có tiền, ba má nhất định đón con về, chờ vài ngày nữa ha con”. Ninh nghe thấy vậy thì vui lắm, liền gật đầu, không đòi về nữa. Má của Ninh biết mình không nên nói dối con trẻ, nhưng bà cũng không còn cách nào khác.<br />
Cô và dượng của Ninh tuy làm trong nhà nước, là những người có ăn có học, nhưng cách mà họ đối xử với Ninh thì không giống như những người thật sự có ăn có học. Họ giao cho Ninh làm đủ mọi thứ trong nhà, từ giặt giũ, cho tới đi chợ nấu cơm. Nếu làm họ vừa ý thì Ninh được yên thân, còn khiến họ không vừa ý, thì y như rằng hôm đó, cô sẽ bị mắng cho tơi tả, thậm chí là ăn đòn. Cô và dượng của Ninh nếu có chuyện gì không vui ở bên ngoài, thì về đến nhà, họ cũng trút cơn thịnh nộ lên đầu cô. Cho nên ở trong nhà cô ruột, nhưng đến thở mạnh Ninh cũng không dám.<br />
Năm Ninh học lớp 8, thì cô của Ninh sinh bé gái đầu lòng. Ninh ban ngày đi học, đi học về ngoài việc quán xuyến nhà cửa, nay còn thêm việc trông em. Lúc nào người ta cũng thấy Ninh mặt mũi lem nhem, quần thì ống thấp ống cao. Mặc dù vậy, kết quả học tập của Ninh vẫn rất khá, năm nào cô cũng được nhà trường tặng giấy khen.<br />
Thời gian Ninh học cấp 3, Ninh đã bắt đầu đi làm thêm, lấy thêm ít tiền, gửi về quê cho ba mẹ, cô không dám mua sắm gì cho bản thân, vì cô nghĩ ba mẹ ở quê cần tiền hơn cô. Thế rồi cô thi đậu đại học, cùng năm ấy, cô của Ninh sinh hạ thêm một bé gái nữa. Nhưng không giống như em gái họ đầu tiên của Ninh, đứa này khóc ngằn ngặt cả ngày lẫn đêm, ẵm nó trên tay thì nó nín, mà hễ đặt xuống là nó khóc liền. Ninh đâu dám để vậy, nên cứ ẵm em trên tay, nhiều khi cả đêm như vậy, cô phải ngồi mà ẵm. Có lúc mệt quá, cô thiếp đi, chẳng may tuột tay, rơi cả em xuống giường, nó khóc ré lên, rồi cô dượng của Ninh đánh cho Ninh một trận thừa sống thiếu chết, vì tội “ăn hại”. Suốt mấy tháng ròng rã, cô sụt đi cả gần chục kí. Đến lớp học, mà chẳng thể nào chú tâm, nhiều khi người ta thấy cô ngủ gục ngon lành trong lớp. Năm ấy vừa mới vào đại học, phải học kiến thức nền tảng, lại liên quan tới kinh tế, kế toán, do đó cô đã không thể theo kịp chương trình. Chán nản, cộng với áp lực từ việc đóng học phí, cộng với từ cô và dượng, cô đã quyết định xin nghỉ học. Đó cũng là quyết định mà sau này Ninh vô cùng ân hận.<br />
Rồi cô bắt đầu đi làm, với tấm bằng cấp 3 trong tay, cô chỉ có thể làm lao động phổ thông. Cô xin vào làm trong một nhà máy sản xuất dụng cụ y tế của Đài Loan ở Đồng Nai. Lúc này, vì đã đi làm có thêm thu nhập, cộng với biết chăm chút một chút, nên Ninh không còn nhem nhuốc như ngày nào. Vào cái tuổi của Ninh, cũng chính là thời điểm mà người con gái đạt tiêu chuẩn đẹp nhất trong cuộc đời, tuy không sở hữu làn da trắng, hay hàm răng khểnh, nhưng cô lại có làn da ngăm ngăm khỏe mạnh, hàm răng trắng và má lúm đồng tiền rất duyên. Nụ cười của cô đã làm xiêu lòng không biết bao nhiêu chàng trai rồi.<br />
Đêm đó, khi cô đang ngủ, thì có người đẩy cửa phòng cô, rồi ôm chầm lấy cô. Cô giật mình thót một cái, thì ra đó chính là dượng cô, người ông ta nồng nặc mùi rượu. Vô cùng kinh hãi, nhưng cô chợt chấn tĩnh, van nài ông ta: “Dượng ơi, dượng tha cho con!”, nhưng ông ta không bằng loài cầm thù, cười hả hê mà rằng: “Cho dượng hôn một cái, ôm một cái!”. Hai người cứ thể mà giằng co. Thấy có tiếng động, cô của Ninh chạy xuống, bà ta mặt cắt không còn một giọt máu, chưa biết ai đúng ai sai, cơ sự đầu đuôi ra làm sao, mà đã lao vào, túm tóc Ninh, rồi tát cho cô một cú như trời giáng: “Bà nuôi mày ăn, nuôi mày lớn bằng từng này, để mày dụ dỗ chồng bà, để mày cướp chồng bà à? Con khốn nạn này!”. Ninh khóc lóc, quỳ lạy cô: “Con đâu dám, dượng....”. Cô chưa kịp nói hết câu thì bà ta lao vào cấu xé cô: “Mày còn dám cãi bà, bà trông thấy tận mắt mà mày còn dám cãi à? Xéo ngay khỏi đây!”. Nói rồi, bà ta ném hết quần áo và đuổi Ninh ra khỏi nhà, còn chồng bà ta, luôn mồm đổ lỗi, là do Ninh dụ dỗ ông ta. Ninh nhặt quần áo trên tay, mà không biết đi đâu về đâu, trời vẫn còn chưa kịp sáng.<br />
Cô tìm đến người bạn cùng lớp cấp 3 với mình, cho xin tá túc một đêm, và vay mượn thêm bạn bè, để thuê một phòng trọ nhỏ gần công ty. Chuyện này khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, nên cô không dám kể với bất kì ai, kể cả má của cô. Sau này, má cô có gặng hỏi, vì sao không ở nhà cô dượng nữa, thì cô chỉ lấy cớ rằng, vì muốn đi làm gần công ty, và đã lớn nên muốn tự lập. Ba má cô thấy vậy nên cũng không hỏi gì thêm.<br />
Từ ngày đó, cô bắt đầu sợ đàn ông, cứ hễ có người xin số điện thoại làm quen, là cô từ chối. Cô cứ lủi thủi, cứ thu mình như thế mãi. Cho đến một ngày gặp Hào, một anh công tử con nhà giàu, có tiếng chịu chơi, trong một lần tình cờ đi sinh nhật bạn chung của hai người, mà Ninh và Hào quen biết với nhau. Anh ta tìm đủ mọi cách tiếp cận cô, chăm sóc cô, sáng đòi đưa cô đi làm, tối lại đón về, thi thoảng đưa cô đi chơi một vài nơi, thậm chí đã hứa vì cô mà thay đổi bản tính. Cứ như thế, mưa dầm thấm lâu, cô cũng xiêu lòng trước sự quan tâm nhiệt tình của Hào. Họ đã hứa cùng nhau xây đắp hạnh phúc tương lai. Ấy vậy mà niềm vui chẳng tày gang, có được tình cảm của Ninh rồi, Hào trở về đúng với bản chất thật của mình, anh ta lại tối ngày chơi bời lêu lổng, thậm chí cái tính trăng hoa thì vẫn chứng nào tật ấy. Hôm đó là chủ nhật, hai người rõ ràng đã có hẹn đi chơi cùng nhau, ấy vậy mà cô không thấy Hào đâu, gọi điện cũng không thấy anh ta nhấc máy. Anh ta mất tích đến 5 hôm liền. Có người nói với cô rằng, anh ta đã có bạn gái mới, rằng cô nên chia tay với anh ta đi, nhưng cô không tin. Thế rồi buổi trưa nắng như đổ lửa ấy, cô thấy chiếc xe máy cùng người ngồi trước hình như là Hào, nhưng người ngồi sau là một cô gái trẻ đẹp, họ phóng xe máy vút qua, cô phải gọi một chiếc xe ôm đuổi theo đằng sau. Họ tới một quán cà phê, tình tứ ôm nhau đi vào. Cô ngã quỵ xuống, cô dường như không thể tin được những gì vừa mới diễn ra, giờ thì cô đã hiểu, hóa ra anh ta mất tích 5 ngày là đi cùng cô ta.<br />
Ông trời thật biết trêu đùa với cô. Quá đau khổ, cô không thèm nói với Hào lời nào, quyết định về quê, về với má, hi vọng sự đầm ấm, chan chứa tình người nơi quê nhà, sẽ làm vết thương trong lòng cô sớm lành.<br />
Lúc này, nằm ở phía Đông Bắc của Việt Nam, có một chàng trai người tên Nghi - Đài Loan đang cầm trong tay bức ảnh của Ninh. Chẳng là 3 năm về trước, khi ba má cô sốt sắng chuyện gả chồng cho cô, có người mách đi Đài Loan được đổi đời, nên ba má cô đã gửi ảnh cho công ty môi giới hôn nhân, nhờ họ tìm cho Ninh một mối khá giả bên đó. Còn bên Đài Loan, ba mẹ của Nghi gia cảnh không khá giả gì cho lắm, hơn nữa Nghi cũng đã sắp 40 tuổi, nên họ đến công ty môi giới để tìm một cô dâu cho con trai của họ. Khi họ mang bức hình của Ninh về đưa cho Nghi, anh không nhìn đến một lần, mà cứ cất trong ngăn kéo, bởi anh không muốn có một cuộc hôn nhân do cha mẹ sắp đặt, hơn nữa đó lại là một người anh không hề quen biết. Tình cờ một hôm dọn ngăn kéo, tấm ảnh rơi ra, đằng sau có ghi tên và cả số điện thoại của chủ nhân. Anh tặc lưỡi, thôi coi như duyên phận, không có duyên vợ chồng, cũng có duyên làm bạn. Anh nhấc điện thoại gọi cho Ninh mà tim đập thình thịch, đầu bên kia: “Alo, ai đấy ạ?”. Nghi ú ớ, nói tiếng Trung với Ninh. Do ngày trước có làm cho một công ty của Đài Loan, nên Ninh nghe cũng hiểu một chút ít, cô cảm thấy khá thú vị với kiểu nói chuyện, làm quen này. Rồi cô muốn hiểu rõ hơn những gì mà Nghi trao đổi với cô trong điện thoại, cô quyết định tham gia lớp học tiếng Trung vào buổi tối.<br />
Trước lời mời của Ninh, Nghi qua Việt Nam thăm cô. Mặc dù biết Nghi hơn mình cả chục tuổi, nhưng khi nhìn thấy Nghi ở sân bay, cô vẫn không khỏi ngỡ ngàng, anh quá già so với những gì mà cô tưởng tượng. Cô có chút thất vọng, nên cả đoạn đường dài về nhà, cô không nói với anh câu nào. Nghi dường như nhận ra sự khác biệt trong thái độ của Ninh, nhưng anh không buồn, vì anh coi cô như một người bạn, anh hỏi thăm, trò chuyện với Ninh cũng như một người bạn. Anh cũng kể cho Ninh, rằng nhà anh rất nghèo, anh cũng làm lao động chân tay bình thường như bao người khác. Chính sự chân thành ấy, khiến cô thấy cảm động, họ nói chuyện cởi mở hơn, vui vẻ hơn. Trong chuyến đi chợ nổi Cần Thơ, cô bị say sóng, bất giác cô gục đầu vào vai Nghi mà thiếp đi, lúc tỉnh dậy, cô thấy Nghi cười tươi rói, còn cô mặt đỏ lựng vì ngượng. Chuyện đó, mãi sau này khi đã thành vợ chồng, họ vẫn còn kể lại cho nhau nghe.<br />
Cô đưa anh đi thăm thú những cảnh đẹp quê cô, thế mà cũng một tuần trôi qua, Nghi phải quay lại Đài Loan, họ quyến luyến nhau chẳng muốn rời, phải chăng cô đã yêu anh? Phải chăng họ đã yêu nhau mất rồi? Cô không biết nữa. Sau khi trở lại Đài Loan, Nghi vẫn thường xuyên gọi điện hỏi thăm cô, nhưng họ không còn nói chuyện với nhau với tư cách là những người bạn, mà là người yêu của nhau. Rồi cô cũng bắt đầu thưa chuyện với ba má, để hai người được kết duyên với nhau. Nào ngờ ba má cô phản đối, nói rằng: “đã gả sang Đài Loan là phải gả cho một đám tử tế, chứ gả cho cho Nghi, sau này con sẽ phải chịu khổ, nhà anh ta quá nghèo!”.Nhưng cô đã quyết định rồi, cô nói với ba má rằng: “Nếu ba má không cho, thì con bỏ nhà theo anh ấy!”. Trước sự kiên định của cô, cuối cùng ba má cô cũng đồng ý. Hai người họ tổ chức một đám cưới nho nhỏ, giản dị, và anh đón cô về Đài Loan.<br />
Từ ngày về làm dâu, Ninh đã được bố mẹ chồng quan tâm, hỏi han, vì ông bà biết rằng làm dâu đối với một người Đài Loan đã là một việc không đơn giản, huống chi cô lại là người nước ngoài, ngôn ngữ chưa thông, đường xá không biết, phong tục tập quán cũng không rành. Thế rồi, được sự giới thiệu của một chị cô dâu người Việt ở gần nhà, cô tham dự lớp nhận chữ tiếng Trung vào buổi tối. Tiếng Trung của cô tốt dần, chồng và bố mẹ chồng của cô rất vui vì cả nhà đã có thể hiểu nhau hơn. Bố mẹ chồng của Ninh muốn cô ở nhà phụ giúp cho chồng, một phần sợ cô ra ngoài, biết đâu bị bạn bè rủ rê, sau này bỏ chồng không chừng, nên từ ngày sang cô rất ít khi ra ngoài, trừ khi cùng mẹ chồng đi chợ, đi hoặc tiếng Trung hoặc chồng dẫn đi chơi. Nhưng vốn là một người nhanh nhẹn, hoạt bát, vả lại cô cũng không muốn hoàn toàn dựa dẫm vào kinh tế của nhà chồng, nên trong lòng vẫn ấp ủ ý muốn đi làm.<br />
Duyên nghề nghiệp của cô cũng thật tình cờ. Trong Hội chị em tân di dân Đài Nam (台南市新移民女性關懷協會), có một chị chủ tịch người Đài Loan trong một lần tình cờ thấy cô trổ tài nấu nướng các món Việt Nam đã ngỏ ý muốn mời cô tới dạy cách làm món ăn Việt Nam cho người Đài Loan. Họ nếm thử những món ăn của cô làm, đều khen cô có tài nấu nướng, họ khuyên cô tại sao không tự mình mở một quán ăn Việt Nam ở bên này. Chính điều đó đã gợi mở ý tưởng cho cô, nhưng cô cũng rất đắn đo, cô sợ không biết mình có làm được không, mình mới chân ướt chân ráo qua đây, vốn liếng thì không có, rồi không biết những món cô nấu có được mọi người hưởng ứng hay không nữa. Những suy nghĩ bộn bề đó cứ theo cô cả tuần liền. Cuối cùng cô nói với chồng, anh đồng ý ngay, và khuyên cô nói với ba mẹ chồng cô xem sao. Trong bữa cơm tối hôm đó, cô đặc biệt chiêu đãi cả nhà bằng toàn những món ăn Việt Nam, ba mẹ chồng cô thấy lạ, bèn hỏi, thì cô nói muốn nhờ ba mẹ thẩm định giùm, nếu nấu như thế này, đã hợp khẩu vị của người Đài Loan hay chưa, và ngỏ ý muốn mở quán ăn bán đồ ăn Việt Nam. Ba mẹ chồng cô có chút e ngại, nhưng vì cô rất tha thiết nên cuối cùng họ cũng đồng ý. Dưới sự giúp đỡ của nhà chồng, cô bắt đầu ngày bán đầu tiên ủy ban nhân thành phố(市政府), chồng cô giúp cô làm gà, ba chồng cô giúp cô chở đồ đạc, mẹ chồng phụ cô bán hàng. Ngày đầu tiên suôn sẻ, cô bán hết 30 chén bún gà, rồi con số cứ lớn dần, đến gần 200 chén. Lúc đó cô muốn mở rộng kinh doanh, nên mở hẳn một cửa tiệm ở một trường Đại học gần nhà, lần này, cô bán thêm nhiều món nữa, giới thiệu cho thực khách nhiều món ăn Việt Nam hơn, đồng thời lấy tên biển hiệu đàng hoàng: Ninh Xuân, với lí do sự khởi đầu mới, sự sống mới bắt đầu. Rồi cô còn mở thêm cửa tiệm nữa gần cục thuế, và thuê thêm người làm. Công việc làm ăn kinh doanh thuận lợi hơn cả sự tưởng tượng của cô và gia đình nhà chồng.<br />
Làm công việc bán đồ ăn, rất vất vả, ngoài việc thức khuya dậy sớm, còn phải ghi chép sổ sách chi tiêu, nhưng cô hiểu mình phải luôn cố gắng, không phụ công giúp đỡ của mọi người, cô cũng rất vui mừng, vì cô đã có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình. Cô nhận những du học sinh người Việt và những cô dâu Việt vào làm thêm quán của mình, cô tâm sự rằng là người cùng quê hương phải biết yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau. Bởi vậy, ai biết đến cô đều không khỏi khâm phục và yêu mến cô.<br />
Cuộc sống cũng sẽ chỉ có vậy, nếu như không đến một ngày kia, ba mẹ chồng cô sốt sắng chuyện cô sinh cháu cho hai cụ bồng bế, cho vui cửa vui nhà. Đâu phải là cô không muốn, nhưng hai vợ chồng cô vẫn chưa thể có con, họ đi bệnh viện khám, nhưng đều kết luận vợ chồng cô hoàn toàn bình thường. Ba mẹ chồng cô cho dù đã biết kết luận của bác sĩ, nhưng cô hiểu, họ vẫn rất mong mỏi có cháu bế.<br />
Đã sau 5 năm, cô trở lại Việt Nam thăm ba mẹ, đồng thời mang khoản tiền mà cô dành dụm bấy lâu nay để ba mẹ cô sửa chữa nhà cửa, mua sắm đồ đạc. Cô nghe mẹ cô nói, cô và dượng của cô li hôn mấy tháng trước, do dượng cô có người phụ nữ khác ở bên ngoài. Hai đứa trẻ ở với mẹ, còn dượng cô đi theo người đàn bà kia, mang theo cả tiền và những vật dụng giá trị, nên ba mẹ con cô của Ninh rất thiếu thốn. Cô nghe xong mà không khỏi bận lòng, rồi cô cũng bỏ qua chuyện cũ, lên Đồng Nai thăm cô ruột một chuyến. Đến nơi, nhà vẫn thế, nhưng chợt kí ức năm xưa ùa về, khiến cho cô chùn chân, chỉ muốn bỏ chạy, nhưng bình tâm lại. Cô gọi cổng, cô của cô chạy ra, sững sờ, bà cười rồi lại khóc, nắm lấy tay Ninh: “Ninh đấy hả con? Lâu quá rồi! Mau vào đi con!”. Bà nói chuyện trong nước mắt: “Ninh, cô xin lỗi con, năm đó đã không phải với con! Tha lỗi cho cô!”. Ninh không kìm được nước mắt, bao nhiêu đắng cay, tủi nhục, mọi chuyện đã qua, nhưng nay coi như được giải oan, cô nấc lên: “Cô ơi, chuyện qua rồi, con cũng không để trong bụng nữa”. Thế rồi hai cô cháu nói chuyện, hàn huyên tâm sự với nhau, họ kể cho nhau nghe những chuyện quá khứ, những chuyện của hiện tại, cả những dự định của tương lai. Trước khi về, Ninh còn biếu cô một chút tiền, để cô sắm sửa đồ đạc và lo cho hai em ăn học. Cô của Ninh không dám nhận, nhưng Ninh nói: “Cô nhất định phải nhận, đây là con báo hiếu với cô, số tiền ít ỏi, không đáng là bao”.<br />
Sau đó Ninh trở lại Đài Loan, nhưng lần này cô đi trong sự thanh thản trong lòng, mọi khúc mắc trong lòng cô đều đã được giải tỏa, lòng cô nhẹ bẫng.<br />
Đã 3 tháng kể từ ngày cô từ Việt Nam trở về, trong bữa cơm trưa của gia đình, cô tự nhiên thấy khó chịu trong người, nôn nao, cô ăn gì vào là nôn ra. Ba mẹ chồng và chồng cô vô cùng lo lắng, cứ nghĩ cô bị ngộ độc thức ăn, chồng cô đưa cô tới bệnh viện.<br />
Ngoài trời lúc này mưa tầm tã!<br />
Nào ngờ bác sĩ kết luận rằng: kết quả hoàn toàn bình thường, và rằng Ninh đã có bầu được 6 tuần rồi, nôn chỉ là biểu hiện của nghén mà thôi. Hai vợ chồng cô nghe thế, ôm chặt lấy nhau, nước mắt tự lúc nào lăn dài trên má cô, nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc. Vậy là một hài nhi bé bỏng đang lớn dần trong bụng Ninh, để cho hạnh phúc của gia đình cô thêm phần trọn vẹn.<br />
Niềm hạnh phúc đến với vợ chồng Ninh quá bất ngờ, giờ đây họ đang chờ đón đứa bé ấy từng giờ từng phút, họ vừa đi vừa nắm chặt tay nhau, mỉm cưởi.<br />
Tự lúc nào, trời đã tạnh mưa, ở phía xa xa cầu vồng mới đẹp làm sao!<br />
<div>
<br /></div>
en linhttp://www.blogger.com/profile/02728711159090404183noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-1307886190460861533.post-16435672513540547942015-05-29T22:07:00.001+08:002015-05-29T22:07:08.190+08:00Về Quê me2015.05.29 / 吳金釵 / Về Quê me / VN<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg-03GZeahmgDmTKzuZDdCwmPxvhncNoqZjfoBSoZ1Pp9FL1iP4vNXmg3js7LjQ9KUXyIzaKdjHaKa8oZvehTIPjBDdbZbMH87XwYcyJotF1bqWaT2XAbY6ju0IIFzZHxM7wAH1LPtqkNw/s1600/VN_%25E5%2590%25B3%25E9%2587%2591%25E9%2587%25B5+%25281%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg-03GZeahmgDmTKzuZDdCwmPxvhncNoqZjfoBSoZ1Pp9FL1iP4vNXmg3js7LjQ9KUXyIzaKdjHaKa8oZvehTIPjBDdbZbMH87XwYcyJotF1bqWaT2XAbY6ju0IIFzZHxM7wAH1LPtqkNw/s640/VN_%25E5%2590%25B3%25E9%2587%2591%25E9%2587%25B5+%25281%2529.jpg" width="435" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjuMWfN7tivCa2hMs9aMhmgYVEm0plg2hleYfyb6RLjIeMdeplczTQkY6ZipU8JdzDpAQltT-xgm11-NOmLgSR6ZAfsYanNnLNZtg7dgkWvQGBo2PO8oMWKAvzfoAj9iFgDSAcs3jL_JVE/s1600/VN_%25E5%2590%25B3%25E9%2587%2591%25E9%2587%25B5+%25282%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjuMWfN7tivCa2hMs9aMhmgYVEm0plg2hleYfyb6RLjIeMdeplczTQkY6ZipU8JdzDpAQltT-xgm11-NOmLgSR6ZAfsYanNnLNZtg7dgkWvQGBo2PO8oMWKAvzfoAj9iFgDSAcs3jL_JVE/s640/VN_%25E5%2590%25B3%25E9%2587%2591%25E9%2587%25B5+%25282%2529.jpg" width="448" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgEhzQX7xicN7mxvjPAEoB8oJuvZSRlRhOa4rLIFt-BbBWuC2KjNddhyphenhyphenAQsrW0p4WioIxy6vdvZZPPI6KNMHB6FQq6aYyQZ1sTf5kfcCvfIgsWr7oi8Pjvnu-HwRrgosiIziJ7zejHNHxg/s1600/VN_%25E5%2590%25B3%25E9%2587%2591%25E9%2587%25B5+%25283%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgEhzQX7xicN7mxvjPAEoB8oJuvZSRlRhOa4rLIFt-BbBWuC2KjNddhyphenhyphenAQsrW0p4WioIxy6vdvZZPPI6KNMHB6FQq6aYyQZ1sTf5kfcCvfIgsWr7oi8Pjvnu-HwRrgosiIziJ7zejHNHxg/s640/VN_%25E5%2590%25B3%25E9%2587%2591%25E9%2587%25B5+%25283%2529.jpg" width="446" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhw_5CbzXKSoGHAVeNGbulan9wLkoirW7MOosbS3OzR4NQot9zy83Knxsx__8ZlLBYFro5cQD9d_pMJilbGbkrBTnjwaXOHVKYY4ppPpEQA-qhV3U2Yo7eVXbD1RPtARGqaE-K0C8Pwtv4/s1600/VN_%25E5%2590%25B3%25E9%2587%2591%25E9%2587%25B5+%25284%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhw_5CbzXKSoGHAVeNGbulan9wLkoirW7MOosbS3OzR4NQot9zy83Knxsx__8ZlLBYFro5cQD9d_pMJilbGbkrBTnjwaXOHVKYY4ppPpEQA-qhV3U2Yo7eVXbD1RPtARGqaE-K0C8Pwtv4/s640/VN_%25E5%2590%25B3%25E9%2587%2591%25E9%2587%25B5+%25284%2529.jpg" width="442" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhaJdaQzS2AGPTetm_tmVKzqn8o2qIGqLs9621qq1AHBFHWIJUGEZEEX0miu1KYpG_8OY9xswNzcZBJaau7kzo4NSaeVu9xlDJiHxGIhUz_i79FS2lIbZMSUXhAx-rSHHC5yPYRr5TxtA4/s1600/VN_%25E5%2590%25B3%25E9%2587%2591%25E9%2587%25B5+%25285%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhaJdaQzS2AGPTetm_tmVKzqn8o2qIGqLs9621qq1AHBFHWIJUGEZEEX0miu1KYpG_8OY9xswNzcZBJaau7kzo4NSaeVu9xlDJiHxGIhUz_i79FS2lIbZMSUXhAx-rSHHC5yPYRr5TxtA4/s640/VN_%25E5%2590%25B3%25E9%2587%2591%25E9%2587%25B5+%25285%2529.jpg" width="454" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEitwp3nYkWBzUz-E5vBBmHkYBuuXd42Bf3WkXMvVHg8BNomeKlxQuSl-RYng5PUFRLpw9MXYEsijb44AJ8ChP_dYRYxLsBNOE_4N6IhfbtmCuoMIhJSD49KI0qJL1FD6Ke6O100Y4rNnS0/s1600/VN_%25E5%2590%25B3%25E9%2587%2591%25E9%2587%25B5+%25286%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEitwp3nYkWBzUz-E5vBBmHkYBuuXd42Bf3WkXMvVHg8BNomeKlxQuSl-RYng5PUFRLpw9MXYEsijb44AJ8ChP_dYRYxLsBNOE_4N6IhfbtmCuoMIhJSD49KI0qJL1FD6Ke6O100Y4rNnS0/s640/VN_%25E5%2590%25B3%25E9%2587%2591%25E9%2587%25B5+%25286%2529.jpg" width="452" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYcOUwdKpRowOpZTBn-1K4lClUVmlj33KlJwcLsdDc_YY7BKRfo48pTBlTbbxwGO7da6MXIbJF6hsyGaP5lECSwZQf_R1SjYN8zFlxaFUpmFl2EgavCFV5jJp9QN9oxm1AuUZslyP1AyU/s1600/VN_%25E5%2590%25B3%25E9%2587%2591%25E9%2587%25B5+%25287%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYcOUwdKpRowOpZTBn-1K4lClUVmlj33KlJwcLsdDc_YY7BKRfo48pTBlTbbxwGO7da6MXIbJF6hsyGaP5lECSwZQf_R1SjYN8zFlxaFUpmFl2EgavCFV5jJp9QN9oxm1AuUZslyP1AyU/s640/VN_%25E5%2590%25B3%25E9%2587%2591%25E9%2587%25B5+%25287%2529.jpg" width="460" /></a></div>
