2015/5/9 / 吳金菊 / Chiếc áo ấm / Tiếng Việt / 無
Chiếc áo ấm
Tháng bảy mưa ngâu, cơn mưa rả rích, mưa sụt sùi từ ngày này sang ngày khác. Theo truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ thì hàng năm, cứ vào độ đầu thu, Ngưu Lang và Chức Nữ được gặp nhau, họ đã khóc và nước mắt của họ rơi xuống trần gian hoá thành cơn mưa, dân gian gọi là mưa dầm. Ruộng đồng mênh mông nước, không gian như chùng xuống, xa thẳm cuối chân trời hoàng hôn nhuộm một màu tím ngắt.Tiếng côn trùng rả rích hòa lẫn tiếng chim vịt kêu chiều. Đó là tiếng kêu của con chim vịt lạc bầy, thường kêu vào buổi chiều mùa nước nổi. Nó sống bơ vơ côi cút giữa những cánh đồng vắng vẻ quạnh hiu, cất tiếng kêu thảng thốt lạc loài, tiếng kêu gọi bầy nghe xót xa vô tận. cứ mỗi lần nhìn mưa rơi, lại cảm thấy nhớ mẹ da diết, nhớ vô cùng.
Nhớ ngày xưa còn bé ba chị em trong căn chòi xiêu vẹo nhao nhao dõi mắt chờ cơm, bụng đói kêu ột ột. Mẹ đi chợ về chưa kịp tắm rửa đã vội lao vào bếp nấu cơm, xoay qua tắm rửa thay quần áo cho các con. Mâm cơm dọn lên lỏng chỏng tô canh bầu, niêu mắm kho mặn chát vậy mà mẹ con minh vừa chan vừa húp sộp soạp ngon rơn. Mẹ nói với các con“ Năm nay mẹ cố gắng làm nhiều hơn, dành dụm tiền mua cho các con mỗi đứa một bộ quần áo mới, tết mẹ dắt các con đi chùa xin lộc đầu năm”. Mẹ sống bằng niềm hy vọng đơn sơ như thế, còn các con sống yên bình trong vòng tay khốn khó, nhưng đầy ắp tình yêu thương của mẹ.
Thời gian trôi qua, dòng đời đưa đẩy. Theo quy luật của tạo hóa định sẵn, chúng con rồi cũng lớn khôn, chị em mỗi người mỗi ngả, còn mẹ thì vẫn sống với mảnh vườn nhỏ dưới mái tranh nghèo xiêu vẹo. Xa mẹ lòng con luôn khắc khoải nhớ thương. Hôm nay con được sống và làm việc ở một nơi xung quanh đầy những tiện nghi vật chất xa hoa, ánh sáng đô thị ngọn xanh ngọn đỏ, xe cộ bóng loáng dập dìu, thức ăn ngon thừa mứa. Nghĩ lại thưở ấu thơ một thời khốn khó ngày xưa. mắt con bỗng cay xè !!!
Đã hai năm rồi xa cách, hay tin mẹ bệnh nặng con vội vàng xin nghỉ phép về thăm. Chuyến bay từ Đài Loan về Việt Nam trễ ba mươi phút, ba mươi phút ngắn ngủi, mà con cảm thấy thời gian như thể kéo dài vô tận, có lẽ trong lòng con nôn nao mong sớm gặp mẹ đó thôi!!! Sau bao năm xa cách, đây là lần đầu tiên về thăm mẹ mà…Nhớ lắm !!!
Nhớ lại ngày mẹ tiễn con đi hợp tác lao động, nhìn mẹ mặc chiếc áo ấm sờn vai bạc màu sương gió, mới thấy hết sự vất vả, sự chịu thương chịu khó sự cơ cực một đời của mẹ. Con tự nhủ “qua bên đó cố gắng lao động, không tiêu xài hoang phí, dành tiền mua cho mẹ chiếc áo ấm đẹp nhất, con còn biết rằng - mẹ rất thích áo màu nâu”, cái màu chất phác, mộc mạc đơn sơ mà ấm bao tình.
Sau hai năm lao động đầy nhọc nhằn khốn khổ, con cũng đã mua được chiếc áo ấm cho mẹ như đã thầm mong ước, cùng với một ít quà phù hợp với người cao tuổi, mường tượng cảnh gặp mẹ, lòng con chợt bồi hồi xúc động … tiếng của tiếp viên hàng không vang lên “máy bay đang hạ dần cao độ ……” làm cắt đứt dòng suy tưởng của con .
Trên đường quê, về đến đầu làng, linh cảm như mách bảo, có một điều gì khủng khiếp nhất đang xảy ra , bởi tiếng kèn và tiếng trống văng vẳng sau lũy tre làng nghe thê lương não nuột.
Cả vòm trời như sụp đổ mẹ ơi !!! Chiếc áo ấm con mua, mẹ không một lần được mặc, chiếc áo ấm ấy được trân trọng đặt trên bàn thờ mẹ, nhờ khói hương chuyển đến mẹ lòng thành kính và sự tri ơn sâu lắng của con đối với mẹ yêu thương, mẹ đã hy sinh một đời, tận tụy vì con… nuôi con khôn lớn thành người.
Chuyến bay trở lai xứ người. Tiếng chim vit kêu chiều côi cút, thảng thốt gọi bầy, vọng từ tận đáy lòng của người con mãi mãi không còn mẹ.
Chiều chiều chim vịt kêu chiều
Bâng khuâng nhớ mẹ chín chiều ruột đau (Ca dao)
ㄕNGÔ KIM CÚC