HỒI ỨC 回憶

2015-3-1 / Sầm Hoan Quỳnh 岑歡琼 / HỒI ỨC 回憶 / 移民署高雄市第一服務站

Thời gian qua nhanh thật, mới đó mà mình đến Đài Loan 18 năm, nhớ lúc mới tới Đài Loan, một thân một mình với cuộc sống hòan tòan mới, bất cứ việc gì cũng phải bắt đầu học hỏi , thích nghi, thậm chí còn phải chấp nhận những ánh mắt thị phi, nghi ngờ, đối với kẻ tha hương đó là một đọan đường đầy gian nan thử thách.

Nhớ lúc trước,một mặt phải thích nghi cuộc sống mới,một mặt phải học hỏi cách làm vợ ,cách làm dâu thật là gian khổ.Cuộc sống làm dâu đâu được tự do như khi còn ở với cha mẹ~ muốn làm gì cũng được, có chồng rồi thì phải tuân theo nề nếp bên gia đình chồng,mình cảm thấy rất hoang mang :không biết bao giờ mới hòan tòan thích nghi với cuộc sống mới đây?Mình thật khâm phục mình lúc đó,mỗi sáng một mình lội bộ nhận biết và ghi nhớ các con đường gần xa quanh nhà. Chẳng được bao lâu, biết mình có thai tâm trạng vừa mừng vừa lo: mừng vì mình sắp được làm mẹ; lo vì mình chưa hòan tòan thân quen cuộc sống mới thì làm sao chăm sóc và dạy dỗ tốt con đây?

Từ lúc mang thai cho đến lúc con trẻ cất tiếng khóc chào đời lại là một đọan đường học hỏi.Nhận đứa bé từ tay hộ lý trao lòng mình rộn lên niềm vui khó tả, từ bây giờ đời mình không chỉ có chồng bên cạnh mà còn có cả đứa con gái dễ thương này nữa.Niềm vui chưa được bao lâu ,mình lại phải đối đầu với bộn bề thử thách: lần đầu tiên làm mẹ thì làm gì có kinh nghiệm nuôi trẻ?không được sự giúp đỡ bên gia đình chồng ,muốn nhờ vả người thân,ba mẹ lại không bên cạnh, mỗi lần con trẻ khóc,mình dùng hết cách mà vẫn không dỗ nín được bé ,mình chỉ còn cách là ôm con cùng khóc.Nhưng mọi việc rồi cũng qua,dần dà mình cũng đút kết được kinh nghiệm nuôi trẻ, không còn cảm thấy hoang mang nữa.Hiện giờ mình đã là mẹ của 2 cô bé xinh xắn, mỗi ngày chăm sóc và dạy dỗ con thơ tiêu hao sức lực và tinh thần là điều khó tránh, nhiều lúc cảm thấy mệt mỏi và bất lực, nhưng khi con trẻ nũng nịu ,ôm hôn và nói với mình rằng:<Mẹ ơi mẹ cực khổ rồi ,con yêu mẹ lắm lắm !> thì mọi buồn phiền, vất vả đều không cánh mà bay, lòng vui sướng khôn cùng.

Được sự ủng hộ và cổ vũ của chồng, cách đây 9 năm mình bắt đầu tiếp xúc với trung tâm phục vụ gia đình di dân,và nhận lời mời bên sở di dân làm thông dịch viên tình nguyện, tại đây mình được hân hạnh quen biết không ít người, và chính họ đã giúp mình trưởng thành rất nhiều .Hiện giờ mình không còn cảm thấy hoang mang và lo sợ như trước nữa,ngòai kích lệ của chồng, nũng nịu của con , mình còn có cả sự động viên, giúp đỡ của vô số bạn bè, mình tin chắc rằng cuộc sống của mình sẽ ngày càng muôn màu muôn vẻ.