<br />en linhttp://www.blogger.com/profile/02728711159090404183noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-1307886190460861533.post-52747780011636179402015-05-28T19:25:00.003+08:002015-05-28T19:25:39.521+08:00Giấc mơ có thật 2015/5/28 / Minh Tâm / Giấc mơ có thật / Tiếng Việt / Không <span class="Apple-tab-span" style="white-space: pre;"> </span><br />
<br />
Mẹ thân yêu của con!<br />
Đài Loan vào những ngày này, hoa phượng đỏ, hoa bò cạp vàng nở đua nhau khoe sắc, màu của năm tháng tuổi thanh xuân, cũng là màu của hi vọng. Cũng vào khoảng thời gian này của 2 năm về trước, ngày con cầm trên tay tờ giấy báo nhập học của trường Đại học Quốc gia Thành Công (Đài Loan), con đã nhảy cẫng lên vì hạnh phúc, có nằm mơ con cũng mơ ước được tới mái trường ấy để học tập.<br />
Người đầu tiên mà con muốn báo tin vui này chính là mẹ, vì mẹ là người luôn ở bên con để động viên, khích lệ những lúc con chán nản, mệt mỏi. Cũng vào thời gian đó, anh trai con đi Nhật Bản, tổng chi phí cho chuyến đi ấy quá lớn, nó đáng giá cả gia tài mà bố mẹ dành dụm được bấy lâu nay.<br />
Trong nhà có hai anh em, cùng đi học một năm, gần như cùng một thời điểm, ai đi học cũng phải dùng tới tiền cả. Anh con cần tổng cộng hơn 300 triệu, còn con cũng cần tới 70 triệu để lấy tiền nhập học, mua vé máy bay.<br />
Thời điểm đó thật khó khăn cho cả gia đình mình mẹ nhỉ! Phải quyết định như thế nào, khi chi phí để đi học cho cả hai anh em con là quá lớn? Bố đã từng rất gay gắt trong bữa cơm, và nói với con rằng: “Không thể cho hai đứa đi cùng một lúc được, một đứa đi thì một đứa phải ở nhà, tao làm gì có tiền mà lo được nhiều như thế!”. Con còn nhớ như in cái cảm giác ấy, lòng con thắt lại, con nghẹn ngào mà nước mắt tuôn rơi. Mẹ lúc ấy nhìn con, nhưng mẹ không nói gì, con biết vì mẹ không muốn làm không khí gia đình thêm căng thẳng. Sau bữa ăn cơm mẹ nhẹ nhàng động viên con: “Rồi mọi chuyện cũng có cách giải quyết, đừng lo con ạ”. Con lúc ấy chẳng nói được lời nào, chỉ gục đầu vào lòng mẹ.<br />
Anh con, đã từng nói với con là: “Thôi, để anh ở nhà, em đi học đi!”. Còn con cũng nói với anh rằng: “Anh đi học đi, em ở nhà đi làm không sao ạ”. Trong cả quãng thời gian ấy, trong con chứa đựng bao suy nghĩ bộn bề, con thực sự đã có ý định từ bỏ, từ bỏ ước mơ mà con ấp ủ bấy lâu, cánh cổng trường trước mắt con dường như đã đóng sập lại. <br />
Mẹ vốn là người làm việc luôn chân luôn tay, cả năm chắc chỉ có đúng 3 ngày Tết là mẹ ở nhà, còn lại mẹ luôn quần quật trên cánh đồng. Mẹ đi làm từ sớm, có khi đến tối muộn mới về. Ấy vậy mà đợt đó, con còn thấy mẹ đi sớm hơn và về muộn hơn nữa, ai thuê mẹ làm gì mẹ cũng làm, không quản mưa gió, xa gần, sớm tối. Bữa đó mẹ đi làm về rất muộn, cả nhà chờ mẹ về để ăn cơm. Mẹ vừa tới nhà, con đã “trách cứ” mẹ rằng, tại sao mẹ lại về muộn như thế, mẹ không nói gì, chỉ cười bảo con rằng: “Việc dở tay, mẹ làm cố cho xong”. Không giống mọi lần, đi làm về xong, mẹ nghỉ một lát là đi tắm rồi ăn cơm, lần này mẹ chỉ nằm xuống giường, mắt thiếp đi. Con đến bên lay mẹ dậy, mẹ bảo con rằng: “Hôm nay mẹ mệt quá, để lát mẹ dậy ăn cơm nhé”. Thế mà mẹ cứ thể ngủ, sốt li bì, bố phải chạy đi mời chú bác sĩ ở trạm y tế xã về để truyền nước cho mẹ. Khuôn mặt mẹ tái nhợt đi và hình như dạo này cũng hốc hác và có thêm nhiều nếp nhăn hơn trước nhiều. Lúc mẹ tỉnh lại, con chạy đến bên mẹ, hỏi: “mẹ ăn chút gì để lại sức nhé!”. Mẹ vẫn còn mệt, nhưng nụ cười của mẹ rất rạng rỡ, mẹ bảo rằng: “Số tiền mẹ vay mượn được của họ hàng được một ít, nhưng vẫn còn thiếu, nên mẹ muốn kiếm thêm, dành dụm thêm để con đủ tiền đi học”. Hóa ra bấy lâu nay, mẹ làm lụng vất vả, đi sớm về khuya như thế là vì con, vậy mà mẹ chẳng nói lời nào. Con thấy mình sao mà vô tâm và vô dụng quá, chỉ vì sự ích kỉ của bản thân, mà khiến mẹ phải khổ đến mức này. Con òa lên khóc nức nở: “Con không đi học nữa đâu mẹ ạ, con chỉ cần mẹ khỏe mạnh, chỉ cần mẹ thôi”. Mẹ cười hiền hòa bảo con rằng: “Con ngốc ạ, mẹ chỉ hơi mệt một tí thôi, việc đi học là việc lớn, nó sẽ ảnh hưởng tới tương lai của con sau này, chỉ cần con muốn đi học, mẹ sẽ luôn ủng hộ con, cho dù có vất vả đến mấy, mẹ cũng chịu được. Được đi học rồi, nhớ học hành cho tốt con nhé!”. Con chỉ biết lí nhí mà: “Dạ”.<br />
Vậy là nhờ có sự quyết tâm và giúp đỡ của mẹ, cả hai anh em con đều có thể được đi học. Con cảm ơn mẹ biết nhường nào. Anh lên đường nhập học vào tháng 7, còn con nhập học vào tháng 9. Trước ngày con đi học, mẹ chỉ nói với con rằng: “Đi mạnh giỏi con nhé”. Ngày con lên đường ra sân bay Nội Bài, có bố và anh chị tiễn con, mẹ thì không. Con đã rất giận mẹ, vì nghĩ mẹ không muốn cho con ở bên mẹ lâu hơn. Nhưng sau này con mới biết lý do, vì mẹ không chịu nổi cảnh chia li, mẹ cũng sợ mẹ khóc sẽ làm con lưu luyến mà không đi được. MẸ - lúc nào mẹ cũng là người lo lắng chu toàn, lúc nào cũng là người chịu phần thiệt thòi cho bản thân mình.<br />
Tuần đầu tiên xa nhà, cái gì với con cũng là lạ lẫm, từ trường học bạn bè, ăn uống, đi lại. Nhưng có lẽ vấn đề lớn nhất với con là học tập, tuần đầu tiên đi học, con hầu như không thể hiểu được hết giáo viên giảng bài gì, thậm chí những khối kiến thức mà con học đều là lí luận cả. Mặc dù con đã chuẩn bị tâm lí sẵn rồi, nhưng con vẫn cảm thấy không theo kịp cả lớp, mình con lạc lõng, bơ vơ. Trong khi các bạn khác hăng say phát biểu, xây dựng bài, thì con lúc nào cũng im lặng, và ngồi thu mình lại. Tuần lễ đó, không có đêm nào là con không khóc, vừa vì nhớ nhà, vừa vì quá áp lực trong học hành.<br />
Con đã nén lòng mình, không muốn kể với mẹ để mẹ đỡ lo, nhưng khi gọi điện cho mẹ, con lại òa khóc nức nở, kể hết cho mẹ. Lúc ấy, mẹ chỉ động viên con mà rằng: “Con đã vất vả mới được đi học, giờ làm sao bỏ cuộc được, cố gắng lên con ạ, người ta học được, con cũng học được, mẹ tin là con làm được”. Trước sự động viên của mẹ, con đã có thêm bao nhiêu dũng khí để tiếp tục cuộc hành trình này. Ngoài thời gian lên lớp, ngày nào con cũng lên thư viện học bài, vì con biết, con không thể phụ công ơn của mẹ, và rồi dần dần con cũng bắt kịp được với các bạn.<br />
Đài Loan, đất nước Đảo Ngọc xinh đẹp này thật sự đã cho con thật nhiều và cũng dạy con thật nhiều thứ mẹ ạ! Con thực sự đã được trải nghiệm cuộc sống mới tại một nền văn hóa mới. Về học tập, con luôn nhận được sự chỉ bảo tận tình của các thầy cô, đồng thời con cũng nhận được sự giúp đỡ, động viên từ các bạn. Mọi người luôn dành cho con những tình cảm chân thành nhất, ưu ái nhất.<br />
Vì học bổng của con không đủ để trang trải sinh hoạt phí, mà không muốn vì con mà mẹ phải quá vất vả, nên con đã đi làm thêm. Biết con đi làm, mẹ đã nói rằng, phải hứa với mẹ là không được để việc đi làm ảnh hưởng tới việc học. Những tháng ngày đó đối với con thật đáng nhớ. Ngoài việc phải cân đối thời gian đi học và đi làm, con còn phải đảm bảo tốt việc học, vì con sang đây với mục đích đi học mà mẹ nhỉ! Có những hôm sáng con đi học, trưa ăn vội suất cơm hộp để chiều có sức đi làm, tối về phải thức tới 3-4 giờ sáng, đó thật sự là khoảng thời gian khó khăn với con, là khoảng thời gian con thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết, hóa ra con có thể làm từng ấy việc, những việc mà con chưa bao giờ làm ở nhà mẹ ạ. Cho dù thế nào, cho dù có khó khăn đến đâu, nhưng con biết rằng luôn có mẹ - hậu phương vững chắc – chỗ dựa tinh thần vững chắc cho con; nên con không sợ.<br />
Đài Loan thật sự rất sạch sẽ, hiện đại và tiện lợi mẹ ạ, ở đây con không bao giờ thấy cảnh kẹt xe, mọi thứ đều rất nhịp nhàng và đúng giờ. Mọi người tự giác tuân thủ luật pháp lắm mẹ ạ. Đặc biệt, y tế của Đài Loan bây giờ được coi là tốt nhất thế giới, con đến bệnh viện của Đại học Quốc gia Thành Công, khám chữa bệnh nhanh, gọn, bác sĩ, y tá chu đáo tận tình, cộng với chế độ bảo hiểm tốt, nên con chỉ phải chi trả khoản chi phí nhỏ thôi mẹ ạ. Nhưng có lẽ đối với con, con người Đài Loan là đẹp nhất. Chẳng phải ngẫu nhiên mà con nói như thế đâu. Mẹ biết không, trong trường học, con nhận được sự quan tâm của thầy cô, bạn bè, trong công việc con nhận được sự giúp đỡ của ông bà chủ, ra ngoài nhận được sự giúp đỡ của những người mà con không hề quen biết. Con nhớ có lần con bị ốm, bà chủ đã nhờ người gửi lời hỏi thăm, gửi cả quà cho con nữa đấy mẹ ạ. Người Đài Loan họ đi đứng nhẹ nhàng, và không thích to tiếng với nhau, họ nói chuyện lịch sự lắm mẹ ạ.<br />
Ngoài những người Đài Loan bản địa, con còn gặp gỡ cả những người tân di dân ở đây. Có lẽ họ chính là những minh chứng cho thấy những định kiến của mọi người về cô dâu lấy chồng Đài Loan là sai lầm. Con được gặp những chị người Việt Nam là cô dâu ở đây, có người mở quán ăn, có người làm tóc, lại còn có người học thạc sĩ, tiến sĩ nữa cơ mẹ ạ. Các chị ấy đã cho thấy mình cũng có khả năng lao động với tư cách là công dân mới của Đài Loan, không phải là gánh nặng cho xã hội, các chị ý cừ quá mẹ nhỉ! Đồng thời qua tìm hiểu, con cũng được biết, chồng và gia đình chồng của các chị ý đều rất yêu thương, chăm sóc cho các chị ấy, chứ không như những gì mà người ta kể rằng, các chị ý bị đánh đập hay sống không tốt đâu mẹ ạ.<br />
Đồng thời con cũng được tiếp xúc với những anh chị lao động ở bên này, khi có dịp hỏi thăm, các anh chị ấy thường kể với con là ông chủ, bà chủ rất tốt với anh chị ý, ngoài việc cho ăn bữa trưa ở công xưởng, công ty, thậm chí còn cho thêm phần bánh hay cốc trà nữa. Tất nhiên, con cũng nghe nói có người bị chủ đối xử không tốt, nhưng đấy không phải là hiện tượng phổ biến đâu mẹ ạ. Ông bà chủ ở Đài Loan thật sự rất tốt với người Việt Nam mình.<br />
Ở trường con, có hẳn một hội sinh viên Việt Nam mẹ ạ, chúng con ở đây năm nào cũng tổ chức Tuần lễ văn hóa Việt Nam, đó chính là chiếc cầu nối quan trọng để giới thiệu văn hóa của Việt Nam đến với bạn bè Đài Loan và quốc tế, cho mọi người có cơ hội giao lưu với nhau mẹ ạ. Con đã tham dự được hai mùa của tuần lễ văn hóa rồi, năm nào con cũng tham gia biểu diễn, vui lắm mẹ ạ.<br />
Môi trường ở đây đã giúp con tôi luyện và trưởng thành hơn rất nhiều mẹ ạ, con đã trở nên độc lập và mạnh mẽ hơn rất nhiều, khi nào con về, mẹ nhất định sẽ ngạc nhiên cho mà xem.<br />
Con ước được đưa gia đình mình đến đất nước xinh đẹp này tham quan và du lịch. Con thậm chí đã vẽ ra lịch trình đi những đâu, lúc ấy con đã đủ tự tin để làm hướng dẫn viên du lịch cho cả nhà mình rồi. Từ sân bay Đào Viên, con sẽ đưa cả nhà thăm quan Đài Bắc, từ Bảo Tàng Cố Cung cho tới tòa tháp 101 hiện đại – tòa nhà giữ kỉ lục cao nhất thế giới từ 2004 đến tận 2010 đấy mẹ ạ, rồi cả trường đại học Quốc gia Đài Loan nữa; tiếp theo là thành phố Hoa Liên xinh đẹp, cũng là địa điểm du lịch nổi tiếng ở Đài Loan, nơi có vườn quốc gia Taroko và trường Đại học Quốc gia Đông Hoa; rồi tới Gia Nghĩa, mẹ sẽ được đi tham quan núi A Li, người Đài Loan có một câu nói rất nổi tiếng đấy là: “Lên núi A Li, ngắm mặt trời mọc”, nơi đây có rất nhiều hoa anh đào vào mùa xuân mẹ ạ; Bình Đông, nơi cực nam của Đài Loan, có bãi biển Ken Ding, rất đẹp và xanh mát mẹ ạ. Cuối cùng của cuộc hành trình, tất nhiên là thành phố xinh đẹp mà con đang ở mẹ ạ - Đài Nam. Đây là thành phố cổ kính cũng từng là kinh đô cũ của Đài Loan đấy mẹ ạ. Nơi đây nổi tiếng với những điểm đến như: Khổng Miếu, Chi Kan Lou, Bảo tàng Kì Mĩ, và tất nhiên có cả ngôi trường thân yêu, nơi con gái mẹ đang học – Đại học Quốc gia Thành Công. Con tin chắc rằng, mẹ cũng sẽ giống con, rất thích nơi đây. Và con cũng tin rằng, mẹ cũng giống con, hi vọng một ngày không xa, nước mình cũng được giàu đẹp như Đài Loan, phải không mẹ?<br />
Mẹ ơi, Đài Loan không phải là quốc gia đầu tiên mà con đặt chân tới, trước đây con đã từng tham gia hội trại Hán ngữ ở Trung Quốc, và cũng có may mắn được đi Hongkong nhân một chuyến đi hội thảo, nhưng không nơi nào con có được cảm giác ấm cúng và thoải mái như ở đây.<br />
Người ta bảo rằng:<br />
“Quê hương mỗi người chỉ một<br />
Như là chỉ một mẹ thôi<br />
Quê hương nếu ai không nhớ<br />
Sẽ không lớn nổi thành người”<br />
Nhưng không biết tự bao giờ, con đã coi đây là ngôi nhà thứ hai của mình rồi mẹ ạ. Đã gần hai năm kể từ ngày con đến với mảnh đất này, con thật sự đã cảm thấy sự gắn bó, yêu thương với nó mất rồi. Chợt con nhớ tới hai câu thơ nổi tiếng của nhà thơ Chế Lan Viên:<br />
“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở<br />
Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”<br />
(那時只是住在那個地方,離開後那地方成為我心魂的一部分。如果有什麼可以形容一個人與一塊地方的情感,這兩句詩於我而言最適宜。它並不強求非得如何,也不談過多的情緒,只是你經過那個地方,自然地讓那個地方浸潤你的靈魂,又或者你的心魂的某部分遺留在該地。)<br />
Mẹ ơi! Trong câu chuyện cổ tích Tấm Cám, khi cô Tấm khóc, có ông Bụt hiện ra; trong truyện Cô bé lọ lem, khi nàng gặp khó khăn, có Bà tiên hiện ra giúp nàng. Còn con, con đã có mẹ rồi, và có mẹ nên con thấy được phép màu nhiệm của cuộc sống, chuyện cổ tích có thật, mẹ nhỉ. Nhờ có mẹ luôn ủng hộ mà con mới có cơ hội quý giá để đến với hòn đảo Ngọc xinh đẹp này. Con đã sống những năm tháng tuổi trẻ của mình ở đây mẹ ạ, và con chưa bao giờ phải ân hận cho quyết định ra đi năm ấy!<br />
Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ!<br />
Đài Loan, ngày 28/05/2015<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />en linhttp://www.blogger.com/profile/02728711159090404183noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-1307886190460861533.post-80219048014058029902015-05-28T11:21:00.003+08:002015-05-28T11:21:43.880+08:00MÁ ƠI! CON THƯƠNG MÁ LẮM.2015/5/28 / Lâm Thị Hà / MÁ ƠI! CON THƯƠNG MÁ LẮM. / Tiếng Việt / Không<span class="Apple-tab-span" style="white-space: pre;"> </span><br />
<br />
Thắm thoát mà đã gần mười năm kể từ ngày tôi đặt chân đến mảnh đất Đài Loan này, tôi đã rời quê hương, nơi mà tôi được sinh ra với bầu sữa ngọt ngào của người mẹ, cái nơi mà giờ đây có hình ảnh người mẹ già đang từng ngày mong ngóng tin tôi. Má của con là người phụ nữ kiên cường mạnh mẽ, nghị lực và giỏi chịu đựng. Trong tim con, con yêu má và má mãi là người mẹ vĩ đại nhất.<br />
<br />
Má của con năm nay 80 tuổi rồi, cơm má ăn ngày càng ít, mắt má càng mờ và ngày càng lảng tai, không những vậy mà má của con dạo này trí nhớ cũng không còn tốt như xưa nữa rồi, má ơi con đau lắm khi, con rất là lo sợ khi con biết được những đều đó đang xảy ra với má của con. Gần ấy năm xa má con tự hỏi lòng mình là đã về thăm má được bao nhiêu lần, con tự hỏi nếu má của con còn sống được năm hay mười năm nữa thì số lần mà con gặp được má sẽ được là bao nhiêu, thật sự là con không dám nghĩ đến má ah, con rất lo sợ là con sẽ mất má và không biết khi nào thì má sẽ rời xa con, con sợ lắm má ơi, con rất sợ nếu đều bất hạnh đó xảy ra với con. Con thương má lắm má ơi, con biết không có điều gì là làm khó má được vì má con là người phụ nữ kiên cường, đầy nghị lực, nhưng điều mà có thể làm má đau nhất mà má phải chịu đựng đó là thương và nhớ con của mình, vì không có người mẹ nào mà không thương con mình và cũng chính vì thế má cũng là người mẹ khổ nhất, không có người mẹ nào khổ bằng hình ảnh người mẹ mất con, má của con chắc đã chịu đựng lắm và đau khổ lắm khi chứng kiến hình ảnh ba đứa con của má cũng là anh con lần lượt ra đi trong thơ dại, thà rằng anh mất đi khi còn trong bụng mẹ chứ anh đã được sinh ra được mẹ nuôi nắng bảo bộc, mấy anh con ra đi để lại cho má những tiếng cười những lời nói trẻ thơ ngây dại, không có nổi đâu nào hơn nổi đau của người mẹ mất con phải không má, tre già mà phải khóc măng non đau lắm phải không má tuy má chưa bao giờ nói ra đều đó nhưng từ sâu đôi mắt má đã hằng lên bao nổi thương đâu bao nghẹn ngào phải không má.<br />
Vì hoàn cảnh gia đình mình mà con đã chọn cho mình con đường đi xa, và giờ đây con cũng chính là nguyên nhân làm cho má thêm sức yếu vì phải thương nhớ và trong ngóng tin con. Sức má đã yếu lại còn yếu hơn, lại một lần nữa hình ảnh người mẹ già khóc măng non lại đến với má khi anh Ba của con ra đi mãi mãi, lúc đó con không về được, con cũng buồn và đau lắm má à, nhưng con nghĩ má mời là người đâu khổ nhất, có phải má đau lám đúng không má. Con biết má đau lắm nhưng má không khóc vì má muốn làm chổ vựa vững chắc cho an hem tụi con phải không má! Má ơi má cứ khóc đi đừng tỏa ra cứng cỏi làm gì nữa, con biết không có nổi đau nào hơn nổi đâu mất con phải không má. Con biết tim má như tan nát và nỗi đau đó thật đáng sợ phải không má, má không giấu được con đâu vì sâu trong đôi mắt má đã cho con cảm nhận được nỗi khổ đau lớn nhất mà một người mẹ chịu đựng là gì.<br />
<br />
Con nhớ hoài cái ngày mà con chuẩn bị lên máy bay sang Đài Loan, hôm đó má không có đưa con đi mà chỉ có mấy anh chị đưa con đi thôi, má diện cớ là heo nhà mình sắp đẻ mà con này nó lại khó tính mà không nhờ ai trong được hết nên má không đi được, nói thì nhiều người ai cũng cho là vô lí tại sao con mình đi xa mà mình không quan tâm mà lại muốn ở nhà mà chăm cho mấy con heo là sao, không ai hiểu má chỉ cần mình con hiểu má là đủ rồi, vì con biết má không thể nào chịu được khi nhìn đứa con gái thân yêu duy nhất của mình lần đầu tiên đi xa đến như vậy, con biết má sẽ không chịu đựng được cảnh mà nhìn con từng bước từng bước rời xa má, bước chân con cũng nặng nề lắm má ah, có má ở đó chắc con không đi nổi đâu má ơi. Con vẫn còn nhớ hoài lúc con sắp chia tay mọi người để lên máy bay, con cũng nghĩ là sẽ gọi về cho má và nói với má là má ơi con đi đây nhe má, khi con nghĩ đến thôi mà nước mắt con như sắp muốn tuông trào tim con như ai đang bót nát, nhưng con cố tỏ ra mạnh mẽ để ngăn dòng lệ đó, thật sự mà nói con cũng không tự tin hay một chúc bản lĩnh gì đó để có thể nói lời chia tay với má, không riêng vì tâm trạng của con lúc đó, má cũng như thế, con nhớ lúc đó anh Hai có gọi điện thoại về cho má nói chuyện nọ chuyện kia, rồi anh Hai quay sang nói với con, em cứ đi đi má nói không cần gọi điện thoại cho má đâu, qua đến đó an toàn rồi hãy gọi cho má. Nhưng mà sau này con nghe mấy anh chị kể lại là hôm đó má ở nhà má cũng đứng ngồi không yên, má như người mất hồn má luôn làm cho mình luôn bận rộn để má không phải nghĩ đến con nữa, nhưng má cố làm thì má lại càng nhớ thêm, những điều đó đã hiện rõ lên khuôn mặt của người mẹ già đã vì chúng con mà tầng tảo sớm hôm, con nghe chị ba kể lại mà con như đứt từng khúc ruột, lòng con nghẹn ngào không có một từ ngữ nào mà có thể diển tả được tâm trạng của con lúc đó, má ơi con yêu má, má là người mẹ vĩ đại nhất trong lòng con. Khoảng thời gian con xa má cũng là khoảng thời gian má già đi rất nhanh, con chưa bao giờ nghĩ rằng, khi xa vắng và thương nhớ một ai đó thì đó cũng chính là nguyên nhân làm cho sức khỏe của má ngày càng yếu đi và trong đôi mắt má bây giờ không chỉ hiện lên hình ảnh khắc khổ của người mẹ tảo tần sớm hôm mà đôi mắt má còn hằng lên đều mong mỏi đợi chờ đứa con gái út phương xa bé nhỏ ngày nào của má.<br />
Đôi khi trong cuộc sống vợ chồng con cũng có vài vấn đề nho nhỏ nên hai vợ chồng con cũng hay có lời qua tiếng lại, nhưng nhiều khi con không kể ra thì cũng không biết tâm sự cùng ai, nhưng má đúng là người má tuyệt vời của con, má rất tâm lý nên má có thể đoán được nội dung câu chuyện là như thế nào, má nói con má sinh ra má biết tính, nếu con kể thì chắc con lúc nào cũng sẽ dành phần đúng về mình, nên má chỉ khuyên con, chén trong song còn khua, là vợ chồng thì không thể nào trách được chuyện cãi nhau, nhưng con đừng vì cái tôi của mình mà đánh mất đi hạnh phúc của mình, sống là phải biết nhượng nhịn nhau, biết tính chồng con nên con đừng có thêm dầu vào lửa, một câu nhịn chính câu lành, đợi chồng con nguôi ngoai con chịu khó giải thích thì sẽ êm ấm lại thôi con ah. Lời má dạy sau mà chí lí mà lại tâm lý nữa má ah, con sẽ luôn ghi nhớ lời má dặn.<br />
<br />
Con nhớ cách đây 2 năm về trước con về nước mà không cho má hay để cho má bất ngờ, và đứa cháu con anh Hai nói “Út Hà về kìa nội ơi”! , tôi nghe đứa cháu gọi to như vậy, má tôi lúc đó đứng sau nhà bà chưng hửng như mất hồn và có vẻ như không tin vào sự thật là đứa con gái thân yêu của má nay đã trở về, cháu tôi gọi đến mấy lần má tôi mới nghe rõ và có vẻ tin đó là sự thật, má tôi đi nhanh thật nhanh có thể để xem có thật mà tôi đã về hay không, từ xa tôi đã thấy má tôi, hình ảnh người mẹ già lầm lủi từng bước đi chậm rải, má tôi chân yếu lắm vì đâu khớp, không có gậy là má tôi không đi xa được, khi thấy má tim con như thắt lại, lòng con nghèn nghẹn, vì tôi muốn lúc đó con ước gì mình có thể quỳ dưới chân má ôm má và xà vào lòng má mà khóc nức nở để thỏa lòng mong ước mà con nhớ má, nhưng con không thể làm điều đó được vì má của con đã già mà sức yếu, con cũng sợ má xúc động ảnh hưởng đến sức khỏe của má, một phần con cũng về rồi lại sẽ phải đi, nên con phải tỏa ra thật mạnh mẽ như vây để cho má yên tâm về con nữa. Lúc đó đôi mắt má nhưng bừng lên tia sáng và hy vọng mà bất kỳ bà mẹ nào cũng dành cho con, con biết lúc đó má cũng rất xúc động như con nhưng con biết má là người phụ nữ mạnh mẽ vì má đã thay thế ba mà chăm sóc cho mấy anh em con từ tắm bé, ba mất sớm để lại cho má nhiều gánh nặng, bao nhiêu lo toan của cuộc sống bao nhiêu khó nhọc của cuộc đời. Má ơi con chưa bao giờ quên được khoảnh khắc đó, hình ảnh người mẹ mừng rỡ khi thấy đứa con gái út mình đi xa trở về, nhờ thế mà tôi mới cảm nhận được sâu sắc hơn tình cảm mà một người mẹ dành cho con là như thế nào. Không phải con muốn tạo bất ngờ gì cho má đâu, vì có mấy lần trước con về con báo trước, thế là má trong ngóng con từng giờ và từng ngày, con nghe thế con lo lắm má ah, má ơi má già vì sự tàn phá của thời gian hay là do thương nhớ và trong ngóng con mà má ngày càng trở nên già yếu vậy má. Tuy tuổi già sức yếu nhưng mỗi khi con về thì con lúc nào cũng là con gái cưng nhất của má, được má nấu cho những món mà con thích và má còn vẫn nấu ăn ngon như ngày nào,ăn món má nấu không chỉ ngon mà con còn cảm nhận được tình cảm yêu thương sâu sắc của một người mẹ dành cho đứa con thân thương của mình.<br />
Má ơi má có biết là lúc nào con cũng thương và nhớ má hết má ơi, có nhiều hôm con nhớ má con nhìn hình má mà và con càng lại khóc nhiều hơn. Nhà mình chỉ có mình con là con gái nên được má cưng chiều nên thành ra con thấy mình thật hư, lúc còn con gái má hay dạy con điều hay lẽ phải nhưng má dạy gì con con cũng không tập trung và để ý, má ơi đến khi về làm dâu nhà người con mới hiểu ra những gì mà má dạy con năm xưa chưa bao giờ là thừa thải hết má ah, phận dâu con con phải làm tròn, có chồng rồi nên con phải theo chồng. Con cứ nghĩ cố gắng làm lo cho má đủ đầy thì má sẽ sống khỏe hơn nhưng tiền không hẳn đã là quan trọng đối với má, con cứ nghĩ cho má tiền cho má cuộc sống no ấm thì má sẽ có sức và khỏe mạnh hơn, nhưng con đã sai rồi má ơi, má già không chỉ vì sự tàn phá của thời gian mà nguyên nhân chính một phần cũng vì thườnng nhớ, trong ngóng và chờ tin con, đối với má con vẫn còn thơ dại.<br />
Vì cuộc sống vì mưu sinh nên con đành phải sống xa má, con cũng đau lòng lắm má ah.<br />
Thời buổi công nghệ hiện đại gọi điện thoại về là con được thấy má, con nghĩ như thế cũng là cách hay để hay má con mình có thể nhìn thấy nhau để cho má và con có thể an tâm hơn về nhau, nhưng đôi khi vì cuộc sống mưu sinh vì công việc nên không phải lúc nào con cũng gọi được về cho má, con hứa là mỗi tối chủ nhật là con sẽ gọi về cho má, có khi thì con đúng hẹn có khi thì con quên cả ngày và tháng, điện về nghe mấy đứa cháu con anh hai nói: “ Út hứa điện về cho nội út nhớ đúng hẹn nhe út vì chủ nhật nào nội cũng trong út lắm, có hôm mới đến thứ ba mà nội lại bắt đầu trong út rồi đó, trông sau cho nhanh nhanh để đến chủ nhật là con Hà nó gọi về, có hôm thì nội hỏi tụi con hoài ah, có khi thì giờ mấy giờ rồi sao út tụi bây chưa gọi về nữa, hay là nó đi làm thêm hay là tăng ca chưa về”, má ơi con thật là có lỗi đã để má phải trong ngóng và chờ con như vậy, con nghe nói lại mà lòng con đau lắm, má ơi con thật là vô tâm, con thương và yêu má nhiều lắm.<br />
<br />
Hôm vừa rồi con nghe tin má đi lại bị vấp ngã, tuy không nghiêm trọng nhưng vì má lớn tuổi mà chân má lại bị đau khớp, và thế là má đi lại không được bình thường như trước nữa, bác sĩ không cho má đi lại ít nhất một tháng, con nghe má bị như vậy con lo lắm và con đau lắm, con lo sợ đủ hết má ah, con biết sức khỏe má lại không có mà má lại ăn uống không được như xưa, nghe tin má vậy con muốn về ngay bên má để chăm lo xoa bóp chân cho má từng miếng ăn đến giấc ngủ, nhưng má ơi con thật có lỗi , con giờ là dâu là con của nhà người nên không phải muốn làm gì cũng được hết mà ah và má cũng đã từng dạy con như thế. Mỗi lần có bạn bè ai hỏi về gia đình mình và muốn xem hình má, xem xong tuy họ nói đùa nhưng những câu nói đó làm con sợ lắm má ah, vì má già rồi, ai nhìn vào cũng nghĩ má là mà của con cả, con sợ lắm má ơi, con sợ cái tuổi già sẽ cướp má của con đi lúc nào mà con không biết, con sợ lắm con lo lắm, má ơi nên má hãy sống thật khỏe mạnh để mãi bên con nhe má, anh em tụi con ai cũng yêu má hết! Tuy con chưa bao giờ nói ra tình cảm mà con dành cho má, má mà nhất của con, tình yêu má dành cho chúng con cũng vô bờ bến, không có tình cảm nào mà có thể so sánh được với tình cảm thiêng liêng của người mẹ dành cho con cái.<br />
<br />
Má ơi tết năm nay con sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để tết năm nay con có thể về Việt Nam ăn tết với má nhe, đêm đêm con vẫn luôn cầu nguyện ông trời luôn cho má nhiều sức khỏe để má có thể ở mãi bên con má nhe, con về để được má nấu cho con ăn những món mà con thích má, má của con hãy thật khỏe mạnh để ngày con về má con mình đi du lịch cùng nhau như má mong má ha. Con vẫn mãi là đứa con bé bóng ngày nào của má, nên má hãy luôn sống khỏe mạnh để dạy dỗ con nhe má, mà má ah! con vẫn còn nợ má những đứa cháu ngoại nên má hãy sống thật tốt thật khỏe mạnh để giúp con nuôi dạy cháu ngoại nhe má kính yêu của con. Má mãi là chổ vựa vững chắc con má nhe! Cám ơn má đã đến bên đời con, cho con cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến, cho con niềm tin yêu vào cuộc sống và đã cho con hiểu được giá trị của cuộc đời. Má ơi! Con yêu má lắm!<br />
<br />en linhttp://www.blogger.com/profile/02728711159090404183noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-1307886190460861533.post-84842016848260324002015-05-28T10:37:00.000+08:002015-05-28T10:37:13.100+08:00Bến bờ hanh phúc2015.05.27 / Dáng Thi Phưòng Lan / B<span style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.8500003814697px; line-height: 20.7900009155273px;">ế</span>n b<span style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.8500003814697px; line-height: 20.7900009155273px;">ờ</span> hanh ph<span style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.8500003814697px; line-height: 20.7900009155273px;">ú</span>c / VN<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjEO0kQJbAntNu9iBFBe750RfNh25R91F_HlPUHxSYPs3DMAuW6HbjSV0JsGDvstyqnyDyx_Zg_TYhJ_vWt4yJVnFHgu95fnwAHhUDioYuK3_PgQSUAZrtJw6U2aSgPceCQHNlCncJomdk/s1600/VN_Ben+bo+hanh+phuc+%25281%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjEO0kQJbAntNu9iBFBe750RfNh25R91F_HlPUHxSYPs3DMAuW6HbjSV0JsGDvstyqnyDyx_Zg_TYhJ_vWt4yJVnFHgu95fnwAHhUDioYuK3_PgQSUAZrtJw6U2aSgPceCQHNlCncJomdk/s640/VN_Ben+bo+hanh+phuc+%25281%2529.jpg" width="444" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiVINDrWW_TPd6Jg9u1KmT8O1HcdeZFY5CT63lDhgghqKc_8r8OBoKTdPapjbdqsJwKlnMwaY3QpejQvd6pBN1IB7RGU424DLw9QZ2EKWo00H1whxAUx4NOebwMRCyJRxNBkh3Y0pXi5h4/s1600/VN_Ben+bo+hanh+phuc+%25282%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiVINDrWW_TPd6Jg9u1KmT8O1HcdeZFY5CT63lDhgghqKc_8r8OBoKTdPapjbdqsJwKlnMwaY3QpejQvd6pBN1IB7RGU424DLw9QZ2EKWo00H1whxAUx4NOebwMRCyJRxNBkh3Y0pXi5h4/s640/VN_Ben+bo+hanh+phuc+%25282%2529.jpg" width="454" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi5E3VxUufHa5HF5cXmmzHaPYaFhD5Tmk8KSWh33hgcQf54z2glcz-FHxujZY6gRHBEnvKwuDfuSm5GxA4_k1_xXT7nDbpxQWP3VsMar_rzE-E-QcuRKCiVnwMG7haxPaSZD32ZbxOZ5yg/s1600/VN_Ben+bo+hanh+phuc+%25283%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi5E3VxUufHa5HF5cXmmzHaPYaFhD5Tmk8KSWh33hgcQf54z2glcz-FHxujZY6gRHBEnvKwuDfuSm5GxA4_k1_xXT7nDbpxQWP3VsMar_rzE-E-QcuRKCiVnwMG7haxPaSZD32ZbxOZ5yg/s640/VN_Ben+bo+hanh+phuc+%25283%2529.jpg" width="453" /></a></div>
<br />en linhttp://www.blogger.com/profile/02728711159090404183noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-1307886190460861533.post-57917084675728575072015-05-28T10:13:00.005+08:002015-05-28T10:18:47.893+08:00Dóng dới xuôi ngựỏc2015.05.27 / 韋氏雪 / Dóng dới xuôi ngựỏc / VN<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjD-DP21CiU07sTp4-KcDmBvvtJ8SHEI7yAFtvkmyZvZ5u2F8w4UtijoHT06SAbpS0x6PIPgRp72yq2LPcuD0oXuqa-lxMLjJGSSqAxYaR9vWMqq-8sarsJ1jDCimyfS3l917WZX6C0DHQ/s1600/VN_Dong+doi+xuoi+nguoc%25E9%259F%258B%25E6%25B0%258F%25E9%259B%25AA+%25281%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjD-DP21CiU07sTp4-KcDmBvvtJ8SHEI7yAFtvkmyZvZ5u2F8w4UtijoHT06SAbpS0x6PIPgRp72yq2LPcuD0oXuqa-lxMLjJGSSqAxYaR9vWMqq-8sarsJ1jDCimyfS3l917WZX6C0DHQ/s640/VN_Dong+doi+xuoi+nguoc%25E9%259F%258B%25E6%25B0%258F%25E9%259B%25AA+%25281%2529.jpg" width="454" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiIlU2l-KMNiExQIPAQ0a0waUHO5-uRGunTGfB_HCU1QcnF0Ly6-A4AeJkW809Ee6XANjDffh8_VFmcfzMi6kH0lAHW1EekvPtmFKvZiW2O6ZK5TbJYsDgRbO873JQUIPk_3wqMDg3fcBw/s1600/VN_Dong+doi+xuoi+nguoc%25E9%259F%258B%25E6%25B0%258F%25E9%259B%25AA+%25282%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiIlU2l-KMNiExQIPAQ0a0waUHO5-uRGunTGfB_HCU1QcnF0Ly6-A4AeJkW809Ee6XANjDffh8_VFmcfzMi6kH0lAHW1EekvPtmFKvZiW2O6ZK5TbJYsDgRbO873JQUIPk_3wqMDg3fcBw/s640/VN_Dong+doi+xuoi+nguoc%25E9%259F%258B%25E6%25B0%258F%25E9%259B%25AA+%25282%2529.jpg" width="456" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiD2yRopmEFmU5xcWVq1zOeKnJWCnRw5YVOgH5CHKJLS777WdMrb3dO3ZzWsTNsxs8PBxmv28kPYRIn64JdXr34CWdwgAgCNNySFkO9bExi5YKyBDm_5SrHuKEJIGCOyvo0F5Z1JwZxmZc/s1600/VN_Dong+doi+xuoi+nguoc%25E9%259F%258B%25E6%25B0%258F%25E9%259B%25AA+%25283%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiD2yRopmEFmU5xcWVq1zOeKnJWCnRw5YVOgH5CHKJLS777WdMrb3dO3ZzWsTNsxs8PBxmv28kPYRIn64JdXr34CWdwgAgCNNySFkO9bExi5YKyBDm_5SrHuKEJIGCOyvo0F5Z1JwZxmZc/s640/VN_Dong+doi+xuoi+nguoc%25E9%259F%258B%25E6%25B0%258F%25E9%259B%25AA+%25283%2529.jpg" width="462" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiq7qTZE60xsQrB6tnOyY4eChLG3M8JVzwFFXPb7pkBjneYnlBsw6eG7k_zHQZPWOPyIGtQ6p6OEA9SKpIHhbD80MyJsQrtIJ3EatoW1vOqFs6dTV2OQw5nRS6JhHxplwircUuPz3aE0C0/s1600/VN_Dong+doi+xuoi+nguoc%25E9%259F%258B%25E6%25B0%258F%25E9%259B%25AA+%25284%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiq7qTZE60xsQrB6tnOyY4eChLG3M8JVzwFFXPb7pkBjneYnlBsw6eG7k_zHQZPWOPyIGtQ6p6OEA9SKpIHhbD80MyJsQrtIJ3EatoW1vOqFs6dTV2OQw5nRS6JhHxplwircUuPz3aE0C0/s640/VN_Dong+doi+xuoi+nguoc%25E9%259F%258B%25E6%25B0%258F%25E9%259B%25AA+%25284%2529.jpg" width="450" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEihKP9q4SXU54pIG-QXhHuETvtxsaQcE2ZgJ4xdrg6p3F4-GDMhY-SeMNzcJhMhA-LL8uIbrGrUk0tKK8M6FeRiVBHulOEExp4lVqjh68-WouFISBP593RwjUkt6WdLajWGueoC-1BK5WI/s1600/VN_Dong+doi+xuoi+nguoc%25E9%259F%258B%25E6%25B0%258F%25E9%259B%25AA+%25285%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEihKP9q4SXU54pIG-QXhHuETvtxsaQcE2ZgJ4xdrg6p3F4-GDMhY-SeMNzcJhMhA-LL8uIbrGrUk0tKK8M6FeRiVBHulOEExp4lVqjh68-WouFISBP593RwjUkt6WdLajWGueoC-1BK5WI/s640/VN_Dong+doi+xuoi+nguoc%25E9%259F%258B%25E6%25B0%258F%25E9%259B%25AA+%25285%2529.jpg" width="458" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgYwRy-m0W1IpWaUpsK5kycf59t04wVJrPSi-brzLI385wMpVLUzzcWvcCUDKiuJxWYvr5wjjq9VHZUU8PguNtWZVNfX9HuQR4vGYvsK_Gy2jLYFLfWiZZLbk791FIR-wIiG16xsLdOaJo/s1600/VN_Dong+doi+xuoi+nguoc%25E9%259F%258B%25E6%25B0%258F%25E9%259B%25AA+%25286%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgYwRy-m0W1IpWaUpsK5kycf59t04wVJrPSi-brzLI385wMpVLUzzcWvcCUDKiuJxWYvr5wjjq9VHZUU8PguNtWZVNfX9HuQR4vGYvsK_Gy2jLYFLfWiZZLbk791FIR-wIiG16xsLdOaJo/s640/VN_Dong+doi+xuoi+nguoc%25E9%259F%258B%25E6%25B0%258F%25E9%259B%25AA+%25286%2529.jpg" width="442" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi4UQuS82iGBFYcRhOzxOVIIJH5QH5nWrbhEECYbaKMj9l8-76jWGo7bKpav3Gy6bc4MmKRicbVtJfiyZ9pjSovnoVvqBioDHN5_OtLll9EIUFwWafjSze4-S8AQdPDicOnq5pXlMzcLyw/s1600/VN_Dong+doi+xuoi+nguoc%25E9%259F%258B%25E6%25B0%258F%25E9%259B%25AA+%25287%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi4UQuS82iGBFYcRhOzxOVIIJH5QH5nWrbhEECYbaKMj9l8-76jWGo7bKpav3Gy6bc4MmKRicbVtJfiyZ9pjSovnoVvqBioDHN5_OtLll9EIUFwWafjSze4-S8AQdPDicOnq5pXlMzcLyw/s640/VN_Dong+doi+xuoi+nguoc%25E9%259F%258B%25E6%25B0%258F%25E9%259B%25AA+%25287%2529.jpg" width="460" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgl9YsJQumKvqxUFonsi6EYmMSDo8t_9ffNwdBNVNX_AdXfju9Ay-C_UNBJaKshLN_qLSP9aEfGaKmbMLlGkkAIYdE2gNg_MTT843Jwm35Jrpox_FMwNP_JGSgLshHf-uzAhar_tWaRd9A/s1600/VN_Dong+doi+xuoi+nguoc%25E9%259F%258B%25E6%25B0%258F%25E9%259B%25AA+%25288%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgl9YsJQumKvqxUFonsi6EYmMSDo8t_9ffNwdBNVNX_AdXfju9Ay-C_UNBJaKshLN_qLSP9aEfGaKmbMLlGkkAIYdE2gNg_MTT843Jwm35Jrpox_FMwNP_JGSgLshHf-uzAhar_tWaRd9A/s640/VN_Dong+doi+xuoi+nguoc%25E9%259F%258B%25E6%25B0%258F%25E9%259B%25AA+%25288%2529.jpg" width="456" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhhhHeFtPUBIVoc2h1iX9B_R6-oxGoF96UoZ8XriJgIrNQ_mAeKRe9gg8jT4JVVErbQs0fiY5o47kI08MeakFgIqZoJTw0Id_LmZZTZ9UIzYwQElGrloFimS5D2OxLMUpkr_Rb_p3gOPYo/s1600/VN_Dong+doi+xuoi+nguoc%25E9%259F%258B%25E6%25B0%258F%25E9%259B%25AA+%25289%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhhhHeFtPUBIVoc2h1iX9B_R6-oxGoF96UoZ8XriJgIrNQ_mAeKRe9gg8jT4JVVErbQs0fiY5o47kI08MeakFgIqZoJTw0Id_LmZZTZ9UIzYwQElGrloFimS5D2OxLMUpkr_Rb_p3gOPYo/s640/VN_Dong+doi+xuoi+nguoc%25E9%259F%258B%25E6%25B0%258F%25E9%259B%25AA+%25289%2529.jpg" width="454" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgaq3V3iKMmTmRWw6eAXf8oscXbyMx5i-j_1exlSrJJCSlAqb713cQeuv_Lw_rlMn4HoUhaGgw_s7AqPfOzYCk78tzyRzmym7VYfg0V5jnsYSYEPbiyqwYzbPKbBBgMevihHBdUEAdnia0/s1600/VN_Dong+doi+xuoi+nguoc%25E9%259F%258B%25E6%25B0%258F%25E9%259B%25AA+%252810%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgaq3V3iKMmTmRWw6eAXf8oscXbyMx5i-j_1exlSrJJCSlAqb713cQeuv_Lw_rlMn4HoUhaGgw_s7AqPfOzYCk78tzyRzmym7VYfg0V5jnsYSYEPbiyqwYzbPKbBBgMevihHBdUEAdnia0/s640/VN_Dong+doi+xuoi+nguoc%25E9%259F%258B%25E6%25B0%258F%25E9%259B%25AA+%252810%2529.jpg" width="436" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhbd4B0GLKIUDNVnzAorwgjJ6V7-463Wf-_lwISKcDlWnO5nBqPtYP0mM7RyDTZ2Dot71UFIsDg3QwvhHrSnbnXOl2LePqcWa4iLYIoEojv4LGXdR06NR7nQbDrrD3tX3xZzULpfyQDSjU/s1600/VN_Dong+doi+xuoi+nguoc%25E9%259F%258B%25E6%25B0%258F%25E9%259B%25AA+%252811%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhbd4B0GLKIUDNVnzAorwgjJ6V7-463Wf-_lwISKcDlWnO5nBqPtYP0mM7RyDTZ2Dot71UFIsDg3QwvhHrSnbnXOl2LePqcWa4iLYIoEojv4LGXdR06NR7nQbDrrD3tX3xZzULpfyQDSjU/s640/VN_Dong+doi+xuoi+nguoc%25E9%259F%258B%25E6%25B0%258F%25E9%259B%25AA+%252811%2529.jpg" width="460" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgLqRfuJjkZ6T0uPdFkwk4j7rJAvr-py2uPkHQRagnC7iaPMFr9HaV6zI0T1bsU2i7lcDI3XddDdPtp0iT9TZmd9ldCM4nXyqgYHgz1fdvVnCrHs1s65fK10zOQUFRAJiX7uT-9YJv8YPg/s1600/VN_Dong+doi+xuoi+nguoc%25E9%259F%258B%25E6%25B0%258F%25E9%259B%25AA+%252812%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgLqRfuJjkZ6T0uPdFkwk4j7rJAvr-py2uPkHQRagnC7iaPMFr9HaV6zI0T1bsU2i7lcDI3XddDdPtp0iT9TZmd9ldCM4nXyqgYHgz1fdvVnCrHs1s65fK10zOQUFRAJiX7uT-9YJv8YPg/s640/VN_Dong+doi+xuoi+nguoc%25E9%259F%258B%25E6%25B0%258F%25E9%259B%25AA+%252812%2529.jpg" width="558" /></a></div>
<br />en linhttp://www.blogger.com/profile/02728711159090404183noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-1307886190460861533.post-53909451403404951852015-05-27T21:57:00.005+08:002015-05-29T21:47:11.097+08:00Dáo ngoc mot giác mo2015.05.27 / 鄧氏芳川 / _Dao ngoc mot giac mo / VN<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgYt6uwcr8MCDNkqN-_19_uVORc5zOtWqJldSZxnj2v_ayD6k9p_CeKPwuvF8fVKQQEP-5H9-PmOmHPtv34C_LkXESuRhlmgd3UmUg8ViLV9SXPEUlE7BsboJJ2AN8dQYTOv5k_08YeOuw/s1600/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%25281%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgYt6uwcr8MCDNkqN-_19_uVORc5zOtWqJldSZxnj2v_ayD6k9p_CeKPwuvF8fVKQQEP-5H9-PmOmHPtv34C_LkXESuRhlmgd3UmUg8ViLV9SXPEUlE7BsboJJ2AN8dQYTOv5k_08YeOuw/s640/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%25281%2529.jpg" width="426" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiRBjDr-bVWk5h7BvABDveLHA0G2kzgbXDRXBGrI8Bg3_B7NJmeMdRBRP-uIsoZPIvV3vNSJrG8v7-nkR0PGC5Z6BUSA088IQ9zsd-d9WyD52wUGEaQFFTxRrO-X-QrI0eBntJ7jI7nj-o/s1600/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%25282%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiRBjDr-bVWk5h7BvABDveLHA0G2kzgbXDRXBGrI8Bg3_B7NJmeMdRBRP-uIsoZPIvV3vNSJrG8v7-nkR0PGC5Z6BUSA088IQ9zsd-d9WyD52wUGEaQFFTxRrO-X-QrI0eBntJ7jI7nj-o/s640/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%25282%2529.jpg" width="426" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhvcLgf1IsrCWjwtpttx_DUh_iitI3UY9EvJhpMyEigtjxmtfgsLDI7PFtV4akylB9HViGUvna-psKmyFY3MiP6xUHBO8SktcUEmYHs2POaMN8TQWEVrxBnxfq__aQ6_RpmSRMGoh4_HJQ/s1600/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%25283%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhvcLgf1IsrCWjwtpttx_DUh_iitI3UY9EvJhpMyEigtjxmtfgsLDI7PFtV4akylB9HViGUvna-psKmyFY3MiP6xUHBO8SktcUEmYHs2POaMN8TQWEVrxBnxfq__aQ6_RpmSRMGoh4_HJQ/s640/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%25283%2529.jpg" width="426" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiByh0u15ZCqc8Oq6ne_hd5rMROTu33gfASdH-Oj_6Ip6e32faWnKsfUpBZ6E79FC_65XYEL-fWTkSO0qIBMzznTbliyaJzsKaFuEq62vS4mzjhJU06oQ3l0r9_uLMa7-qwJI5p8VywshA/s1600/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%25284%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiByh0u15ZCqc8Oq6ne_hd5rMROTu33gfASdH-Oj_6Ip6e32faWnKsfUpBZ6E79FC_65XYEL-fWTkSO0qIBMzznTbliyaJzsKaFuEq62vS4mzjhJU06oQ3l0r9_uLMa7-qwJI5p8VywshA/s640/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%25284%2529.jpg" width="418" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgqZPDWD4wujTr8qYBdQRnOH-O6EGoD1Y6gyhJz175vcBjGXbsdZsdqBJRyesjLPTBETbFQ5ew1rTJfOq98L9QCvuyo6ZQeMmNKIIWZmSoaCHa1mc-uR-gkffW3_-Gap2GHYPmzfx2BMTs/s1600/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%25285%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgqZPDWD4wujTr8qYBdQRnOH-O6EGoD1Y6gyhJz175vcBjGXbsdZsdqBJRyesjLPTBETbFQ5ew1rTJfOq98L9QCvuyo6ZQeMmNKIIWZmSoaCHa1mc-uR-gkffW3_-Gap2GHYPmzfx2BMTs/s640/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%25285%2529.jpg" width="438" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEimjsesHTE3vjYKmjCEmF2jwTPuI_g-h4U919U8bSgMXd44IeBKuiHGKNai8eJimyVmau9GcdBd3qN7v7ASP9otEB-hYBncEPBaSY3D0azCDZ89crzrrOVpot9buomnHft5sLN0Ek-OoBc/s1600/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%25286%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEimjsesHTE3vjYKmjCEmF2jwTPuI_g-h4U919U8bSgMXd44IeBKuiHGKNai8eJimyVmau9GcdBd3qN7v7ASP9otEB-hYBncEPBaSY3D0azCDZ89crzrrOVpot9buomnHft5sLN0Ek-OoBc/s640/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%25286%2529.jpg" width="430" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi7ZnxzjL_oEgHcIeyer4A9lSjEz8gbgS4ko9YqU_zVrH9jv_WI6Po82_79e8ns50VjZqi4uC_h2VpZ-KIfaGOcLsFXZR10M0YJjghisYoOlmmQTWmvWWrFETkLHT39emNDL4v9EZLRdQo/s1600/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%25287%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi7ZnxzjL_oEgHcIeyer4A9lSjEz8gbgS4ko9YqU_zVrH9jv_WI6Po82_79e8ns50VjZqi4uC_h2VpZ-KIfaGOcLsFXZR10M0YJjghisYoOlmmQTWmvWWrFETkLHT39emNDL4v9EZLRdQo/s640/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%25287%2529.jpg" width="432" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgvEJSB23g9xfrWHCxReOBQEnALbhBirnos2Hy8FPt0VxII3Ww8eXQWXMyLBOri7LpV1YPSml1I842CEqjoeBHrexvEnQEdof3CIzmmfoIYA-QVmubRGmdL5Yv9fqi5prNQBqRASUgp_S8/s1600/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%25288%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgvEJSB23g9xfrWHCxReOBQEnALbhBirnos2Hy8FPt0VxII3Ww8eXQWXMyLBOri7LpV1YPSml1I842CEqjoeBHrexvEnQEdof3CIzmmfoIYA-QVmubRGmdL5Yv9fqi5prNQBqRASUgp_S8/s640/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%25288%2529.jpg" width="442" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh9bX3TECKWhPElcBXvXAqTX-fyMd6ez9-SjEJr1gqzVQ6fJ1KFIiqCpiwy6zV554nPJ9IJibJVProNPZoH0qGO-sWA9A7qaIxKx3FChEjdCJe67MnoS8X2Wd5V4GoJ-iU610csVOc_Yas/s1600/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%25289%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh9bX3TECKWhPElcBXvXAqTX-fyMd6ez9-SjEJr1gqzVQ6fJ1KFIiqCpiwy6zV554nPJ9IJibJVProNPZoH0qGO-sWA9A7qaIxKx3FChEjdCJe67MnoS8X2Wd5V4GoJ-iU610csVOc_Yas/s640/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%25289%2529.jpg" width="426" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjxuC6We4IzbLhnwF-YrpjgRnonlEPrm8yF4T_phWC1f98JnNTYgMUo5L6v2dTqMxHgunWLG3oUkA10eqK63tU8kpxgjerdRFKqqqrVChrHEfXHQiMqHq0CMwMPz1VOXacj-WiBMJMjufo/s1600/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%252810%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjxuC6We4IzbLhnwF-YrpjgRnonlEPrm8yF4T_phWC1f98JnNTYgMUo5L6v2dTqMxHgunWLG3oUkA10eqK63tU8kpxgjerdRFKqqqrVChrHEfXHQiMqHq0CMwMPz1VOXacj-WiBMJMjufo/s640/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%252810%2529.jpg" width="420" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi1pBTToqjKTgtFd4B2cvo8Zky-g8zaMLjiaEYsMQoczhUXWu6k2lB_vLCL-AwPUyiqyhBdZfklGlvvzpPMGfZuBPks9JwLqKgHtywZbpr9Wp0ZTGNWTrEZHBGNWDtUPmWEbUrt_onLVdA/s1600/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%252811%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi1pBTToqjKTgtFd4B2cvo8Zky-g8zaMLjiaEYsMQoczhUXWu6k2lB_vLCL-AwPUyiqyhBdZfklGlvvzpPMGfZuBPks9JwLqKgHtywZbpr9Wp0ZTGNWTrEZHBGNWDtUPmWEbUrt_onLVdA/s640/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%252811%2529.jpg" width="434" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi7ozYsuNfYqnGhGRd_deyg0L4dIYPxzwecf9nVoploxqUxpqi0tCAbgrp5fZdbJpPeVPy0HNIXT_kJRijebbh8sQ7EWMjsExgGZcBw4qYbXzMw5tSRGOX7Bj2yLxkKNvZBxZeTSBqNeDc/s1600/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%252812%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi7ozYsuNfYqnGhGRd_deyg0L4dIYPxzwecf9nVoploxqUxpqi0tCAbgrp5fZdbJpPeVPy0HNIXT_kJRijebbh8sQ7EWMjsExgGZcBw4qYbXzMw5tSRGOX7Bj2yLxkKNvZBxZeTSBqNeDc/s640/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%252812%2529.jpg" width="426" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjTTauvTXhLUjhneD2A26ZB4iFgMZgR5lHyfCzQFcvdzlqV1wJu7BmnuD1Oxd5LkUj-5Dek5NhgOH7rlJYGPGefD2jMxd02KiGuhqogW8VF8PHp7pQBRqVA1987CZpj9lms0sRzIfHQa9w/s1600/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%252813%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjTTauvTXhLUjhneD2A26ZB4iFgMZgR5lHyfCzQFcvdzlqV1wJu7BmnuD1Oxd5LkUj-5Dek5NhgOH7rlJYGPGefD2jMxd02KiGuhqogW8VF8PHp7pQBRqVA1987CZpj9lms0sRzIfHQa9w/s640/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%252813%2529.jpg" width="424" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhrYS4JlJ-mq-50jU8ezjKaD6lVlZci5FhobqMtvfjJWZIoswvdDAyY-pVdOy1aaT3yNYLpUIWOJZQY1ImbUaZv94taDL3SUOwICqSMw6iIGIqSAMuW7czE6v4EBmNnT9y83awvF4PC4_g/s1600/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%252814%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhrYS4JlJ-mq-50jU8ezjKaD6lVlZci5FhobqMtvfjJWZIoswvdDAyY-pVdOy1aaT3yNYLpUIWOJZQY1ImbUaZv94taDL3SUOwICqSMw6iIGIqSAMuW7czE6v4EBmNnT9y83awvF4PC4_g/s640/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%252814%2529.jpg" width="434" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj3vwLOxybaBUdTk2Vje-gLUUn5ML3ZSGsy9GMKiIzYZpjyMzQ6_GIQy8IW44fwCl-JB0UzYRxu-G9gFiO2XacegsMcxNCVv8of1cZDTVtDDcbJPTnSnwjnUWWCaPpcQuYd8NqfEtzuFQ4/s1600/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%252815%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj3vwLOxybaBUdTk2Vje-gLUUn5ML3ZSGsy9GMKiIzYZpjyMzQ6_GIQy8IW44fwCl-JB0UzYRxu-G9gFiO2XacegsMcxNCVv8of1cZDTVtDDcbJPTnSnwjnUWWCaPpcQuYd8NqfEtzuFQ4/s640/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%252815%2529.jpg" width="424" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhcTYZkZzN4DXI0PpjC20uqcsWvblckkRCLCFK3prmr3lMqAYY_s-2VypsW-3mPgv8_X7c6TtjQKKFS814SvxZkb4sCo7bKxgmttVs7boiBqOywVBS-Sel6KVAxfgbPqEDDOsQ9vK-7foE/s1600/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%252816%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhcTYZkZzN4DXI0PpjC20uqcsWvblckkRCLCFK3prmr3lMqAYY_s-2VypsW-3mPgv8_X7c6TtjQKKFS814SvxZkb4sCo7bKxgmttVs7boiBqOywVBS-Sel6KVAxfgbPqEDDOsQ9vK-7foE/s640/VN_Dao+ngoc+mot+giac+mo%25E9%2584%25A7%25E6%25B0%258F%25E8%258A%25B3%25E8%2598%25AD+%252816%2529.jpg" width="460" /></a></div>
<br />en linhttp://www.blogger.com/profile/02728711159090404183noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-1307886190460861533.post-85846493954453738302015-05-27T09:00:00.001+08:002015-05-27T09:00:17.532+08:00Tập thơ:Trĩu nặng ân tình2015/5/27 / Nguyễn thị Đào / Tập thơ:Trĩu nặng ân tình / Tiếng Việt / Không<span class="Apple-tab-span" style="white-space: pre;"> </span><br />
<br />
Đài Loan nơi tôi đến<br />
Từ khi tôi đến nơi này<br />
Bạn ơi tôi được đổi thay môi trường<br />
Tôi còn học được tấm gương<br />
Tác phong nhanh nhẹn khẩn trương người Đài<br />
Nay còn tôi lớn thành tài<br />
Tôi còn có cả Việt -Đài hai quê<br />
Bạn hỏi sao mãi không về?<br />
Tôi yêu đất Đảo say mê lòng người<br />
Yêu hòn đảo nhỏ xinh tươi<br />
Nhớ nhà chủ tốt mén người làm công<br />
Bạn còn thắc mắc gì không?<br />
Ở đây có cục lao công<br />
Quan tâm lao động làm công nước ngoài<br />
Nhớ đoàn từ thiện người Đài<br />
Theo tôi vào giấc mộng dài trong mơ<br />
Sức khỏe khám đúng kì gìơ<br />
Thủ tục nhanh gọn chẳng chờ đợi lâu<br />
Bác sĩ mỗi người mỗi khâu<br />
Hướng dẫn chỉ bảo từng câu rõ ràng<br />
Yêu sao những tấm lòng vàng<br />
Nhớ tà áo trắng ấm ran tình người<br />
Trên môi luôn nở nụ cười<br />
Đón đưa bao lượt đoàn người vào ra<br />
Từ bệnh viện đến nhà ga<br />
Phố phường xanh sạch rất là vệ sinh<br />
Lầu cao san sát công trình<br />
Tối đến đèn điện lung linh sao trời<br />
Mai về nước Việt bạn ơi!<br />
Đài loạn kỉ niệm một thời không quên.<br />
********************<br />
ĐẢO XA NHỚ BÁC<br />
Tháng 5-19 hôm nay<br />
Nhi đồng nước Việt hát ca cả ngày<br />
Quốc kì cờ đỏ tung bay<br />
Hàng cây vẫy gọi tháng ngày Bác xa<br />
Nơi nào xưa Bác đi qua<br />
Hai hàng cây mọc mượt mà màu xanh<br />
Trẻ thơ ngoan ngoãn học hành<br />
Bác lo gây dựng mầm xanh cho đời<br />
Gìơ không còn Bác, Bác ơi!<br />
Công ơn của Bác đời đời khắc sâu<br />
Bác đi cháu sáu tuổi đầu<br />
Ngày ngày lòng cháu âu sầu tiếc thương<br />
Bác Hồ là một tấm gương<br />
Bác là đuốc sáng soi đường cháu con<br />
Bác ơi nay Bác chẳng còn<br />
Lời khuyên để lại cháu Con Lạc Hồng<br />
Phụ nữ nước Việt thần đồng<br />
Giặc nghèo quét sạch quyết không chịu lùi<br />
Ngày nào giặc đói rút rui<br />
Gia đình sum họp niềm vui tràn đầy<br />
Năm tháng làm việc nơi đây<br />
Mai về góp sức dựng xây nước nhà<br />
Bác ơi ngày đó không xa<br />
Tháng 1 ấy ngày 23(2016-1-23)<br />
Nhiệm vụ của cháu cũng là làm xong<br />
Thế là thỏa nỗi ước mong<br />
Hợp đồng kết thúc thỏa lòng chủ tôi(Chủ-thợ)<br />
Bác ơi thắng lợi to rồi<br />
Con tàu đại chiến đang xuôi về dòng<br />
Biển xanh trời bật nắng hồng<br />
Thành công rực rỡ nức lòng người Cha<br />
Quá vui cháu bật khóc òa<br />
Bao năm quê mẹ cách xa bao ngày<br />
Bác ơi 12 năm nay<br />
Tổ Quốc hơn bốn ngàn ngày cách xa<br />
Trở về gặp lại Cha già<br />
Người Cha nước Việt sao mà kính yêu<br />
Bác ơi xa Bác bao nhiêu<br />
Cháu luôn ghi nhớ những lời Bác khuyên<br />
Đến đây nước bạn kiếm tiền<br />
Thêm bạn thêm cả mẹ hiền đảo xa<br />
Tình bạn đoàn kết hài hòa<br />
Tình người đất Đảo thật thà bao dung<br />
Trở về lòng mãi nhớ nhung<br />
Tình người cảnh đẹp vĩ hùng Đài Loan<br />
Nhiệm vụ làm xong hoàn toàn<br />
Chia tay gia chủ Đài loạn về nhà<br />
Còn niềm vui nữa Bác à!<br />
Thưa Bác mùa thi năm qua (cục lao công thành phố Đài Bắc tổ chức)<br />
Cháu cũng là một bông hoa nước mình<br />
Mang về đất nước chữ vinh<br />
Góp phần tô đẹp đội hình Việt Nam<br />
Đài Loan 19-5-2016<br />
**********★★★**********<br />
KHUYÊN CON<br />
Con ơi có chí thì nên<br />
Nhớ lời mẹ dặn đừng quên câu này<br />
Ba năm là hơn ngàn ngày<br />
Quyết định còn đến nơi này làm công<br />
Mới lạ ngôn ngữ chưa thông<br />
Khó khăn khắc phục chứ không ra ngoài<br />
Khổ luyện mai ngày thành tài<br />
Diềng năng ông chủ người Đài khác yêu<br />
Quyết chí ắt phải thành công<br />
Chưa thông hỏi lại chứ không quản gì<br />
Chỉ cần nhẫn nại kiên trì<br />
Sức khỏe sẵn có việc gì chẳng qua<br />
Làm trai tuổi trẻ xông pha<br />
Kiếm tiền giúp đỡ mẹ cha chính mình<br />
Cứ coi một cuộc hành trình<br />
Con người hoàn thiện thông mình rất nhiều<br />
Đi xa Tổ Quốc thân yêu<br />
Đến đất nước bạn học nhiều điều hay<br />
Khó khăn vất vả hôm nay<br />
Thành công mẹ đợi một ngày không xa<br />
Con ơi cố gắng còn nha!<br />
Người thân đang ở quê nhà đợi mong<br />
Hợp đồng quyết phải làm xong<br />
Thỏa lòng cha đợi mẹ mong đêm ngày<br />
Mai về cuộc sống đổi thay<br />
Đó là thành quả tháng ngày xa quê.<br />
Mẹ dặn con trai Thân thanh tùng(đang làm việc tại đài Trung) trước khi mẹ về nước.<br />
&&&&&&*********&&&&&&&<br />
LÒNG MẸ<br />
Con ơi có mẹ xuân này<br />
Xuân sau mẹ phải chia tay còn rồi<br />
Thương con lòng mẹ bồi hồi<br />
Đêm đêm còn ngủ đơn côi một mình<br />
Mẹ về sum họp gia đình<br />
Lòng còn trĩu nặng ân tình toàn gia<br />
Xin lỗi nội ngoại ông bà<br />
Có chi không phải thứ tha ngàn lần<br />
Lúa gạo có thể đong cân<br />
Đong cân sao nổi đại ân gia đình<br />
Mẹ yêu hòn đảo đẹp xinh.<br />
Yêu con làm việc hết mình vì con.<br />
Mai này nhiệm vụ làm tròn<br />
Thế rồi mẹ phải xa còn một ngày<br />
12 năm ở nơi này<br />
Bao nhiêu kỉ niệm in dày bước chân<br />
Ngày ngày làm việc chuyên cần<br />
Tạ ơn đại đức, đại ơn gia đình.<br />
Mẹ chào hòn đảo đẹp xinh.<br />
Kết thúc một cuộc hành trình mẹ qua<br />
Mẹ về nước Việt còn nha<br />
Lớn rồi thay mẹ giúp bà chăm ông<br />
Con ơi 12 mùa đông<br />
Có mẹ ngon chọn giấc nồng tuổi thơ<br />
Sau này mẹ chẳng còn cơ<br />
Thăm con mẹ đến giấc mơ mỗi ngày<br />
Con nhớ học hành hăng say<br />
Thay quà tặng mẹ những ngày cách xa<br />
Trước khi mẹ trở về nhà<br />
Mẹ mua chiếc nhẫn làm quà tặng con<br />
Gìơ này còn đã ngủ ngon<br />
Việt Nam nước mẹ đang giòn pháo hoa<br />
Chúc cho Đài-Việt chan hòa niềm vui<br />
Mùa xuân kểt trái ngọt bùi<br />
Xuân về đEm lại niềm vui mọi nhà<br />
Năm mới mẹ chúc toàn gia<br />
Mạnh,Hạnh,Thịnh,Đạt nhà nhà vui xuân.<br />
Kỉ niệm không quên.Mùa xuân cuối cùng nơi đất Đảo.Tình cảm sâu nặng của Mẹ(tác giả)đối với cậu bé con đã từng chăm sóc suốt 12năm làm việc.<br />
Đài Loan đêm giao thừa 2016(18-2)<br />
★★★★★★★★★★★★<br />
nơi đất Đảo.tình cảm của Mẹ(tác g9 <br />
<br />en linhttp://www.blogger.com/profile/02728711159090404183noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-1307886190460861533.post-51202497492543581072015-05-27T08:57:00.001+08:002015-05-27T08:57:27.372+08:00HÃY BƯỚC ĐI VÀ TRẢI NGHIỆM2015/5/26 下午 / 范范 / HÃY BƯỚC ĐI VÀ TRẢI NGHIỆM / Tiếng Việt / Không<span class="Apple-tab-span" style="white-space: pre;"> </span><br />
<br />
Đã bao giờ bạn từng nghĩ đến một lúc nào đó những suy nghĩ , những quan niệm về cuộc sống của bạn sẽ thay đổi không . Tôi – một cô bé , à không hai mươi tư tuổi thì nên gọi là cô gái cũng đã từng vạch ra cho mình một hướng đi , tôi nghĩ mọi thứ đã an bài và mặc định cuộc sống của mình như thế .Nhưng rồi mọi thứ đã thay đổi , thay đổi kể từ khi tôi bước chân đến Đài Loan, nơi đây tôi đã học được nhiều điều, tôi hiểu rằng : cuộc sống không chỉ dừng lại ở những gì tôi nghĩ mà còn rộng hơn nhiều ở những gì tôi thấy.<br />
Khi tôi viết ra những dòng cũng là lúc tôi sống ở Đài Loan được hơn một năm . Với tôi quyết định xa gia đình đi làm việc tại nước ngoài ban đầu quả thật rất khó khăn vì tôi dù sao tôi cũng chỉ mới tốt nghiệp Đại học hơn nữa tôi cũng chưa va chạm nhiều với cuộc sống ngoài xã hội. Nhưng giờ đây tôi có thể tự tin nói rằng đó là quyết định hoàn toàn đúng đắn . Cuộc sống tự lập nơi đất khách đã cho tôi nhiều trải nghiệm vô cùng quý giá . Ngay lúc này đây tôi muốn kể , muốn chia sẻ với các bạn về những gì tôi thấy và cảm nhận được tại hòn đảo ngọc xinh đẹp này .<br />
Điều đầu tiên tôi phải khẳng định với các bạn rằng Đài Loan là một nước nhỏ , nhỏ theo đúng nghĩa đen , nếu so về diện tích thì Đài Loan chỉ bằng khoảng một phần mười Việt Nam . Thế nhưng trái ngược với sự nhỏ bé về diện tích là sự to lớn của nền kinh tế. Vươn lên trở thành con Rồng Châu Á mỗi năm Đài Loan thu hút hàng trăm ngàn lao động nước ngoài đến làm việc , trong đó có Việt Nam . Là người làm việc trong lĩnh vực xuất khẩu lao động nên tôi phần nào biết được nhu cầu tuyển dụng lao động nước ngoài của Đài Loan ngày một tăng cao.Tuy nhiên tôi hoàn toàn không phải là một nhà kinh tế vậy nên tôi không thể phân tích cho các bạn về nên kinh tế Đài Loan , càng không thể dự đoán hay chắc chắc về xu hướng phát triển của nước này ,nhưng trên lĩnh vực chuyên môn có thể nói việc tuyển dụng lao động nước ngoài của Đài Loan đã giúp cải thiện cuộc sống của rất nhiều người , đặc biệt trong đó có Việt Nam .<br />
Nói mãi về kinh tế chắc các bạn nghe cũng thấy nhàm chán rồi đúng không , để tôi kể cho các bạn nghe về ấn tượng đầu tiên của tôi khi đến Đài Loan nhé . Chỉ một từ để diễn đạt thôi , đó là “ Tiện” . Tiện như thế nào à? Ừmm.. , đã bao giờ bạn chỉ cần đến một nơi mà có thể sử dụng mọi dịch vụ không : mua sắm , ăn uống , ATM ,bưu chính, thanh toán hóa đơn , hay thậm chí là ngồi giải lao nhâm nhi chút cà phê....Thế mà ở Đài Loan những của hàng tiện ích đa chức năng như vậy có ở khắp mọi nơi ,sẵn sàng đáp ứng những nhu cầu cơ bản của con người trong cuộc sống, bất kỳ ai cũng có thể tận hưởng những dịch vụ đó , nhanh chóng và không mất nhiều thời gian . Không những vậy những của hàng tiện ích còn phục vụ khách hàng 24/24 vậy nên bạn không bao giờ phải lo lắng về vấn đề thời gian . Quá tuyệt với phải không? Có thể những cửa hàng tiện ích như vậy đã có mặt ở rất nhiều nước trên thế giới nhưng đối với một đứa mà lần đầu tiên bước chân ra nước ngoài như tôi thì đây quả là một tiện ích tuyệt vời .<br />
Nhưng sự tiện ích vẫn chưa dừng lại ở đó mà còn ở nhiều lĩnh vực khác nữa. Trong đó không thể không nói đến lĩnh vực giao thông. Có nhiều sự lựa chọn trong việc đi lại tại Đài Loan , ngoài việc sử dụng phương tiện cá nhân bạn có nhiều cơ hội lựa chọn những phương tiện công cộng như xe buýt , tàu hỏa hay hiện đại hơn là tàu điện ngầm ,tàu siêu tốc . Vốn là một người thích du lịch nhưng do ở Việt Nam còn nhiều khó khăn hạn chế trong việc đi lại nên khi đến Đài Loan tôi đã tận dụng hết sức những khoảng thời gian rảnh rỗi của mình để đi tham quan, khám phá các địa điểm nổi tiếng. Nếu nói ở một khía cạnh bác học hơn theo như lời của thầy giáo tôi thì sự phát triển về giao thông là tiền đề cho sự lớn mạnh về kinh tế . Tôi nghĩ đây cũng là một nhân tố quan trọng góp phần không nhỏ vào sự phát triển của kinh tế của Đài Loan .<br />
Nói đến một đất nước thì không thể không nói đến nhân tố con người .Những gì tôi cảm nhận được về con người Đài Loan là họ chăm chỉ , thân thiện và rất nhiệt tình . Dù bạn là ai , bạn đến từ đâu thì điều đó cũng không hề quan trọng , đến Đài Loan bạn đều được chào đón như nhau. Như đã nói ở trên , tôi làm việc trong một công ty về môi giới lao động , môi trường làm việc đã tạo cơ hội cho tôi tiếp xúc với khá nhiều người Đài Loan , tôi quan sát cách những người xung quanh tôi làm việc . Họ làm việc nghiêm túc hăng say và luôn luôn trong trạng thái sẵn sàng phục vụ khách hàng . Với một đứa mà ngày trước chỉ có đi học thôi mà cũng cứ la cà khi sớm khi muộn như tôi thì phải mất một khoảng thời gian kha khá để tôi có thể bắt nhịp với công việc nơi đây. Rồi bỗng một ngày tôi phát hiện ra không biết mình đã trở thành người sinh hoạt có nề nếp từ lúc nào nữa . Mẹ tôi biết được điều này chắc sẽ cảm động rơi nước mắt mất . Ngoài ra , một trong những yếu tố quan trọng để tôi có thể đưa ra thêm nhận xét về người Đài Loan đó là thông qua giao tiếp , người Đài Loan rất lịch sự trong giao tiếp , họ không ngần ngại nở một nụ cười và nói lời cảm ơn với bất kỳ ai khi được giúp đỡ và thậm chí ngay cả khi chưa được giúp đỡ . Có lẽ chính vì phong cách phục vụ lịch sự, nhiệt tình và chuyên nghiệp như vậy nên ngành dịch vụ tại Đài Loan phát triển hơn bao giờ hết , tuy không thể phủ nhận những bất cập còn tồn tại nhưng tôi tin với những gì mà Đài Loan đang cố gắng đạt được vẫn đáng để chúng ta phải học tập.<br />
Trong guồng quay của công việc chắc hẳn nhiều bạn sẽ nghĩ người Đài Loan chắc chỉ biết đến công việc . Nếu nghĩ vậy thì bạn đã hoàn toàn sai rồi , người Đài Loan làm việc hết mình nhưng vui chơi cũng hết mình . Giống như người Việt Nam , người Đài Loan thường cùng bạn bè , gia đình tụ tập ăn uống , hoặc du lịch vào những dịp cuối tuần hoặc nghỉ lễ . Du lịch Đài Loan vô cùng phong phú , là một đất nước bốn mặt giáp biển nên du lịch biển là một trong những thế mạnh của Đài Loan . Còn gì thú vị hơn việc dạo chơi , tắm nắng dưới bờ biển dài và thưởng thức những món hải sản nóng hổi tươi ngon . Nếu du lịch biển là lựa chọn của mùa hè thì mùa đông bạn có thể chọn đi leo núi , hoặc đến thăm quan các nông trường , là người thích vận động thì chắc chắn bạn sẽ không thể bỏ qua bộ môn đạp xe . Đài Loan có nhiều địa điểm dành cho người đi xe đạp, vừa vận động , vừa ngắm cảnh và hít thở bầu không khí trong lành .Hay đến mùa xuân bạn có thể cùng hoa gia đình đi ngắm hoa Anh Đào ,trong tiết trời xuân se lạnh , gió nhè nhẹ, màu hoa đỏ thắm cả một góc trời chắc chắn sẽ khiến cho bạn sẽ cảm thấy lòng mình rạo rực , vui tươi hơn nhiều đấy.<br />
Với tôi cuộc sống tại Đài Loan giống như một bức tranh đa màu sắc , và trong bức tranh đó tôi xin được dành một phần nhỏ để khắc họa những nét vẽ về những người con xa xứ đến làm dâu tại Đài Loan .Đến đây chắc các bạn đã biết tôi muốn nói về ai rồi phải không? Vâng , họ chính là những cô dâu Việt Nam - Những người đã góp một phần màu mắc không nhỏ bức tranh lớn đó . Trước khi quyết định gửi bài viết này đến Cục di dân tôi có đọc qua một số bài viết được gửi đến trước đó của nhiều tác giả khác nhau . Thật bất ngờ khi tôi thấy tác giả của những câu chuyện được gửi đến đây phần lớn họ là những di dân đến Đài Loan theo dạng kết hôn , thời gian sống tại đây cũng khá dài. Tuy nhiều bài viết còn mắc lỗi chính tả nhưng tôi cảm nhận được sự chân thật trong từng câu chữ ,mỗi bài viết lại là một câu chuyện, có lẽ tôi còn quá trẻ để có thể hiểu hết những thăng trầm trong cuộc đời họ . Mỗi người đến Đài Loan vì những lý do khác nhau nhưng tôi tin mong ước trong họ đều giống nhau , muốn một cuộc sống tốt đẹp hơn , đầy đủ và hạnh phúc hơn. Nhưng đời người đôi khi giống như một canh bạc , có người may mắn gặp được người yêu thương mình và sống hạnh phúc nhưng cũng có những người kém may mắn hơn cuộc sống gặp phải muôn vàn những khó khăn . Tuy nhiên dù trong hoàn cảnh nào thì tính chịu thương chịu khó của phụ nữ Việt Nam có lẽ chưa bao giờ mất đi , ngay cả khi họ đang đứng trên mảnh đất không phải là nơi chôn rau cắt rốn của mình thì tinh thần đó vẫn ngày càng nhân lên . Sự bất đồng về ngôn ngữ vốn là rào cản lớ n nhất khiến những cô dâu Việt khó có thể hòa nhập với cuộc sống nơi đây , thế nhưng điều đó không làm gục gã ý chí muốn thay đổi số phận của họ . Họ ngày đêm mầy mò cố gắng phát âm luyên nói từng con chữ để có thể giao tiếp trôi chảy hơn , thậm chí có người còn học cả cách viết . Tôi đã gặp không ít những cô dâu với xuất phát điểm là một người hoàn toàn không hiểu gì về tiếng Trung nhưng giờ đây đã trở thành những phiên dịch thành thục. Họ là cầu nối giao tiếp giúp cho rất những lao động Việt Nam còn bỡ ngỡ khi mới bước chân đến Đài Loan làm việc , còn chưa hiểu gì về tiếng tăm. Và còn có những con người ngày đêm chăm chỉ làm việc để rồi từ một bàn tay trắng nhưng họ đã gây dựng được rất nhiều thành công khiến ngay cả những người bản địa cũng phải nể mình khâm phục . Tôi tin tất cả nguồn sức mạnh đó trong họ đều bắt nguồn từ tình yêu , từ tinh thần quyết tâm vượt lên số phận . Từ sâu trong đáy lòng mình , dù sớm hay muộn nhưng tôi mong những người phụ nữ đó đều có được kết quả là một cuộc sống thật hạnh phúc .<br />
Quả thật tương lai luôn ẩn chứa những điều bất ngờ. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có đủ cam đảm để bước xa hơn khỏi vòng tay gia đình. Vậy mà tôi đã làm được rồi đó , tôi đã tự bước đi và tự mình khám phá .Tôi nghĩ đó là cách để con người ta trưởng thành và mạnh mẽ hơn .Hành trình tìm hiểu và khám phá của của con người về thế giới luôn là bất tận. Cảm ơn Đài Loan đã nuôi nấng cho những ước mơ của tôi được đi xa hơn . Sau này khi đã nhiều năm trôi qua , tôi tin khi nhìn lại quãng đường mình đã đi tôi sẽ không cảm thấy hối tiếc hay ân hận vì đã sống hết mình cho quãng thời gian đẹp nhất và trong đó Đài Loan sẽ mãi là miền ký ức khó quên nhất.<br />
<br />en linhttp://www.blogger.com/profile/02728711159090404183noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-1307886190460861533.post-76492678245621808272015-05-27T08:54:00.003+08:002015-05-27T08:54:57.639+08:00Du học sinh2015/5/26 / Hoàng Ân / Du học sinh / Tiếng Việt / Không<span class="Apple-tab-span" style="white-space: pre;"> </span><br />
<br />
Lí do tôi đến Đài Loan có vẻ vì 1 chữ DUYÊN. Đơn giản là vì ngoài chữ đó ra, tôi không tìm được 1 lời giải thích khoa học nào khác thay thế cả. Bạn biết đấy: sẽ có nhiều người bước qua cuộc đời ta nhưng chỉ số ít họ ở lại, ta cũng không trách vì đời vốn dĩ có hợp thì phải có tan. Có duyên thì gặp nhau, hết duyên rồi thì mỗi người 1 nơi. Tôi nghĩ cũng chính vì cái duyên ấy mà khiến tôi gặp được những người bạn Đài Loan – cuộc gặp gỡ đã thay đổi cuộc đời tôi, để tôi phải trầm tư và khao khát được đến thăm xứ sở của họ. Đây là câu chuyện của tôi – 1 đứa du học sinh Việt Nam ở Đài Loan.<br />
Mọi chuyện bắt đầu vào cuối năm 2013. Lúc đó tôi còn đang là 1 đứa sinh viên năm 3, Maejo - một trường ở Thái liên kết với trường tôi tổ chức lễ hội kỉ niệm 80 năm ngày thành lập nên họ muốn mời sinh viên trường tôi sang Thái, cụ thể là Chiangmai, để biểu diễn cũng như giao lưu văn hóa. Mọi chi phí từ vé máy bay, chỗ ở, ăn uống, họ lo hết; chúng tôi chỉ việc qua đó biểu diễn trong 10 ngày rồi về. Dĩ nhiên là có rất nhiều sinh viên đến phỏng vấn đăng kí vụ đó, tôi cũng không ngoại lệ. Ai lại không thích đi du lịch miễn phí chứ, đặc biệt là người Việt Nam? Có 2 vòng phỏng vấn tất cả và phải trình diễn trước ban giám khảo. Năng khiếu ca hát của tôi rất tệ nhưng tôi có khả năng rap bằng tiếng Anh. Thời điểm đó là lúc bộ phim Fast and Furious 6 đang rất hot nên tôi copy giai điệu vào điện thoại và rap cho ban giám khảo nghe. Mục tiêu ban đầu là tìm người có khả năng về dân ca, dân vũ,… những thứ tôi hoàn toàn mù tịch nhưng việc đọc rap khiến tôi khác biệt so với những thí sinh khác. Kết quả là tôi được nhận. Phía Maejo cho tối đa 10 vé, 5 vé đã bị các thầy giành đi hết, chỉ còn 5 vé cho bọn tôi. Lúc đầu thì bọn tôi cũng chả quan tâm vì miễn mình được đi là tốt rồi nhưng đến khi qua Thái thì mọi chuyện đổi khác. Có 4 đoàn sinh viên quốc tế đến biểu diễn ở trường Maejo, ngoài Việt Nam ra thì có Trung Quốc, Đài Loan và Philippine. Một lẫn nữa thì ngoài Việt Nam ra, 3 đoàn còn lại chỉ có 1 giáo viên đi cùng, còn lại là 9 sinh viên biểu diễn. Đội hình họ đông hơn, được đầu tư bài bản hơn và giáo viên của họ cũng rất quan tâm đến sinh viên. Mặt khác, 5 ông thầy đi cùng bọn tôi thì chả thèm đoái hoài tới chúng tôi, họ chỉ lo đi du lịch, nhậu nhẹt. Tiết mục của bọn tôi là gì họ cũng không biết, mặc cho chúng tôi tự sinh tự diệt. Năm đứa sinh viên phải nương tựa lẫn nhau, lạc lõng nơi đất khách quê người, không người hướng dẫn. Xã hội hay bảo là tại sao sinh viên, học sinh không còn tôn trọng giáo viên mà không thấy ai nói đến việc giáo viên cư xử không đáng được tôn trọng. Thế rồi vận may cũng run rủi cho chúng tôi gặp được họ - phái đoàn sinh viên từ Đài Loan. Ông thầy đi cùng họ tên là Allen. Cách ông đối xử với 5 đứa bọn tôi khiến tôi cảm động. Ông dẫn bọn tôi đi khắp nơi ở Chiangmai, còn nhắn sinh viên của ông là phải trông chừng không để bọn tôi bị lạc. Một con bạn của tôi ham vui quên giờ tập kết, ông liền cùng sinh viên đi tìm. Đến đêm cuối trước khi về nước, ông còn mua lồng đèn giấy rồi cùng chúng tôi thả lên bầu trời. Ông nói là người Đài Loan hay làm cái này để cầu bình an. Kể từ lúc đó, tôi thề với lòng là tôi nhất định sẽ sang Đài Loan để thăm họ - những người bạn tốt bụng tôi chỉ quen chưa đến 10 ngày. Vừa về Việt Nam, tôi đăng kí học tiếng Hoa buổi tối vì tôi muốn nói với họ bằng tiếng Hoa rằng tôi rất cảm kích hành động của họ đối với tôi, điều đó đã thay đổi con người tôi, khiến tôi tin rằng trên thế giới vẫn còn những con người tốt bụng sẵn sàng giúp đỡ 1 đám người xa lạ mà không vì bất kì lợi ích nào. Rồi thì may mắn đã mỉm cười với tôi. Tháng 6 năm 2014 tôi nhận được học bổng toàn phần của Đại học Chung Hsing ở Đài Trung. Chung Hsing chỉ tặng 3 suất cho cả trường tôi, tôi là 1 trong số đó. Tháng 2 năm 2015, sau khi ăn Tết ở Việt Nam, tôi khăn gói lên đường sang Đài Loan.<br />
Tiếng Hoa của tôi thì cũng lỏm bỏm thôi chứ không giỏi giang gì, định bụng là sẽ dùng tiếng Anh để hỏi đường từ Cao Hùng đến Đài Trung (máy bay của tôi đáp ở sân bay Cao Hùng). Khốn khổ 1 cái là không có ai có vẻ gì là biết tiếng Anh cả. Tôi đi MRT đến nhà ga Cao Hùng, sau đó mua vé tàu đi Đài Trung. Lần đầu tiên đi nước ngoài 1 mình nên chắc bạn cũng hiểu là lúc đó tôi hoảng loạn cỡ nào. Tôi kéo lê chiếc vali khủng bố của mình khắp nhà ga Cao Hùng, hỏi bằng thứ tiếng gì đó không ai hiểu (tiếng Anh), chưa kể là tôi còn bị mù chữ nữa (tôi học chữ Giản thể, sang đây mới biết nó xài Phồn thể). Nếu có 1 ông đạo diễn nào đó thấy tôi lúc đó, chắc ổng sẽ hỏi tôi liệu rằng tôi có muốn đóng vai chính cho bộ phim Lạc lối ở Cao Hùng hay không. Nhân viên quầy vé chắc cũng hiểu tôi muốn đến Đài Trung vì tôi đưa họ xem Sổ tay sinh viên của Chung Hsing. Cuốn sổ hướng dẫn rất chi tiết cách thức đi từ Cao Hùng đến trường tôi như thế nào nhưng thực tế thì rất khó hình dung cho 1 người lần đầu mới đến Đài Loan như tôi. Trường có bố trí cho 1 sinh viên hỗ trợ tôi, tôi gặp cô ấy lúc xuống nhà ga Đài Trung. Khi chúng tôi đến Chung Hsing thì trời đã tối đen, tôi nhận phòng rồi vác vali vào kí túc xá. Điều đầu tiên đập vào mắt tôi lúc đó là nhà vệ sinh và nhà tắm dùng chung cho cả 1 lầu. Nhà tắm thì có kèm 1 cái máy giặt lớn và 2 cái máy hấp quần áo. Lúc đó thì tôi chẳng còn thần trí đâu để mà chiêm ngưỡng 3 cái máy đó nữa. Chưa sống xa nhà lần nào, giờ phải dùng chung toilet với mấy chục thằng con trai khác, điều đó khiến tôi buồn nôn. Ngay lập tức tôi gọi Skype về nhà, tôi nói bằng giọng pha lẫn nóng giận và mệt mỏi, nghe rất bi đát: “Con không thể sống ở đây được đâu, nó (Chung Hsing) bắt con tới đây tốn tiền vé máy bay, ngồi tàu 3 tiếng để rồi phải dùng chung toilet với tụi nó (các sinh viên khác). Đây là 1 trò lừa đảo! Con muốn về” Mẹ và chị tôi dĩ nhiên lo lắng, họ bảo là tôi cứ bình tĩnh, học kì ở Việt Nam chưa bắt đầu, cứ ở lại vài ngày coi như là đi du lịch rồi mua vé về cũng không muộn. Thế là tôi ở lại. Đêm hôm đó tôi ngủ như chết. Kì lạ thay là đến sáng hôm sau, tôi thấy mọi chuyện cũng không tệ lắm. Tôi bắt đầu xếp đồ từ vali ra, thuê xe đạp (vì trường rất rộng), mua dây cáp để xài Internet trong kí túc,… Ngày qua ngày, tôi thích nghi dần với cuộc sống ở kí túc xá. Sau gần 3 tuần thì tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều: có camera an ninh, máy giặt, máy hấp (khỏi phải phơi đồ),… Khi không còn phải bận rộn thích nghi với cuộc sống mới thì nỗi nhớ nhà ập đến. Nếu điều đó chưa đủ tệ thì những lúc đó nỗi cô đơn cũng ghé thăm tôi. Hai vị khách không mời này gõ cửa tâm hồn tôi rồi bước vào như thể vào nhà người quen. Quãng thời gian đó thật không dễ dàng chút nào. Bạn bè không, người thân cũng không. Lúc ấy tôi nhận ra 1 khoảng trống rất lớn trong tâm hồn vì không có ai bên cạnh. Tôi không có bạn. Sinh viên Việt Nam tôi gặp thì suốt ngày café cà pháo, sinh viên quốc tế khác thì đi du lịch như đi chợ. Tôi bị lệ thuộc vào họ, nếu không có ai rủ rê thì tôi chỉ biết lủi thủi trong phòng 1 mình. Cũng chính vì lẽ đó mà tôi trở thành 1 đứa nịnh bợ, vì tôi sợ làm mít lòng người khác, kể cả đó là người tôi không ưa tý nào. Tôi không còn nhận ra chính mình nữa: 1 thằng con trai tự tin, thẳng thắn ở Việt Nam thì lại trở nên bạc nhược khi xa quê ư? Tôi lên Facebook như thể bị nghiện, đêm nào tôi cũng Skype với gia đình than thở về cuộc sống bên này. Quan trọng nhất đó là tôi khiến mẹ và chị tôi lo lắng. Điều đó phải chấm dứt! Không thể tiếp tục như vậy nữa! Thế là tôi bắt đầu đi du lịch 1 mình khắp Đài Loan. Thoạt đầu tôi chỉ dám bắt xe lửa từ Đài Trung ra Cao Mễ, khi đã quen thì tôi đi xa hơn: Đài Bắc, Đài Nam,… Sau 3 tháng thì tôi đi được gần 10 địa danh khác nhau ở Đài Loan. Tôi không còn phải chờ ai rủ rê nữa mà chủ động đi du lịch 1 mình, tôi lấy lại sự tự tin vốn có và cũng không cần phải nể nang ai nữa cả. Có lần tôi bắt xe buýt xuống Đài Nam để thăm ông Allen nhưng không gặp vì lúc đó ông bận, còn tôi thì lại không có tiền để ở lại qua đêm.<br />
Từ khi qua Đài Loan tới giờ, tôi đã thay đổi nhiều: độc lập hơn, tự tin hơn và hơn hết là hiểu rõ bản thân mình nhiều hơn. Đi đến 1 vùng đất lạ lẫm, không thân thuộc, không bạn bè, nơi mà nỗi cô đơn và lạc lõng bủa vây, lúc đó ta hiểu về bản thân ta nhiều hơn. Tôi biết ơn ông Allen vì nếu lúc đó ông và các bạn không giúp đỡ bọn tôi thì chắc tôi sẽ không bao giờ có ý định đến Đài Loan, không bao giờ có ý định học tiếng Hoa để rồi khi đến Đài Loan, tôi lại thêm yêu những con người và vùng đất nơi đây.<br />
Cuộc sống xa xứ chưa bao giờ là dễ dàng dù cho bạn ra đi ở bất kì hoàn cảnh nào. Nỗi nhớ nhà và cô đơn nhiều lúc chiếm lấy tôi, khiến tôi không thể nào chịu nổi nhưng tôi đã tìm ra bản thân mình nhờ điều đó. Trong lúc tuyệt vọng và cô đơn nhất, tôi nhận ra mình yếu đuối thế nào, tại sao mình làm việc này và mình làm việc này vì điều gì. Tôi không nói sự cô đơn và nỗi nhớ nhà là những vị khách tốt bụng nhưng tôi nghĩ sự có mặt của họ trong ngôi nhà tâm hồn là cần thiết nếu bạn muốn thấu hiểu con người thật của chính mình. Hãy ôm lấy con người thật đó dù cho nó có xấu xí, tự ti và yếu đuối như thế nào đi nữa. Chấp nhận nó là 1 phần của bạn, giống như cách mà bạn chấp nhận phần mạnh mẽ trong con người bạn thì tôi hứa với bạn rằng bạn sẽ không cần 1 ai khác để nương tựa trong suốt quãng đời còn lại vì bạn biết là bạn đủ mạnh mẽ để đứng vững trên đôi chân của mình dù cho thực tế có khó khăn cách mấy đi nữa. Thân, bạn của tôi. <br />
<br />en linhttp://www.blogger.com/profile/02728711159090404183noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-1307886190460861533.post-14251743875342236502015-05-27T08:47:00.000+08:002015-05-27T08:47:20.227+08:00ĐÀI LOAN NGÀY ẤY VỚI TÔI 2015/5/26 / Dạ Thy / ĐÀI LOAN NGÀY ẤY VỚI TÔI / Tiếng Việt / Không<span class="Apple-tab-span" style="white-space: pre;"> </span><br />
<br />
“Bầu ơi thương lấy bí cùng<br />
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn”.<br />
Ở Đài Loan chắc các bạn cũng sẽ giống như tôi, nỗi lo lắng nhất của người lao động là khi phải đổi chủ mới phải không ạ?<br />
Tuy cách đây đã hơn hai năm rồi nhưng tôi còn nhớ lắm…Nhớ ngày ấy bà tôi chăm vì tuổi cao sức yếu cộng với căn bệnh hiểm nghèo nên bà đã ra đi để lại lòng thương tiếc khôn nguôi cho gia đình con cháu trong đó có cả tôi.<br />
<br />
Khi phải gạt những giọt nước mắt đau thương tiễn biệt bà và chia tay với gia chủ, lòng tôi buồn khôn tã, bao nhiêu câu hỏi dồn dập ập vào đầu tôi, đến chủ mới sẽ ra sao, công việc thế nào…? Tôi thực sự hoang mang và lo lắng lắm. Con cháu bà biết tôi băn khoăn trăn trở thường động viên an ủi tôi rằng: “Em thật thà chăm ngoan lại biết việc nhất định ở đâu em cũng sẽ được chủ quý mến, tiếc rằng gia đình không được phép giữ em ở lại nữa”. Tôi chỉ biết gật gật đầu mặc cho hai hàng nước mắt lã chã rơi trên má, phải để chị con gái bà lấy giấy lau nước mắt cho tôi.<br />
<br />
Trước ngày đến chủ mới chị cả con gái bà đem ra một cái hộp đỏ xinh xinh và nói: “Đây là đồ trang sức của bà, trước lúc ra đi bà dặn bà muốn để lại làm quà lưu niệm cho con cháu”. Nói rồi các chị giục tôi chọn trước (Bà chỉ sinh được bốn người con gái, không có con trai). Sao…Sao…Sao ạ…Tôi lóng ngóng, sao quà của bà lại có cả phần tôi? Tôi cảm động vô cùng nhưng lắc đầu từ chối, thấy vậy chị cả lấy một chiếc nhẫn đeo vào tay cho tôi và dặn: “Em hãy đeo nhẫn vào xem như bà luôn ở bên phù hộ bình an cho em, nhưng dù túng khó đến mấy cũng đừng bao giờ đem bán nghe em ”. Ngắm chiếc nhẫn trên tay tôi oà khóc nức nở và gọi: Bà…Bà ơi…<br />
<br />
Giờ phút chia tay cũng đã đến, các chị ôm tôi và dặn: “Khi nào được nghỉ em nhớ về chơi đây là nhà của em mà”. Cổ tôi nghẹn đắng chẳng nói được gì chỉ biết đưa tay vẫy vẫy chào từ biệt các chị.<br />
<br />
Ngày đó trên xe môi giới còn có một em gái Thailan cũng phải đổi chủ, chị em tôi tâm sự với nhau ai cũng lo lắng hồi hộp. Ông môi giới nói giờ có hai chủ, một chủ ở Chương Hoá, một chủ ở Nam Đầu tuỳ hai cô chọn, tôi nhường em Thailan chọn trước, em lại nhường tôi, cuối cùng em chọn chủ ở Chương Hoá để gần người yêu em hơn. Vậy là ông môi giới đưa chúng tôi đến chủ em trước.<br />
Để đợi chủ ra đón xe môi giới dừng lại dưới một lùm tre to, xung quanh đồng ruộng, rơm rạ ngổn ngang, dân cư thưa thớt, thỉnh thoảng mới thấy một chiếc xe tải chở rau chạy qua (mãi sau này tôi mới biết đây là vùng dân tộc Thái). Rồi một cô gái khoảng ba mươi tuổi ra đón chúng tôi, ông môi giới giới thiệu cô là cháu gái bà cụ và là nhân viên môi giới của ông. Nỗi lo lắng lại chồng chất lên suy nghĩ của chúng tôi vì họ là môi giới quản lý biết bao nhiêu là người lao động, họ thích chọn ai chẳng được, kiểu này chắc khó ở đây.<br />
<br />
Bước xuống xe môi giới một cảnh tượng ập vào mắt tôi khi thấy em gái người Indonesia đang đứng ngoài hiên mắt đỏ hoe vì đang khóc, thấy chúng tôi em có vẻ sợ sệt và thụt vào phòng. Chúng tôi vào trong để chào hỏi mọi người, tôi thấy bà cụ và ông chủ đang ngồi ở phòng khách nhỏ cùng với một bà cô khoảng sáu lăm tuổi gì đấy, miệng phì phèo điếu thuốc lá, mặt đỏ hằm hằm, mùi rượu bốc ra nồng nặc đang hoa tay múa chân như chửi ai đó bằng tiếng dân tộc, tôi nghe chẳng hiểu gì hết. Bỗng tôi giật mình khi nghe cháu gái bà quát em Indonesia mang hành lý ra cho họ khám.<br />
Gì nữa đây…Lại gì nữa đây? Ông môi giới thấy tôi sửng sốt vội phân bua: “Bà cô ấy phát hiện em Indonesia có một ngàn sáu Đài tệ (1600 NT). Bà cô ấy nghi là em lấy trộm tiền của bà cụ, đã tịch thu lại và đưa cho cháu gái bà cụ rồi, nhưng giờ gia đình vẫn muốn kiểm tra xem em có còn trộm tiền cất trong hành lý không và gia đình không muốn thuê em nữa, muốn đổi chúng tôi ”.<br />
<br />
Nhìn em Indonesia vừa khóc vừa khệnh khoạng kéo chiếc vali to đùng và lẵng nhẵng những túi xách to nhỏ ra cho họ khám, thấy họ xúm lại nắn nắn bóp bóp từng cái túi quần, kẽ áo và lục tung đồ lót của em lòng tôi tê tái vô cùng. Vì quá nhiều đồ nên ông môi giới nhờ chúng tôi khám hộ. Trời... Trời ơi… Sao tôi lại có thể khám đồ của em lúc này cơ chứ.<br />
Thấy em Indonesia nhạt nhoà nước mắt đi vào trong bếp, tôi liền theo em vào, em nghĩ tôi là người môi giới nên em lãng đi chỗ khác. Tôi đến gần xiết chặt tay em và nói, chị là người Việt Nam chị cũng đến đây làm, em đừng sợ, tôi vội hỏi em vài câu và được biết em mới mười chín tuổi đầu và mới đến Đài Loan được năm tháng, nên tiếng tăm em chưa hiểu lắm, tôi ân cần nhỏ nhẹ hỏi em có lấy tiền của bà không? Em lắc đầu lấy tay gạt gạt nước mắt và chạy vào phòng lấy một bức thư viết tay của chị gái em gửi từ Đào Viên tới cho em, nhưng chữ Indonesia tôi nào đâu có hiểu, tôi xem lướt qua một lượt thì thấy trong thư có ghi một ngàn sáu Đài tệ (1600 NT), tôi reo lên vui sướng: A…A…Bằng chứng …Bằng chứng đây rồi, tôi bảo em đưa cho môi giới, em xua xua tay ý nói không dám, tôi vội đưa bức thư cho ông môi giới và mọi người xem, nhưng rồi chữ Indonesia ai cũng bó tay, tôi chỉ chữ số một ngàn sáu trăm Đài tệ cho họ thấy mà họ vẫn làm ngơ giả vờ như không biết, tôi buồn và thất vọng vô cùng.<br />
Cuối cùng bao nhiêu hành lý của em Indonesia cũng được họ khám xét kỹ càng mà chẳng thấy đồng tiền nào, tôi thở phào nhẹ nhõm: A di dà Phật.<br />
<br />
Nhưng rồi họ vẫn bảo em thu xếp hành lý ra môi giới về nước, nghe vậy tôi xót xa lắm, tôi nói với ông môi giới cho em đổi chủ khác vì em không có tội, em không ăn cắp, ông môi giới nói để xem sao đã. Lúc này tôi thầm ước gì tôi là ông Bao Công tôi sẽ đem công lý đến cho em và mọi người. Nãy giờ em Thailan cứ ngồi nhìn hết người này đến người kia, giờ em kéo kéo vạt áo tôi và nói: “Chị… Chị Việt Nam ơi, em…Em không làm ở đây nữa em sợ … Sợ lắm, chị em mình đi thôi, đi thôi chị”.<br />
<br />
Thật lòng từ nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ chứng kiến cảnh tình éo le như thế này nên tôi cũng ngao ngán lắm, tôi nói với ông môi giới để chúng tôi đi chủ khác. Cháu gái bà nghe thấy năn nỉ chúng tôi rằng: “Bà ở đây có một mình mong một chị ở lại giúp chúng tôi chăm sóc bà”. Em Thailan nhất định không chịu, tôi quay sang nhìn bà bắt gặp bà cũng nhìn tôi, mắt bà rưng rưng như muốn khóc, bỗng dưng mắt tôi cay cay nghĩ đến ngoại tôi ở quê nhà giờ cũng cần sự chăm sóc của mọi người, vậy là tôi đồng ý ở lại, em Thailan bất ngờ với quyết định của tôi, em tròn xoe mắt nhìn tôi và nói: “Chị Việt Nam ơi, chị ở thử vài ngày không đươc thì đổi chủ mới chị nhé”. Tôi ôm em Thailan và em Indonesia vào lòng, ba chị em nước mắt lưng tròng, tôi cầu chúc các em ra đi sẽ gặp được chủ tốt.<br />
<br />
Nhìn xe môi giới đưa các em đi khuất, tôi vào nhà để nghe cháu gái bà dặn chế độ ăn uống, thuốc thang cho bà và cách nấu ngô mạch cho gà vịt ngan ngỗng ăn… Tôi mỉm cười và nói: Tôi sẽ cố gắng.<br />
<br />
Ngày mai ông chủ đi Đài Bắc chỉ còn tôi với bà nhưng cháu gái bà và bà cô ấy ngày nào cũng đến mấy lần thăm bà và để ý theo dõi tôi thì phải, không sao mà, ai đến chủ mới chẳng vậy, rồi tôi bắt tay vào dọn dẹp căn nhà nhỏ với bếp núc đồ đạc bày lung tung không có lối mà đi và căn phòng của em Indonesia để hành lý nào là vỏ cam, dao kéo… Bỏ dưới gầm giường, tôi dọn và trang trí thành một phòng ngủ gọn gàng ngăn nắp, ai cũng khen tôi khéo. Công việc của tôi ở đây không có gì là vất vả cả, ngoài chăm sóc bà, tối đến nấu nồi ngô to và mạch cho mấy chục con vịt gà ngan ngỗng ăn. Ngoài ra tôi thấy bên cạnh nhà có mảnh vườn bỏ hoang lâu ngày cỏ mọc um tùm, tôi cắt cỏ phơi khô chất thành đống đốt và cuốc đất để trồng rau, ngô, đậu lạc… Mùa nào thứ ấy, rau bà cháu ăn không hết tôi đem cho các bác hàng xóm, ai cũng bảo tôi chịu khó.<br />
<br />
Ở vùng này người dân sống chủ yếu là nghề nông vất vả lắm, nên tôi nhìn thấy các bác làm gì tôi đều đến giúp, các bác trả tiền công tôi không lấy nên ai cũng yêu quý tôi, có đồ ngon của lạ các bác đều đem đến cho tôi, thấy tôi khẽ cảm cúm là mọi người đến giục tôi đi khám bác sỹ, tôi thật vui trước tình làng nghĩa xóm của mọi người dành cho tôi.<br />
<br />
Nhưng ở đời không mấy người được suôn sẻ phải không các bạn? Khi mới tới đây tôi sạc pin điện thoại, bà cô ấy cũng điện xúi với chủ tôi rằng như vậy tốn tiền điện lắm, mỗi bữa cơm tôi nấu chỉ đủ hai bà cháu ăn sợ thừa lãng phí, bà cô ấy đi nói khắp làng rằng tôi lười không chịu nấu cơm cho bà ăn để bà đói.<br />
May cho tôi bà tôi chăm vẫn còn minh mẫn lắm, bà thường nói với mọi người và con cháu là tôi nấu ăn rất ngon, hợp khẩu vị và bà ăn đủ no mà.<br />
Thấy tôi buồn bà giải thích cho tôi: “Bà cô ấy không có chồng, từ trẻ tới giờ không có công ăn việc làm, suốt ngày rượu chè, thuốc men cờ bạc, giờ chỉ nhìn vào chính phủ phụ cấp cho người già mỗi tháng mấy ngàn nên không đủ tiêu, bà cô ấy muốn cháu nấu nhiều để bà cô ấy đến ăn”. À …À thì ra là thế, giờ tôi mới hiểu … Từ đó mỗi bữa ăn tôi đều nấu thêm đồ ăn cho bà cô ấy đến ăn, nhưng rồi tôi cũng không chiều được tính đồng bóng của bà cô ấy.<br />
<br />
Khi vào một đêm sáng trăng vằng vặc, cháu gái bà chở một xe ôtô to dưa chuột đến cho tôi phơi để muối dưa, bà cô ấy đến bắt tôi bốc dưa vào nhà vì sợ bác nhà bên đến ăn cắp, tôi cứ nghe bà ấy nghi ngờ đổ oan cho ai với hai từ “Ăn cắp” là tôi bức xúc lắm, hình như trong mắt bà ấy ai cũng không tốt, nên tôi nói không có ai ăn cắp đâu và nhà nhỏ thế này để dưa ở chổ nào? Vậy là bà ấy lấy tay xỉa xói vào mặt tôi và chửi ầm làng lên rằng:<br />
“Mày nhác, không nghe lời tao, tao sẽ nói với chủ đuổi mày đi, có xe dưa cũng không chịu bốc, vậy mà tiền lương thì vẫn muốn lấy, cái loại người nước ngoài bọn mày…”<br />
Trời ơi … Nhục…Nhục nhã và oan cho tôi quá, tôi đến đây chưa phải ai sai bảo tôi làm gì, tôi tự biết tìm việc làm và tôi cũng ý thức được rằng lấy tiền lương của chủ cũng phải bỏ mồ hôi công sức chứ: “Không dưng ai dễ đem phần cho ta”. Mà cho dù tôi có sai trái thế nào thì bà ấy chỉ được nói đến cá nhân tôi, bà ấy không được phép xúc phạm đến nhân phẩm và danh dự của tất cả người nước ngoài . Tôi tủi thân khóc và xách hành lý ra rồi gọi cháu gái bà tới để tôi đi chủ khác, các bác hàng xóm nghe bà cô ấy chửi tôi mọi người đến đông lắm, người ôm tôi, người kéo vali tôi lại, ai cũng nói không phải bốc dưa vào, bà tôi cũng khóc và nói: “Cháu đừng bỏ bà đi”. Rồi cháu gái bà cũng về kịp, em nói với bà cô đó từ nay đừng quản chị ấy nữa, chị ấy làm sao chúng tôi đều biết. Và em chạy lại ôm tôi dỗ dành: “Chị đừng chấp bà ấy, bà ấy chỉ là hàng xóm thôi, bà ấy không phải là người trả lương cho chị, chúng tôi mới là người trả lương nên bao giờ chúng tôi nói tới chị thì chị hãy đi, chúng tôi biết chị rất tốt mà. Còn bây giờ chị muốn đi ư? OK! Chị có thể đi ngay nhưng chị đi đâu chị đem theo bà đi mà nuôi, vì bà lúc nào cũng khen chị có tâm có đức và có món gì ngon bà cũng đòi để dành phần chị, giờ bà là bà của chị, chúng tôi hết trách nhiệm.” Nói rồi em lên xe tuýt tuýt còi bye bye bye bye mọi người rồi phóng đi mất, làm cho các bác hàng xóm cười rộ lên và nói: “Đúng rồi…Đúng rồi “…Để tôi đang buồn khóc cũng phải cười theo.<br />
<br />
Tôi nghe nói vì bà cô ấy mà đã có năm người Vietnam, Indonesia, Thailan, Philippines đến đây ở chỉ được mấy tháng lại đi vì bà ấy ghét ai là nói xấu đủ điều với chủ, chủ tôi ở xa nên bà ấy nói gì đều tin và nghe theo sự sắp xếp của bà ấy, cho đến tôi là người thứ sáu, vậy mà tôi cũng đã ở được hơn hai năm rồi đấy các bạn ạ, vì bên tôi còn có bà, cháu gái bà và các bác hàng xóm yêu thương tôi như con cháu trong gia đình. Bà thương tôi lắm, bà thường cho tôi tiền mỗi khi tôi đi mua đồ hay khám bác sỹ, nhưng tôi nào đâu dám lấy vì bà tôi đã già, thỉnh thoảng con gái bà về cho bà mấy ngàn, nên tôi bảo bà để dành tiền mua rau cá. Cháu gái bà và bà chủ về biết tôi thích ăn đồ Việt Nam nên thường mua đồ Việt về cho tôi. Ngày sinh nhật tôi cháu gái bà nhớ lắm, em mua bánh gato kèm theo lời hát chúc mừng tôi từ ngoài ngõ.<br />
<br />
Thật buồn cười và không tin nổi bà tôi giờ cũng nghiện đồ Việt Nam như: Cafe, nước mắm…Con cháu thường trêu: “Bà là người Việt gốc Đài”. Bà lại nở nụ cười thật đôn hậu nhìn tôi âu yếm, tôi ôm bà và cùng bà hát vang bài hát tiếng Đài: “Vươn lên giành thắng lợi愛拼才會贏” mà tôi đã học thuộc bài hát này trong chương trình dạy hát của đài phát thanh: “Càng ngày càng hạnh phúc”. Dưới tràng pháo tay cổ vũ nồng nhiệt của con cháu bà và các bác hàng xóm. Lòng tôi lại dạo lên một khúc nhạc trong giai điệu tình yêu thương không biên giới. Lúc này đây sao lòng tôi ấm áp và hạnh phúc đến thế, tôi như đang được sống trong tình yêu thương đùm bọc của ông bà, bố mẹ và người thân ruột thịt các bạn ạ. Nhân đây tôi cũng xin chúc các bạn luôn: An bình, mạnh hạnh danh thành nơi đất khách xứ người!<br />
<br />
<br />en linhttp://www.blogger.com/profile/02728711159090404183noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-1307886190460861533.post-75126600265301393942015-05-26T08:42:00.001+08:002015-05-26T08:42:36.637+08:00Mẹ tôi là người Việt Nam2015/5/26 / Hương Lan / Mẹ tôi là người Việt Nam / Tiếng Việt / Không<span class="Apple-tab-span" style="white-space: pre;"> </span><br />
<br />
Quê Lan tựa lưng vào dãy núi Trường Sơn . Tháng 6 mùa mưa, phong cảnh tươi mát mờ ảo trong làn sương , hứa hẹn 1 mùa rau lúa bội thu .<br />
Nhưng không ai ngờ 1 trận mưa lớn khủng khiếp đã đến . Mây đen kịt như cái túi nước khổng lồ đổ chụp xuống . Đến ngày thứ 5 mới ngớt hạt . Trời sáng ra 1 chút . Ai cũng mừng rỡ . Sườn núi hiện ra loang loáng những dòng nước trắng bạc , đột nhiên nó loang rộng ra rồi tụ họp lại , kéo theo đất đá trên sườn núi hóa thành đen ngòm . Ba Lan hét lên : "" Lũ quét rồi "" . Lan kịp nhìn thấy cái đầu của cơn lũ hung bạo là 1 dòng bùn đá đục ngầu từ chân núi phóng vút ra , chồm lên như 1 bầy ngựa hoang tung cao đôi vó , đạp bằng và cuốn trôi nhà cửa vườn tược trên đường đi của mình trong tích tắc .<br />
Nhà Lan may mắn thoát mạng trong cơn lũ kinh hoàng . Nhưng ngôi nhà thì đổ nát , ao cá ruộng rau ngập chìm dưới lớp bùn đá dầy . Ngôi trường tiểu học Lan dạy tụi nhỏ cũng như 1 bãi đất đá hoang tàn .<br />
Gia đình Lan vào thành phố Hồ chí Minh kiếm sống . Nhà ba thuê thật ra là 1 cái sân của chủ nhà , lợp tôn , nhà vệ sinh và 1 căn phòng bằng ván ép mỏng trong góc sân , kê vừa 2 cái giường , tủ quần áo .<br />
Ban đêm cả nhà chẳng ngủ yên . Căn phòng ngột ngạt nóng , nếu quên chặn giẻ lại nước tiểu của 2 con chó bà chủ nuôi trong nhà chảy xuống phòng Lan khai ngấy . Bà chủ chứa đánh bài , họ đi lại bằng cửa nhà Lan , tiếng cửa sắt rít lên ken két đóng mở sầm sập cả đêm .<br />
Có lần chịu được không nổi Lan nhắc bà đóng cửa nhẹ tay . Hôm sau bà chửi xéo : "" Hứ ...Đồ trôi sông , lạc chợ ....không có tiền mua nổi cái cầu tiêu của tao "" .<br />
Nỗi nhục nhã đó đau âm ỉ trong lòng Lan .<br />
Lan lặng lẽ đi làm , quên đì mình gần 30 tuổi . 1 bà hàng xóm thương tình hỏi Lan muốn giúp gia đình không , lấy chồng Đài Loan , bà làm mai cho . Lan quyết định mình phải ra đi .<br />
Mẹ khóc khi nghe Lan nói .<br />
Ba chỉ nói :"" Con có đủ khả năng tự lo cho mình chưa ?"" .<br />
Lan đã nung nấu ý định ra đi nên không quan tâm đến người chồng tương lai mình ra sao .<br />
Thủ tục giấy tờ xong xuôi .<br />
Ở sân bay , mẹ nắm tay Lan rưng rưng nước mắt không nói gì nhưng Lan biết :"" Mẹ đã dạy con bằng cả cuộc đời của Mẹ chịu thương , chịu khó , không làm mất lòng 1 ai . ""<br />
Máy bay đáp xuống sân bay Kaoshiung , sạch loáng ánh đèn . Những ánh mắt , nụ cười của người Đài Loan làm việc trong sân bay khiển bao nhiêu mệt mỏi trong Lan tan biến .<br />
Ra cửa , chồng Lan khoác vội chiếc áo ấm lên người Lan .<br />
Đêm tháng 3 trời còn lạnh quá , bàn tay và hơi ấm anh ta truyền qua Lan , Lan có cảm giác được che chở yêu thương thật lạ lùng . Lan tự nhủ ;"" Suốt đời em sẽ không làm gì để anh buồn lòng "".<br />
Sang đây Lan mới hiểu , không có ai chịu làm vợ 1 người thợ xây nhà 45 tuổi ,vợ chết để lại 3 con nhỏ , lại còn mẹ già chằm chằm bên cạnh như anh.<br />
Lan ở nhà cố gắng nấu ăn cho cả nhà vừa lòng , dọn đẹp nhà cửa ngăn nắp . Nhưng Lan không thể thay thế hình ảnh của vợ trước , 3 thằng con chồng kiếm chuyện sang kể với bà nội ,để bà Dương tức giận Lan .<br />
Lan không rành tiếng nên không hiểu không biết phân bua . Càng ngày Lan càng bị chửi mắng nhiều hơn . Mỗi khi chạm mặt mẹ chồng , cô sợ hãi như 1 con chuột không biết trốn lánh vào đâu . Có lần đã xếp đống quần lót sạch ngay ngắn gọn gàng rồi , Lan không thể bỏ vào ngăn tủ của từng thằng . Bà Dương thấy liền mắng cô sa sả . Làm sao Lan biết được đứa nào mặc quần lót màu gì , cái nào của ai .<br />
Chúng còn hay gây tiếng động mạnh , tim Lan cứ thót lên từng chặp mỗi khi chúng còn ở nhà .<br />
Chồng Lan chật vật nuôi 5 miệng ăn . Lan thuyết phục chồng, Lan muốn kiếm thêm tiền để chi tiêu và giúp gia đình ở Việt nam , Anh đồng ý .<br />
Lan gửi số điện thoại của mình ở những tiệm uốn tóc gần nhà ,có khách làm móng họ gọi và chia họ hoa hồng . Trước khi sang Đài Loan , Lan đã học nghề và mua sắm đồ đạc đầy đủ .<br />
Khách mỗi lúc 1 nhiều , Lan mỗi lúc một đi xa hơn tìm tiệm mới . Bà Dương chỉ muốn Lan ở nhà nên bà tức giận , ghét Lan hơn .<br />
Lan thấy mình thật mệt đến đuối sức . Đúng lúc đó Lan biết mình đã mang thai . Cái thai không mong đợi . Lan ứa nước mắt nói thầm :"" Con ơi , ngày nào mẹ cũng đối diện chuẩn bị nghe mắng chửi , mẹ mệt mỏi lắm , mẹ không bảo bọc con nổi đâu .""<br />
Lan muốn phá thai đi . Mẹ lo lắng :"" Không , con phải có 1 đứa con."" <br />
Chồng Lan chăm sóc Lan nhiều hơn . Bà Dương thì khó chịu hẳn , cháu nội 3 thằng rồi bà đâu cần thêm nữa , việc nhà ai làm .<br />
Lan vẫn đi làm đến sát ngày sinh nở mang cái bụng nặng nề mệt nhọc . Dạo này khách thích hẹn Lan phải đến nhà họ . Trời lạnh buốt 10 mấy độ chạy xe ngoài đường rồi ôm thùng đồ nặng leo mấy tầng lầu ,người Lan mướt mồ hôi . Lan nhớ Mẹ nhiều hơn .<br />
Thằng bé ra đời để cùng nếm chua cay với mẹ . Chồng Lan yên tâm đi làm vì tin tưởng có mẹ chăm sóc Lan . Lan không biết hỏi han ai và cũng không dám kể với Mẹ ruột là mình đói muốn rã ruột . Bà Dương đến trưa chỉ mang đến 1 chén cơm trắng rồi bỏ về . Lan ngây thơ nghĩ :"" Chắc người Đàiloan đẻ ăn kiêng như vầy "" . Thằng bé không đủ sữa , không đủ sức khóc , cứ lè nhè ngủ không thẳng giấc . Lan cũng chỉ có sức khi tối đến chồng vô tình mang theo tô mì hay chiếc bánh ngọt cho Lan ăn thêm .<br />
Khách hàng cứ nhắn gọi . Sợ mất mối và trong túi chẳng có đồng nào , mới sanh 1 tháng Lan đi làm lại . Lan gởi tiền cho bà Dương nhờ bà chăm sóc con.<br />
Phải chạy xe từ chỗ này đến chỗ khác kiếm từng đồng , trong đầu Lan cứ ám ảnh hình ảnh con còn quá bé , hở chút là bà Dương mắng nhiếc và số tiền đưa bà không phải là nhỏ .<br />
Con được 4 tháng . Một hôm chồng Lan đi làm xa tối không về , bà giận dữ dặn Lan :"" Tối nay về , có chuyện tôi muốn nói "" .<br />
Tim Lan cứ đập thình thịch , không có ai bên cạnh để chia xẻ với Lan .<br />
Nỗi sợ hãi cùng với chưa rành ngôn ngữ , Lan quyết định nhờ 1 bạn Việt nam qua lâu rồi đi theo dịch cho mình .<br />
Bà Dương , 2 bà chị chồng , 3 thằng con chồng đã ngồi chờ sẵn . Sau cả ngày làm việc nhà rồi kiếm tiền mệt mỏi , ôm đứa con còn đỏ hỏn , cùng lo sợ chất chứa trong lòng , Lan ngủ gật lên gật xuống , để mặc người bạn trả lời dùm mình . Bà Dương gọi Lan dậy , như toà án phán quyết :"" Cô là con Việt nam , gia đình tôi bỏ tiền ra cưới cô sang đây , cô có cơm ăn , có nhà ở là được rồi . Đừng nghĩ sang đây đi làm kiếm tiền . Từ ngày mai ở nhà mà trông con .""<br />
Ngay đêm đó , Lan hỏi Mẹ rồi chuẩn bị đồ đạc cho con về Việt nam . <br />
Nhìn con ngủ trên võng mẹ Lan treo ở góc nhà , Lan nhớ có lần dẫn học trò đi chơi ở 1 con suối, dặn dò tụi nhỏ đi thật nhẹ , Lan chỉ con cá to gần bằng 2 gang tay nằm núp gần tảng đá , thấy có bóng người nó há to miệng rồi lũ cá con xung quanh bơi tọt vô trốn . Lan và học trò buồn cười vì nước trong veo thấy rõ mồn một , con cá tưởng vậy là nó núp kỹ lắm . Vậy mà bây giờ Lan còn thua con cá . Lan phải nhờ mẹ chăm sóc con của mình .<br />
Điện thoại hỏi thăm con , mẹ bảo nó ngủ ngoan lắm , mẹ không hát ru nó , mẹ đọc kinh Chú Đại Bi cho nó nghe . Người lớn còn khó nhớ vậy mà hơn 3 tuổi nó đã thuộc làu làu .<br />
Ngày xưa , Lan say sưa dạy học trò mình ngâm nga hát đi thi văn nghệ : "" Gió mùa thu , mẹ ru con ngủ . Năm canh chày thức đủ vừa năm ..."" Vậy mà bây giờ ... Lan không thể hát ru cho con mình ngủ ...<br />
Thấm thoát đã 4 năm , mẹ hối Lan cho thằng bé qua đi học , kẻo nó thua bạn bè .<br />
Lan gởi con đi học , thằng bé nhanh chóng quen với bạn bè thầy cô và học tiếng thật mau .<br />
Nó thích hợp khí hậu Đài Loan nên cứ ăn no lại lăn ra ngủ , chỉ vài tháng mà mập tròn trĩnh .<br />
Đi học về , nó cười khoe mẹ :"" Giờ ra về , cô hỏi ông nội của ai đến đón kìa ...hahaha....Con nhìn thấy ba đến đón con "" .<br />
Lan buồn nghĩ : "" Con thiệt thòi hơn các bạn nhiều quá , bên ngoại không có ai ở đây , mà bên nội chẳng quan tâm yêu mến .""<br />
Tiền dành dụm được bao nhiêu , Lan cũng để cho con đi học thêm , vì mình không rành bài vở của con . Trong phòng học nó , ngày càng nhiều chiếc cúp từ các cuộc thi toán nhẩm .<br />
Thằng nhỏ đi học vui vẻ , quấn quít bên thầy cô bạn bè .<br />
Nhưng có lần nó bảo :"" Mẹ đừng vào trong trường .Tại mẹ là Việt nam "" . Lan sửng sốt :"" Mẹ đâu làm gì xấu . Khách của mẹ cũng nhiều người nổi tiếng ..."" . Vậy là những buổi tối đi học thêm tiếng Trung , trong đoàn Việt nam làm cung nữ đưa rước kiệu Bà MATSU chùa Thiên Hộ Công , Lan đều dẫn con đi cùng nhưng nó vẫn mang mặc cảm trong lòng .<br />
Lên trung học , Cô giáo chủ nhiệm lớp nhất định bắt lớp phải giành được giải thi đua trong trường .<br />
Mới ngày đi học thứ 2, cô đã đánh mấy đứa , nó kể với nỗi sợ hãi . 1 buổi trưa , cô giáo gọi cho Lan , báo thằng nhỏ đánh bạn rồi đập đầu bạn nó vào tường , làm bể miếng kính ở trường . Lan muốn điếng người , bỏ công việc chạy vội lên trường . Thì ra giờ ra chơi 2 đứa giỡn nhau bị té . Lần sau thì 1 đứa con gái cãi nhau với nó rồi đi méc với cô , cô gọi cho Lan phải đi xin lỗi ba mẹ bạn nó , không họ sẽ thưa ra toà . Con trẻ lỡ lời mà cả năm cô cứ răn đe nó là kẻ có tội trước pháp luật . Lan nghe còn sợ huống chi nó mới 13 tuổi .<br />
Cứ vài ngày nó lại bị cô đánh 1 lần , sợ con bị bịnh . Chồng Lan đi xin cô giáo giúp đỡ . Chắc với mái tóc bạc trắng gần hết , làn da xạm nắng của 1 người làm công , ông không thuyết phục được cô . Con Lan bị đánh , bị phạt nặng hơn vì những lỗi nhỏ nhoi ,<br />
Chở con đi học mà Lan xót xa , biết mình đang đẩy con mình đến chỗ nguy hiểm , nơi đòn roi , quát mắng , sự hạ nhục danh dự của nó trước mặt bạn bè .<br />
Thằng bé không dám đi học nữa . Ai cũng khuyên Lan , tìm thầy giám thị trình bày xin giúp đỡ .<br />
Hôm sau , đang học môn toán cô gọi nó ra răn đe 2 giờ liền . Thầy dạy kèn báo cho nó ra khỏi đội kèn của trường . Thầy hiệu trưởng gọi nó lên văn phòng vặn vẹo : "" Mẹ mày là Việt nam , mày nói gì phải nói rõ , tại sao những đứa khác cũng bị đánh không nói với mẹ nó mà mày đi nói với mẹ mày "" .<br />
Thằng bé về nhà mệt mỏi , ủ rũ , thất vọng buồn . Kể mẹ tại sao thầy dạy kèn đang thương nó mà hôm nay lạnh lùng với nó .<br />
Học tiểu học nó đã trong đội kèn của trường . Cây kèn là sự an ủi của nó , ba mẹ lo làm kiếm tiền , ở nhà 1 mình không có ai bên cạnh , nó lấy kèn ra tập. Lan đau xót , thầy dạy kèn đã dập tắt đam mê của 1 đứa trẻ . Nó không đụng đến cây kèn nữa .<br />
Thầy hiệu trường không nghĩ tại sao những thầy cô khác không đánh học trò mà chỉ có cô giáo này đánh học trò dã man như vậy . Con Lan , 1 đứa trẻ vô tội mang 2 dòng máu , nó cần ngôi trường của nó như 1 gia đình , 1 tổ ấm . Thầy không hiểu , ba nó bận rộn nhiều việc , nó chỉ có mẹ bên cạnh . Ngay từ trong ngôi trừờng , đầu óc con trẻ còn non nớt , thầy đừng tách rời nơi nương tựa duy nhất của nó ra bằng câu nói :"" Mẹ mày là Việt Nam "" .<br />
Lan nhờ người giúp đỡ, thằng bé được chuyển sang trường mới .<br />
Trước khi rời trường , cô cố tình ghi bảng điểm của nó , môn Anh văn cô dạy 0 điểm , trong nó thi được hơn 90 điểm . Cô đã đánh giá chồng Lan quá thấp và Lan chỉ là 1 người mẹ Việt nam .<br />
Cầm bằng chứng trong tay , chồng Lan báo cho hiệu trường biết . Sợ bị đi thưa , ông xin lỗi vì lý do cô giáo bận quá chưa cộng điểm xong .<br />
Lan còn đau lòng khi sau này con mới cho biết , lúc gần nghỉ học rồi , cô giáo còn ném 1 hộp gỗ nặng vào ngực nó , trước sự sững sờ của cả lớp và nó đau cả mấy hôm . Nỗi đau cả thể xác lẫn tâm hồn .<br />
Con sang trường mới Lan hồi hộp lo lắng , không biết họ có phân biệt Lan là Việt nam không . Thằng bé đi học được vài hôm , về nhà cứ tập nhảy và hát : "" Nobody , Nobody but you... "" Lớp nó biểu diễn bài này , Lan biết chắc chắn nó sẽ nhảy đẹp nhất lớp vì nó có năng khiếu múa bẩm sinh . Thầy chọn nó múa mẫu cho các bạn . Các bạn dần dần thích nó . Bạn nó toàn là con gái . Một hôm , nó kể có 1 đứa con gái trong lớp dữ lắm , Lan lo lắng , thằng bé vui vẻ :"" Bạn ấy tốt lắm , bảo vệ , giúp đỡ con ."" Lan nghĩ : "" Trời ơi , con trai của mẹ ....""<br />
Lan nhờ người quen năn nỉ xin cho con học thêm Anh văn . Thầy rất giỏi , nghiêm khắc chỉ nhận vài đứa học trò .<br />
Thằng bé nói :"" Thầy khó quá , còn bảo đi học là phải nghĩ đến sau này làm tổng thống , kỳ cục ...."" Vậy mà nó cũng theo học được . Chỉ vài tháng tiến bộ rõ rệt . Đặt mua hàng trên mạng bằng tiếng Anh , nó không đợi Lan viết mà nó tự giao dịch qua lại . Nghe lại các trung tâm khác dạy , nó bảo sao dạy dễ quá hèn chi học trò thi rớt .<br />
Lan mừngr thầm :"" Vết sẹo của thầy cô trường cũ đang dần dần lành lặn . Cám ơn Thầy thật nhiều , Thầy đã thẳp lại ngọn lửa tương lai cháy trong tim thằng bé .""<br />
Dạo này , Lan phải mang mắt kiếng mới làm việc được , ngày nào cũng gập người ngồi làm gần 10 tiếng đồng hồ từng cái móng , cả người đều đau nhức .<br />
Lan dặn dò con :"" Mẹ chẳng có gia tài gì để lại cho con . Mẹ chỉ lo được cho con đi học thôi. Con phải học thật giỏi , không thua kém bạn bè mới không bị khinh rẻ . Con phải tiến thân bằng việc học đừng giống ba mẹ làm việc vất vả như vầy .""<br />
Thằng bé vẫn nói tiếng Việt , Lan thường nói với con :"" Đợi thi xong hết , mẹ sẽ dạy con viết tiếng Việt .""<br />
Mấy năm nay ,3 đứa con chồng đã lớn đi làm xa , thỉnh thoảng về nhà , chào hỏi Lan thân mật hơn trước . Bà Dương ít sang nhà Lan . Chắc bà cũng thấy việc Lan đi làm là đúng vì ít nhiều gì Lan cũng giúp chồng làm tròn bổn phận nuôi con khôn lớn thành tài . Những buổi họp mặt gia đình , bà tươi cười roi rói , con Lan giống ba như đúc , chồng Lan là người con hiếu thảo chăm sóc mẹ tận tình .<br />
Thằng bé không dám ngồi máy bay , nó chưa 1 lần về lại Việt Nam . Lan mong có ngày dẫn con về thăm ông bà ngoại và gia đình . Thằng bé sẽ biết , nó còn có 1 quê hương cũng giàu và đẹp , đầy tình người như quê hương Đài Loan nơi nó sinh ra và lớn lên .<br />
Nhất định nó sẽ tự hào với mọi người : "" Mẹ tôi là người Việt nam "" .<br />
Hình ảnh buổi sáng trong veo , cùng học trò hát trước mỗi buổi học lại hiện lên :<br />
"" Ba sẽ là cánh chim đưa con đi thật xa . Mẹ sẽ là cành hoa cho con cài lên ngực ....""<br />
<br />
Xin cám ơn đất nước , nhân dân Đài Loan đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều . Xin cám ơn .en linhttp://www.blogger.com/profile/02728711159090404183noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-1307886190460861533.post-24843070239792047802015-05-26T08:39:00.001+08:002015-05-26T08:39:39.931+08:00Ngày nó đi.2015/5/26 / Veronica Nguyễn / Ngày nó đi. / Tiếng Việt / Không<span class="Apple-tab-span" style="white-space: pre;"> </span><br />
<br />
Ngày nó đi …vui hay buồn nó cũng không biết nữa?<br />
Có lẽ vậy, sau những khoảng thời gian đã qua, ngẫm lại nó tự thấy mình may mắn. Phải chăng cuộc sống đã đối đãi với nó quá hời. Nó có một gia đình luôn quan tâm, yêu thương, luôn dõi theo từng bước đi của nó, luôn động viên, luôn bên nó mỗi khi nó gặp khó khăn hay nản lòng. Nó có những người bạn, 5 năm, 10 năm, 20 năm hay hơn thế nữa. Những người bạn luôn bên nó, không so đo tính toán với nó, những người bạn luôn cùng nó những lúc điên nhất hay luôn cùng nó với những pha cười ra nước mắt. Những người bạn mà nó có thể trút hết mọi tâm sự, mọi chuyện trên trời dưới đất, hay những người bạn từ cái thời lật ngửa nằm nôi.<br />
Ừ thì nghĩ vậy đó nhưng nó lại là đứa hay than, bất kể là xuân hạ thu đông, mùa mưa hay mùa nắng, cứ có chuyện là nó lại la oai oái, cái kiểu như là hét toáng lên cho cả thế giới cùng biết hay cái kiểu như một đứa trẻ khóc bù lu bù loa mỗi khi bị cướp mất món đồ chơi yêu thích. Mặc cho ai muốn nghĩ gì thì nghĩ, vì với nó phải kêu la hay hét toáng lên như thế nó mới thấy thoải mái, chứ chuyện buồn, chuyện xui xẻo mà cứ im im trong người là nó cảm thấy bứt rứt khó chịu. Rồi nó đã chọn những con chữ để giải tỏa những suy nghĩ của bản thân. Bởi vì khi viết xong là nó sẽ quên hết mọi thứ. Cái kiểu như là đã có nơi khác lưu giữ giúp nó vậy. Đôi khi lật trang kí ức đọc lại những con chữ đó nó còn không nghĩ là chính nó đã viết, nhưng rồi nó nhoẻn miệng cười cho những gì đã xảy ra, những chuyện mà nó chỉ có thể trút vào những con chữ vô tri vô giác đó. Con người nó là vậy luôn là sự đan xen mà nhiều lúc ngay chính bản thân nó cũng không thể hiểu nỗi. Sôi nổi, hoạt bát cũng là nó, nhẹ nhàng, trầm lắng cũng là nó. Như người ta vẫn thường bảo nó “Đôi mắt buồn nhưng đôi môi biết cười”. Nhiều khi nó nghĩ đó cũng là sự công bằng mà tạo hóa đã tạo ra nó. Nó buồn đấy nhưng vui cũng nhanh lắm, rồi tụi bạn cứ bảo nó là trẻ con. Ừ thì nó là “trẻ con già”.<br />
Nó thích du lịch, nó thích khám phá, nó muốn đi, đi đến những vùng đất mới, những trải nghiệm mới và những bài học mới. Với nó “cuộc đời là những chuyến đi”. Và rồi cơ hội đến, nó được đi mà theo người ta vẫn thường nói là đi đến một chân trời mới, một tri thức mới. Một cánh cửa mới đã mở ra với nó nhưng cũng là một thử thách lớn mà nó cần phải vượt qua.<br />
Gia đình nó không có điều kiện như người khác, mà theo như Ba nó vẫn hay nói đùa với người ta: “Họ thì nợ như chúa chổm, chứ mình đây chúa chổm phải gọi bằng bố”. Nó biết nó đi lần này cũng là một áp lực cho Ba mẹ nó, nhiều lúc nghĩ nó tính bỏ cuộc, vì nếu nó không đi nó vẫn sẽ đi làm và vẫn có thể giúp ba mẹ nó. Nhưng rồi ba mẹ, ông bà nó lại động viên nó, “đi đi con, ba mẹ không nuôi nổi thì còn có ông bà, cậu dì, không lẽ không nuôi con nổi hai năm sao”; “cứ đi đi, cùng lắm thì ta vay mượn không thì bán miếng đất để nuôi mi”; “đi đi mi, qua đó hoàn cảnh buộc mình phải cố gắng chứ ở nhà cũng không khá hơn mô” – những câu nói đó cứ lởn vởn mãi trong đầu nó. Và rồi nó cũng quyết định đi, vì nó biết nó không thể phụ lòng những người yêu thương nó dù nó biết chuyến đi này nó chỉ làm tăng con số nợ của nhà nó lên mà thôi. Vẫn vậy nó đi không tiệc chia tay, chỉ là bữa ăn cơm nhà đơn giản như thường ngày và những câu chuyện phiếm, nhưng nó thấy vui.<br />
15 tháng 9 năm ấy…<br />
Ngày mà có lẽ nó sẽ không thể quên được. Ngày mà gia đình nó, bạn bè nó, những người yêu thương nó đã gửi gắm vào nó không biết bao nhiều niềm tin, hy vọng và hoài bão. Nó khóc, không hiểu sao lúc đấy nước mắt nó lại rơi. Nó thấy tim nó như có gì đó nhói lên mà nó không thể tự giải thích được. Nhưng rồi nó lại vội lau nhanh đi và cười vì nó không muốn Ba nó thấy nó yếu đuối. Nó cần phải mạnh mẽ, vì chặng đường phía trước nó còn rất nhiều chông gai mà nó phải vượt qua, một thân một mình nơi xứ lạ nó muốn Ba nó yên tâm. Nó có thể sống tốt, nó có thể tự lo được cho bản thân nó.<br />
Chuyến bay ấy – chuyến bay đầu tiên trong cuộc đời nó đã đưa nó đến nơi đây – thành phố Cao Hùng, Đài loan.<br />
Nếu như Đà Nẵng hay Hà Nội chia tay nó với những giọt mưa phùn lất phất thì Cao Hùng lại chào đón nó với những tia nắng ấm. Khác xa với suy nghĩ của nó, nó cứ nghĩ là bên này lạnh lắm, có tuyết nữa, buồn cười thật nhiều khi nó cũng thấy suy nghĩ của nó cứ trẻ con kiểu gì. Nhưng nó biết cuộc đời nó đã chính thức lật sang trang mới. Dù thế nào thì nó cũng cần phải cố gắng, cố gắng nhiều hơn nữa.<br />
Ngày nào còn bỡ ngỡ vậy đấy mà giờ đây thoắt cái cũng đã gần hai năm, hai năm tha phương, hai năm nơi xứ người, vui cũng nhiều mà buồn cũng vô số, nhưng nó thấy cuộc sống nơi đây đã dạy cho nó rất nhiều điều, những bài học về cuộc sống. Có những lúc nó nhớ nhà, đôi lúc nó thấy mình cô độc, nó thèm được ăn bữa cơm mẹ nấu, thèm được nghe ba căn dặn đủ điều mỗi khi ra khỏi nhà nhưng cũng chỉ là nhớ. Rồi nó lại gọi về nhà cười toe toét và kể chuyện thường ngày của nó và cũng chỉ để ám chỉ nó khỏe lắm, nó vui lắm, cả nhà đừng lo lắng cho nó. Cuộc sống nơi đây đã dạy nó dù có thế nào đi nữa thì cũng không được bỏ cuộc.<br />
Ban đầu với nó những ngỡ ngàng chỉ bắt đầu từ những thứ rất nhỏ như bên đây người ta rất ít đi xe số, toàn đi xe ga, phương tiện với họ chính xác là phục vụ cho việc đi lại, không phải theo phong cách hay thời thượng, hay những trạm nước tự động xinh xinh mà lúc mới qua nó cứ ngỡ là trạm xăng tự động, rồi thì sân vân động của trường lúc nào cũng có người từ người già cho đến trẻ nhỏ, nhiều lúc 2-3h sáng rồi nhìn qua lan can kí túc nó vẫn thấy có người đang đi bộ, rồi thì những người bằng tuổi Ngoại nó vẫn leo núi nhanh hơn cả nó, hay tất cả các trường bên đây mà nó tới, dù là trường cấp 1 cho đến đại học đều cho sân vận động rất bự, và ai cũng có thể vào đi bộ hay tập luyện. Rất nhiều thứ nó thấy lạ, cũng như kí túc nó ở ra ngoài người ta cũng không cần khóa cửa và cũng chẳng sợ mất đồ, từ kí túc cho đến trường học hay ngoài đường chỗ nào cũng có camera. Như mấy anh chị khóa trên từng nói nó, em quên đồ ở đâu, chỉ cần nhớ rồi nhờ họ dò camera là tìm ra. Rồi cả mức chi tiêu ở đây nữa, một bữa cơm phải hết tầm 60-70 tệ, rồi cốc nước cũng hết tầm 30-40 tệ là gần 25.000 tiền việt, rồi cái gì nó cũng thấy mắc, sách nó học cũng vậy, một cuốn sách mà hết 1.280 tệ gần 800.000 tiền việt, mấy anh chị cứ bảo nó em đừng nghĩ tiền việt nữa, nếu không là không mua cũng không tiêu được đâu.<br />
Cuộc sống người Đài ở đây cũng vậy, nó cũng thấy lạ. Ở đây nếu phạm lỗi họ sẽ phạt rất nặng như hút thuốc ở những nơi có biển cấm sẽ bị phạt 1 vạn, hay nam vào kí túc xá nữ mà không xin phép người quản lí cũng bị phạt 1 vạn...sinh viên thì luôn phải trực nhật mỗi tuần, với đại học còn được coi là môn học, theo như nó được biết.<br />
Nó cũng được biết văn hóa xếp hàng ở đây, hay sự cởi mở nhiệt tình của người Đài. Có lần nó bắt xe buýt về trường, không may cho nó là tuyến xe 52 nó biết đã đổi tuyến và không đi qua trường nó nữa. Đang lơ ngơ không biết làm sao để về trường vì lúc đấy nó cũng mới qua, tiếng trung thì không sỏi, chỉ biết bập bẹ vài câu và tên trường của nó thì nó gặp ngay hai bạn trẻ người Đài, nó hỏi nó muốn về “Gao ying da”- tên trường nó đọc bằng tiếng trung. Hai bạn đó liền nói một thôi một hồi mà nó nghe không hiểu gì, mặt nó nghệch ra. Có vẻ như hai bạn đó cũng biết nó không hiểu, xong hai bạn dẫn nó đi, nó nhớ hai bạn dẫn nó ra cổng sau của ga, xong còn bắt xe 32 cho nó, xong cũng lên xe cùng nó, cũng xuống xe rồi dẫn nó đi bộ một đoạn, đến lúc nó nhận ra đường quen về trường nó bảo là nó có thể về được rồi và cảm ơn nhưng hai bạn vẫn dẫn nó về đến tận cổng trường rồi mới tạm biệt nó. Thật sự lúc đấy nó thấy người Đài thật tốt bụng và nhiệt tình, đặc biệt là hai bạn đó, nó cười thầm. Đến lúc nó về kí túc hai chị trong phòng mới bảo nó em cũng liều, họ dẫn mang đi bán cũng không biết. Lúc đấy nó mới giật mình, nó liều thiệt, nhưng mà thật sự là lúc đấy nó không hiểu sao nó không nghĩ được nhiều như vậy. “Chắc số nó may mắn được gặp người tốt” nó nghĩ thầm.<br />
Tất cả chỉ mới bắt đầu, nó là con người luôn quan niệm mọi thứ đều là tương đối và không có gì là tuyệt đối cả. Nhưng dù sao thì nó cũng phải cảm ơn vì nó được đi, được gặp những con người mà theo nó là có duyên mới gặp.<br />
Rồi cả những con người tình cờ nó được gặp, những lao động hay những cô dâu Việt, mỗi người một hoàn cảnh để rồi cùng tha phương nơi xứ người này. Nó cũng không biết nữa, nhưng nơi đây nó được gặp rất nhiều người Việt, nhưng nó thấy buồn. Một mình nơi xứ người, làm việc từ sáng đến tối, nhưng không phải ai cũng may mắn có được một công việc tốt, hay một người chồng tốt. Có những người ba năm rồi vẫn chưa được về nhà không biết không khí tết cổ truyền là gì, hay có những người phải làm việc một ngày mười hai tiếng mà vẫn không đủ tiền để gửi về nhà trả nợ. Cuộc đời mà đâu phải lúc nào cũng màu hồng. Nó nghĩ vậy. Nhưng nó cũng thấy ghét những người không coi trọng người Việt. Có những người Đài cứ gặp nó hỏi mày từ đâu tới. Chỉ cần nó nói ta là người Việt, thì mười người hết chín người hỏi là mày lấy chồng sang đây hả? Cũng có người biết nó là người Việt xong họ nói người đài bên ni không phải ai cũng giàu đâu, đừng có bị họ lừa. Nó cũng gặp một vài người nhìn nó với ánh mắt coi thường khi biết nó là người Việt vì nghĩ nó sang đây lấy chồng, nhưng rồi nó bảo nó sang đây đi học thì họ thay đổi thái độ, còn bảo sao mày giỏi thế. Nó biết những cô dâu Việt ở đây không phải ai cũng có cuộc sống sung sướng, nhưng để có những ánh mắt thái độ coi khinh như vậy thì thật sự là buồn. Có lẽ có nhiều nguyên nhân mà nó chưa thể biết hết được nhưng nó nghe có gì đó nhói trong lòng dù biết đâu rồi cũng có người này người kia. Người Đài cũng vậy mà người Việt cũng vậy. Âu cũng là hai chữ “số phận”. Có lẽ sẽ không ai muốn như vậy.<br />
Cuộc sống nơi đây với nó còn nhiều thử thách lắm, nhưng cảm ơn vì cuộc đời đã cho nó được đi. Cảm ơn những con người mà nó có duyên được gặp. Cảm ơn đã cho nó thấy nó còn may mắn lắm.<br />
Hoa sẽ nở trên cánh đồng tuyệt vọng.<br />
Vậy đấy, ngày nó đi…!<br />
<br />
<br />
<br />en linhttp://www.blogger.com/profile/02728711159090404183noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-1307886190460861533.post-47766082330129076452015-05-26T08:35:00.000+08:002015-05-26T08:35:37.030+08:00GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC 幸福家庭2015/5/25 / lưu hạnh quyên 劉幸娟 / GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC 幸福家庭 / Tiếng Việt / 花蓮縣政府<span class="Apple-tab-span" style="white-space: pre;"> </span><br />
GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC<br />
Toi ten:Lưu hạnh quyên 劉幸娟<br />
Tôi đến Đai Ioan 1999.10.27 ong ay mở tiệm tập hoá<br />
Ông xã tôi tên là:Từ niên phúc. 徐年福<br />
Vì vâỵ tên mình có chữ “hạnh”.Tên ông xã có chữ “Phúc”.<br />
Nhập đôi lại là HẠNH PHÚC.”幸福”<br />
Ông xã mình là do chi của mot nguoi bạn thân lấy chồng ở gần nha Ong xa ,co mot hom chi ấy tới tiệm ong xa mua đồ,ong Ay hỏi có cô nào ngoan giới thiệu cho ong ay ,chi ban noi Co roi ve lay ảnh đưa ong ay xem ,roi ong ay nhin mot luc Qua ngay hom sao đồng ý gật đầu ,roi xin so dien thoai va đia chỉ liên lat voi minh ,thoi gian lien lat la 6thang ,trong Qua trinh lien lat ong ay rat thật tình noi ve gia đình ong Ta mở tiệm tập hóa, phải mượn ngân hàng 650 đài tệ ,hỏi mình Có sợ khong ,mình trả lời ngay la khong sợ , minh qua Dai loan trả phụ cho ,thoi gian troi đi rat nhanh 6thang Trôi qua ong ay lần đầu tiên qua VIET NAM ,7ngày hai Nguoi đichoi ,co mot hom ong ay ở khách sạn rồi nằm Mơ thấy ,có một thanh niên và mộtThiếu nữ ,thiếu nữ đó bị thương,người thanh niên chạy đến cứu thiếu nũ đó, ông ấy và lập tức tĩnh dậy ,rồi gọi điện cho mình Bãolà sẽ báovới mình một sự bí mật ,mình rất hồi hộp,<br />
Qua sang hom sau ông ấy quyết định ngay ,và nói sẽ quyết định cưới mình ,va nói ,tôi xẽ quyet định lam giay ket hôn , Ong ay quay ve TW noi voi bo me ,3thang sau ong ay di Cùng voi bố qua VN đải tiệc lam đám cuoi ,xong lai quay Ve TW,cach khoang 20 ngay la minh được qua TW,1999.10.27 minh gặp tất cả mọi người gia đình bên chồng,ông là con trai cả trong gia đình ,ông ăn chai trường ,người rất hoà đồng ,<br />
Và co 1thằng em Trai,3 đứa em gái ,va 1bà MẸ anh hùng ,trong khi đó co 1em gai chua co gia đình ,bà ta rat tự hào ,va Khong tôn trọng nguoi VN,hay nghen voi minh ,vi ong xã rất Thương minh ,em chồng xuot ngày<br />
kiem chuyen voi minh ,mình ráng âm thằm nhịn mọi việc Khongmuốn nói gì cả ,mot ngay nao đó minh nhịn hết được ,Minh mới cải lộn voi bà ấy ,từ năm2009. .khong muon noi chuyen voi ba em chong 1nam,roi ba ấy biet lổi ,va xin loi voi minh ,vi minh khong co lỗi cho Nen khong muốntha thứ cho ba ay ,bà lai hoc cho ông xã mình Biet ,va đồng thời ong xa khuyen minh ,song chung gia Dinh thi phai hòa đồng,phải giúp đỡ lẩn nhau phải hổ trợ nhau,mình moi đông ý tha thứ cho bà em chồng ,sau đó minh đăng ky di Hoc bổ túc tiểu học văn hoá lớp 1bắt đầu,va cam thay tấm long thoải mái hơn , Hoc xông tiểu học ,va tiep tuc Lên trung học cấp 2, Thời gian đó,em chồng thái độ rất Tốt với mình,và rất trân trọng mình,không như hồi xưa Nữa.<br />
ông xã khuyến khích mình trái tim phai chắp nhậnvà mở rộng ,học tập nhiều ,và từđó học cắp 2 bắc đầu đi học lái xe ô tô ,ông xã kể chuyện cho mình nghe,hồi còn nhỏ hay nghe thấy bố mẹ cải nhau,vì mẹ đồi đi học may ,bố không đồng ý,mẹ nổi dận lên,bổng nhiên ông xã có nhu cầu ,tôi sau này có vợ đi nua tôi xẽ cho vợ tôi đi học rất nhiều,không nên có thái độ đó , xẽ không giống bố tôi đâu,mình nghe xông câu chuyện cảm thấy rất HẠNH PHÚC<br />
mình phải cám ơn ông xã rất nhiều ,thế rồi mình tham gia các hoặc động ,tình nguyện viên làm trong cục di dân,vàlàm trong 縣政府志工bây gio mình rất ham học ,mình cảm thấy văn rất là hay mỏi một Chữ đều có ý nghiã rất là Hay Cảm thấy nguoi ta nói gì mình cũng biết nghe và biết đọc,và không có ý hơn ai cã,và nâng cao mức trình độ của mình , để có một tính đức tốt,mình có 2đua con một Gái và một trai ,mình thường hay dạy con thứ nhất là phải có đạo đức con nguoi ,Ở trong gia đình phải Nghe lời cha mẹ,vào trường phải lể phép các thầy và các cô,còn ngoài xã hội thì phải biết pháp luật vv....<br />
Đều thứ hai mới là học dõi ! 2 đứacon mình đi học về Thường hay cải lộn nhau,mình thường nhắt nhở 2chị em Đó làvì các con nhìn thấy những điều trong quan điểm khắc nhau,vì thế mới cải nhau ,giờ đây thì ít cải lộn rồi ,giáo dục liên hệ với đạo đức con người từ thở nhỏ Bắc đầu ,mình cái quan niệm đầu tiên là không nêncó tĩnh xấu thái độ xấu,phải lể Phép với bất cứ một ai ,sau này sự thành công rất cao .<br />
Con Gái lớn của mình năm nay 14 tuổi ,thỉnh thoảng củng cải lời với mẹ mình chỉ nói giống con chim mộc cánh rồi thì bay đi ,mình mấy hôm không nói chuyện với bé , bé biết mình nhận rồi,Nótự viết sự ăn năn một lá thư cho mình ,xem mà muốn rơi nước mắt ,bé có hiếu thảo với mình lắm,lúc bé 8 tuổi mình dẫn bé đi mua<br />
Quần áo ,bé nói mẹ ơi đừng có mua cho con phí tiền lắm<br />
mẹ để dành tiền đi ,rồi mình giải thích mua quần áo mới Để tết mặc,bé nghe xong ,rồi tìm những loại dầy dép ,áo, quần, 100 đồng để mua ,nhỏ mà rất biết chuyện , từ lớp 1đến lớp 6 trường tiểu học trung ương được nhà trường tặng giấy khen 24 tấm,còn con trai<br />
cũng học Ở cùng 1 trường với chị hai ,con trai nó lì lắm bị mình đánh mà không khóc ,mình dạy nó không nghe Lời ,mình ngồi khóc sau đó nó cũng biết cảm động ,lúc Đó mới đến xin lổi mình ,nó cũng tự viết sự ănnăn 1lá thư đưa cho mình , nó thông minh lắm ,hay nghiên cứu về pháp luật ,và cũng được nhà trường tặng giấy khen trong hoá trình Tiểu học được 14 tấm .<br />
Ngày xưa mình mới qua TW Bà mẹ chồng rất có thành kiến với mình, tôi nghỉ rằng ,những điều không bao giờcó thể hài lòng tất cả,nhưng xứng đáng với trái tim tôi ,vì mẹ chồng và em chồng có khuôn mẫu,cô dâu việt nam ai cũng không tốt cã,và hay phòng ngừa mình ,lúc đó mình đêm nào cũng khóc ,ông xã và mọi người hàng xóm đều khuyên mình,đừng quan tâm đến em chồng ,và mẹ chồng ,chủ yếu là chồng đối sử tốt là được rồi,<br />
Bố chồng thì không có thành kiến với mình,ông rất tốt với mình ,nhưng họ rất trọng nam khinh nữ ,cũng may là mình có sinh con trai nói dồng cho nhà họ,từ khi mình sinh con trai xong,lúc đó muà hè rất nóng nực ,mẹ chồng nói với ông xã mình kêu người đến gắn máy lạnh cho mình nằm tháng,đó là năm 2002.cho đến năm 2008.Mẹ chồng mới từ từ tôn trọng mình và hài lòng con dâu này ,rất tiếc là mẹ chồng mến mình thời gian khoảng hơn 1 năm ,vì mẹ sắp qua đời mới hiểu được Mình rất tốt,lúc đó năm 2009.đầu tháng12 là mẹ chồng qua đơì .<br />
ngoài ra còn 3 người em chồng đã có gia đình riêng, mõi lần về chơi gặp mặc Họ rất tông trọng mình ,tôi nghỉ rằng là mọi việc gì mình trung thực đã được đưa ra với gia đình chồng hết lòng với người ta,Bằng chứng về thời gian, sẽ tốt đẹp,<br />
nếu tình yêu mà không thức tế thì cũng giống như xây Lâu đài trên cát,rồi sóng biển cũng sẽ cuốn trôi mọi thứ ,chỉ để lại dấu vết của những sự đau đớn....vì thế không nên đòi hỏi quá nhiều hoặc yêu cầu quá cao ,giống như đang xây lâu đài trên cát vậy,yêu và được yêu,quan trọng là yêu người đáng để mình yêu,chỉ bấy nhiêu đó là đủ rồi ,phải tôn trọng người yêu mình ...và Trân trọng người mình yêu...,mới được trọn vẹn và hạnh Phúc bên nhau mãi mãi.<br />
Ông xã rất hiền lành và thật tình có trách nhiện với vợ con,nào là đi chợ ,nấu cơm,xào rau,lúc mình sinh con Đầu lòng nữa đêm bé đói bụng khóc ông dậy pha sữa Đúc cho bé uống ,và thay tả cho bé,cho đến hiện giờ ông Xã vẫn chu đáo với mình ,móng tay mình bị nắm ,mõi Đêm đều đắp thuốc cho mình,còn đôi dầy bị bung chỉ Ông khâu từng mũi ,trong gia đình những cái gì mà hư Ông cũng biết sữa,thật là tài,<br />
Vì từ khi quen ông xã, mình rất thật tình với ông mình Hứa với ông xã,vì ông nợ bên ngân hàng 650 ngàn mình Sẽ cùng nhau trã phụ cho hết nợ,chắc có lẽ bị cảm Động ,mình qua TW 1tháng sau là bắt đầu đứng bán Hàng,không có 1đồng tiền lương ,vì 6tháng phải về ký Giấy tờ,chỉ có 3,000 tiềnTW về VN nói không ai tin ,tiệm tập hóa Đó suốt ngàymỡ24 tiếng đồng hồ,không dám nghỉ ngày Nào,và cũng may mắn rất thuận lợi mình qua TW 3năm Sau là trả hết nợ .bỡ vì cách xem phương hướng rất Quan trọng .<br />
Mình quen 2người bạnVN lấy chồng TW vì họ cách xem Hướng khác nhau, bà xã thì đua đòi, còn ông xã thì quan niệm rất tích cực ,vợ hoặc chồng không hài Lòng nhau,khiếu nại.<br />
Tên ; trần x Hiền<br />
ông ta đối sửbà ta rất tốt,sinh được một đứa con gái ,hai vợ chồng có Nhà riêng ,không phải làm dâu,bà ta hay đua đòi Với người ta,chồng phải đi làm vợ ở nhà trông conbà ta suốt ngày đi đánh bài ,không lo cho chồng con ,ăn Uống ,con khóc mặc kệ ,cho con ngồi bên cạnh ăn bánh ,hoặc kẹo ,vì chồng không biết vợ đi đâu cả,họ nói với chồng là đi đây đi đó,hoặc đi công chuyện ,có khi còn bắt chồng coi con ,rồi tự đi Đánh bài ,có một hôm con để cho chồng xem ở nhà con khóc rất lâu tìm mẹ,chồng nổi cơn lên,chín giờ đêm mới về tới nhà ,bị ông xã la mắn Rồi từ đó ,không tôn trọng với chồng ,càng đi nhiều hơn Nưã,chồng rất chán nản vợ,rồi có một hômbà ta lấy xe đi ông xã lén lúc đi theo sau lưng vì vợ không biết chồng đi Rìn,thì ra là ngồi đánh cờ bạc ,ông xã lập tức vào trong nhà đó,bế con về nhà,rồi từ đó ông rất buồn ,mấy năm Sau nghe nói ông ấy qua đời ,mẹ chồng cũng không hài Lòng con dâu này,vì nhà riêng còn phải trả nợ ,mẹ chồng không đồng ý trả phụ tài khoảng ngân hàng ,cho nên phải bán nhà,để trả hết nợ ngân hàng,còn đứa Con gái khoảng 6 tuổi bà nội dắt về nuôi ,vì sự đua đồi sau này cô ta đi vào quán bia ôm làm ở Đài Bắc, sau đó quen được thằng ĐẠI CA vì bà ta chưa có giấy chứng minh ,cho nên làm nghề đó Rất là nguy hiểm ,sự thật không đầy hai năm thì bị bắc Về việt nam <br />
Rồi một thời gian ở việt nam ,vì ông ĐẠI CA chắc có lẽ lợi Dụng bàta cho nên tìm đủ mọi cách làm thủ tục cho bà Ta qua Đài Loan ,mấy năm gần đây mình đi mua quần áo Gặp bà ta cũng đi chợ ,cũng sống ở cảnh bia ôm.<br />
Cô này không đua đòi Ý tưỡng rất là chính xác<br />
Tên ;Đào x Quế<br />
Từ bước chân sang ĐAI LOAN , cách thoảng một tháng là Lập tức đi đến trường bổ túc đăng ký tiểu học từ Không biết chữ cho đến biết đọc hết chuyện lịch sử của Trung học cấp hai,hai vợ chồng có nhà riêng ,và rất nhiệt Tình giúp đở các DI Dân mới ,và tham gia tình nguyện viên,và thường ngày ở nhà giúp bố mẹ quản lý Nhà nghỉ và sinh được hai đứa một trai và một gái họ đói với tình yêu rất thực tế ,mến mẹ chồng ,mến bố chồng,ông xã Rất tôn trọng vợ,vợ rất trân trọng gia đình bên chồng,<br />
làm việc không sợ thiệt thòi,và chăm chỉ học tập vậy Là Rất thành công .<br />
Sắp cuốituần Chủ Nhật tôi đilàm tình nguyện viên,và Biết thêm rất nhiều chi tiếc,<br />
Tên; Nguyễn xx Tuyết<br />
Mới bước chân sang ĐÀI LOAN vì ở nhà mở tiệm bánh Bao,cho nên mẹ chồng không đồng ý cho ra ngoài làm<br />
Rồi bà ấy không được vui ,việc nhà thì không muốn làm<br />
Cólể là ở nhà làm tiền lương không bằng ở ngoài làm vì thế<br />
bà ấy rất tính toán và có thái độ không tốt ,qua TW cũng Chưa đầy một năm thì có chiến tranh phấn đấu với mẹ<br />
Chồng ,và chưa sinh con đã,có thái độ như vậy người<br />
Chồng cũng bất chán nãn rồi ,có một hôm bà ấy quyết định ra ngòai làm sáng sớm đi ra khỏi nhà cho đến khuya 12 <br />
Giờ mới về đến nhà thì thấy đóng cửa rồi,ông chồng và Mẹ chồng ở trong đều nghe gọi cửa ,nhưng hai mẹ con<br />
Cố tình không mở cửa giả vờ ngủ ngon,trong khi đó trời<br />
đang mưa tằm tả rồi bà ta áo quần ước cả ,bà ta đứng Chờ cũng khá lâu,và cứ gọi mải mẹ ơi mở cửa ,ông xã Mở cửa ,cuối cùng ông chạy ra mở cửa và tác cho bà vợ Một bạc tay ,xông lại nắm tóc vợ kéo xuống,rồi bà âý báo<br />
Cảnh sát đến ngay làm việc và cho đến khuya ,và đêm Hôm đó bà ấy được cảnh sát bảo hộ nơi an toàn ,<br />
Đó là vợ không tôn trọng bên gia đình chồng<br />
Và chồng cũng không trân trọng bên vợ.<br />
Mình chia sẽ thêm một bạn.<br />
Tên; Trương xx Phương<br />
Cô ấy rất lạc quan,hiền lành,tốt bụng ,hay giúp đở người<br />
quan niệm rất khá giả,phong phú,rất hoà đồng với mọi Người ,và tham gia các tình nguyện viên,đói sử với bố Chồng rất tốt và chu đáo ,tình yêu của họ rất thật tế,có Hai đứa con trai,được bố chồng mến,và rất tôn trọng Ông xã,gia đình chồng rất trân trọng cô ấy ,vậy là đủ Rồi Rất thành công.<br />
Mình chia sẽ thêm một người cho bộ văn hoá nhé.<br />
Tên ;Nguyễn xx Hằng<br />
Từ khi qua tới đảo ĐAI LOAN họ cũng tự hào về mình .<br />
Cô ta thái độ không tốt, ăn nói rất khó nghe ,sống Chung với mẹ chồng và các anh em bên chồng,bà ấy ở Nhà nấu cơm trông con,chỉ có chồng đi làm,sinh hai Đứa con trai ,tình yêu không thật tế,hai đứa con đi học Có một hôm họ đi Ra tìm việc làm ,tìm được bán quán ăn sáng<br />
Đầu tiên có môt anh chàng thích bà ấy rồi bà ta kiếm Cớ ra ngoài sống mướn nhà riêng ở,có lẽ ông xã Không biết đến,và một thời gian nửa lại có thêm một Anh chàng thích bà ấy tiếp ,có nghĩa là hai người đều Thích bà âý ,trong khi đó hai anh chàng này là làm Chung ,Một Công xưỡng,mà là bạn thân ,mới bắc đầu Hai chàng đều không biết,ta nói câu trứng gà mà còn ấp Ra được con Mà,có một hôm không biết hẹn làm sao ,hai Chàng đều tới chổ nhà mướn cô ấy ,mới biết được,hai Chàng đều đánh ghen,hai người không ai chiệu lùi bước Cã ,trong khi đó có một chàng cằm dao đâm vào anh Chàng kia lập tức chết ngay,vì cô ấy, sáng hôm sau tất cã Các loại báo điều đăng lên và tin thời sự,ông xã lập tức raTòa ký giấy.<br />
Dựa trên những trường hợp tôi,có thể biết bất cứ là cô dâu nước nào Hoặc cô dâu ĐAÌ LOAN Đã Lập gia đình là phải trân trọng gia đình bên chồng<br />
Không nghỉ thiệt thòi,một lòng một dạ vì gia đình, tôi Tin Rằng cuối cùng LÀ THIÊN ĐƯỜNG GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC <br />
Và cuối cùng tôi trân thành cảm tạ ,bố mẹ tôi,và bố mẹ chồng tôi,và ông xã tôi,và hai đứa con tôi,<br />
<span class="Apple-tab-span" style="white-space: pre;"> </span>Tôi rất trân thành cảm tạ,ban tổ chức,và đơn vị tài trợ,và bộ Văn hóa ,và ban người quyết định.<br />
Lưu hạnh quyên <br />
劉 幸 娟en linhttp://www.blogger.com/profile/02728711159090404183noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-1307886190460861533.post-79977565069326322132015-05-25T23:00:00.000+08:002015-05-25T23:00:01.947+08:00Thơ:Ấn tượng về Đài loan2015/5/25 / Tháng năm / Thơ:Ấn tượng về Đài loan / Tiếng Việt / Không<span class="Apple-tab-span" style="white-space: pre;"> </span><br />
<br />
Thơ : Ấn tượng về Đài loan<br />
<br />
Tôi muốn nói về những con người nhân thiện<br />
Mang chút tình thương giúp đỡ muôn người<br />
Trên môi họ luôn nở những nụ cười<br />
Tặng cho người đời sự bình yên sâu lắng<br />
<br />
Họ là những người mặc áo xanh, quần trắng<br />
Làm việc nghĩa công trên đất nước Đài<br />
Họ có thể vượt qua ngàn dặm đường dài<br />
Đến những vùng thiên tai để cứu trợ<br />
<br />
Họ luôn giang tay giúp những người cơ nhỡ<br />
Già bệnh tật nguyền, không chỗ nương thân<br />
Mỗi sự cưu mang đều nặng chút ân cần<br />
Giúp đỡ bao người qua cơn hoạn nạn<br />
<br />
Họ ý thức được:Cuộc sống nên sẻ san<br />
Sống vì mọi người là một điều hạnh phúc<br />
Họ đã cho tôi một niềm yêu cảm phục<br />
Nên giũ bỏ bon chen để giữ mối kết đồng<br />
<br />
Hết lòng vì mọi người không cần tiền công<br />
Họ không nề hà gian nan vất vả<br />
Họ nhặt những lọ chai mà người đời phế thải<br />
Đem đổi ra tiền để tạo dựng tình thương<br />
<br />
Tôi đã gặp họ trên mọi nẻo đường<br />
Những con người mặc áo xanh, quần trắng<br />
Họ âm thầm với những công việc bình lặng<br />
Tạo nên phúc đức cho đất nước Đài<br />
<br />
Mãi trong tôi một ấn tượng không phai<br />
Về những ngày tôi sống trên đảo Ngọc<br />
Những người Đài loan với những tấm lòng vàng ngọc<br />
Thắm đậm tình người! Lòng sáng rực chữ Tâm<br />
<br />en linhttp://www.blogger.com/profile/02728711159090404183noreply@blogger.com